Người Bên Lầu Tựa Ngọc

Chương 14: Kẻ vô tội bị nghi ngờ lớn nhất




Thường Thạc.

Vừa nghe thấy cái tên này thì Mỹ Nhân Xà đột ngột im bặt. Nàng ta không cam lòng mà nhìn thoáng qua hướng Tống Lập Ngôn rời đi, trong mắt là màu đỏ tươi đầy uy hiếp: “Nếu ngươi muốn dùng cái này để giữ chân ta thì cứ chờ nhặt xác cho người cả huyện Phù Ngọc đi!”

“Tỷ tỷ nói quá lời.” Lâu Tự Ngọc uốn gối hành lễ, “Thường Thạc đại ca lấy bản thân mình đổi lấy sự tồn tại cho cả chuột tộc, là anh hùng chân chính. Ta làm gì cũng không dám đem huynh ấy ra làm trò đùa. Lúc huynh ấy chết, ta vừa lúc có mặt ở đó, vừa khéo nhận được một tia âm hồn huynh ấy để lại. Đáng tiếc là sau trận chiến đó tỷ tỷ đã đi vào Kỳ Đấu Sơn không ra nữa, vì thế ta cũng không có cơ hội truyền đạt.”

80 năm trước Thượng Thanh Tư từng lấy danh nghĩa triều đình mà tập kết 300 người có tu vi cực cao đến huyện Phù Ngọc tiêu diệt chuột yêu. Vua chuột là Thường Thạc huyết chiến ba ngày với người của Thượng Thanh Tư, sau cùng vì kiệt sức mà tiêu tan ba hồn bảy phách, bảo vệ chuột tộc trốn chạy. Tuy là chuột nhưng Thường Thạc là người rộng rãi ngay thẳng, đến lúc sắp chết cũng chỉ thở phào một hơi, lấy hồn âm lưu lại di ngôn gửi ở chỗ nàng:

“Tâm nguyện của cô đã xong, nhưng lòng lại thẹn với Tha Thiết. Nếu một ngày kia ngươi gặp nàng thì thay cô tạ lỗi với nàng —— ngàn trượng kỳ đấu, vạn dặm nguyệt minh (núi non ngàn trượng, vạn dặm ánh trăng), chuyện cô từng hứa với nàng, cuối cùng vẫn không làm được.”

Nhớ tới ngữ khí lúc ấy của Thường Thạc, Lâu Tự Ngọc vẫn còn thổn thức. Nàng thấp giọng nói từng câu từng chữ cho Mỹ Nhân Xà.

Mỹ Nhân Xà lặng người mà nghe, trong con ngươi vốn nham hiểm hung ác bỗng trào ra nước mắt. Nàng ta bỗng nhiên rít lên một tiếng, đuôi rắn vung lên, chém đứt thân cây cổ thụ bên cạnh. Một tiếng vang rung trời phát ra, cả cái cây dập nát, chim muông cuống quít chạy, đất dưới chân cũng ẩn ẩn rung động.

Lâu Tự Ngọc lùi nửa bước nói: “Tỷ tỷ bớt giận.”

“Bớt giận?” Mỹ Nhân Xà vừa khổ vừa hận, đôi mắt rắn nhìn thẳng vào nàng, “Ta muốn giết đám người Thượng Thanh Tư, thế mà ngươi dám chặn đường. Bọn họ giết người ta yêu thương nhất thì ngươi lại bảo ta bớt giận ấy hả? Lúc trước ta bị thương nặng nên bị giam cầm, hiện giờ ta có sức lực, ta muốn người của Thượng Thanh Tư phải chôn cùng chàng!”

“Tội gì phải thế?” Lâu Tự Ngọc thở dài, “80 năm trước tỷ tỷ không đấu lại bọn họ thì 80 năm sau cũng có gì khác đâu?”

“Tự nhiên là khác.” Mỹ Nhân Xà cười lạnh, “Ít nhất, Tống Thanh Huyền đã chết.”

Lâu Tự Ngọc chấn động, chín cái đuôi to phía sau đột nhiên cứng đờ, mang theo chút sát khí.

“Nhìn đi, ngươi khuyên người khác thì lưu loát thế, đến lượt mình thì chẳng phải cũng giống ta sao?” Mỹ Nhân Xà nghiêng đôi mắt rắn mà cười nhạo nàng, “Thường Thạc vì Thượng Thanh Tư mà chết. Tống Thanh Huyền chẳng lẽ không phải? Ngươi ở đây cản ta làm gì, không bằng cùng ta một đường, giết hết bọn chúng.”

“Ta cản tỷ tỷ là vì Thường Thạc đại ca. Huynh ấy muốn tỷ sống thật tốt chứ không phải chết uổng phí.” Lâu Tự Ngọc rũ mắt, nhanh chóng ổn định cảm xúc của mình, nhẹ giọng khuyên nhủ, “Thượng Thanh Tư đã có lịch sử ngàn năm, các loại pháp khí nhiều không dứt. Ma cao một thước, đạo cao một trượng, cho dù tỷ tỷ không bị thương thì cũng không tránh được thất bại.”

Dứt lời, nàng thu chín cái đuôi của mình lại, nhường lối đi: “Nếu tỷ tỷ cảm thấy ta đang che chở cho người của Thượng Thanh Tư thì ngài cứ việc đuổi theo.”

Dù sao hiện tại mới đuổi theo thì khẳng định là không đuổi kịp.

Mỹ Nhân Xà nhìn con đường xuống núi kia, phát hiện không thấy hơi thở của đám người Thượng Thanh Tư kia nữa thì cáu giận thét dài một tiếng. Có điều cẩn thận nghĩ lại thì nàng ta cảm thấy Lâu Tự Ngọc nói cũng không sai. 80 năm trước nàng ta thua vì xúc động nghênh địch, hiện giờ không thể khinh địch như thế nữa.

Nàng ta tàn nhẫn quật đuôi rắn qua mấy cái cây cổ thụ, sau đó mới hóa thân mà đi. Trong một mảnh sương đen truyền đến tiếng uy hiếp: “Lần tới gặp lại mà ngươi còn chắn đường ta thì lúc đó cho dù không đánh lại Thượng Thanh Tư ta cũng muốn cùng ngươi phân cao thấp!”

Lâu Tự Ngọc hơi hơi mỉm cười mà uốn gối hành lễ với nàng ta. Cuồng phong trên núi lúc này mới bình lặng lại. Đám lá khô bị thổi bay rốt cuộc cũng chậm rãi rơi xuống. Nàng quay đầu lại nhìn nhìn phía sau, núi rừng vắng vẻ không có lấy một bóng người.

Tống Lập Ngôn tìm được ngựa ở dưới chân núi, sau đó hắn đem đám người Diệp Kiến Sơn đi về thành. Dọc đường đi hắn không hề nói chuyện mà chỉ nắm chặt Diệt Linh Đỉnh, trong mắt có ánh sáng lập lòe, sắc mặt thoạt nhìn không tốt lắm.

Diệp Kiến Sơn hỏi hắn: “Sư đệ, ngươi tìm thấy Diệt Linh Đỉnh ở đâu thế?”

“Ta vô tình tìm thấy ở một khách điếm.”

“Khách điếm?” Diệp Kiến Sơn thay đổi giọng điệu, “Bảo bối bậc này sao có thể tùy tiện đặt ở một khách điếm chứ? Đó là khách điếm nào?”

“Sư huynh hiểu lầm rồi. Khách điếm kia là do người thường mở, ta đã đốt diệt thần hương, không có gì khác thường.”

Diệp Kiến Sơn lắc đầu: “Sư đệ lần đầu tiên rời kinh đô ra ngoài làm việc nên chưa từng chứng kiến thủ đoạn xảo trá của đám yêu quái. Diệt thần hương tuy có thể diệt yêu quái bình thường, nhưng tuyệt đối không đủ để lay động những đại yêu.”

Tống Lập Ngôn không có ý kiến gì, chỉ giục ngựa chạy về phía trước. Tống Tuân ở phía sau nhỏ giọng nói tiếp: “Đại sư huynh, trên đời này nào còn có đại yêu quái nào chứ? Cho dù không bị tiêu diệt trước khi dựng triều thì ngàn năm nay Thượng Thanh Tư nhiều lần bao vây tiêu diệt, bọn chúng đã sớm bị diệt hết rồi mới phải. Ta nghe Tư trưởng bối nói vua chuột Thường Thạc đã là Yêu Vương cuối cùng rồi. Hắn cũng đã hồn phi phách tán, ai còn có thể an ổn đứng cạnh diệt thần hương mà không nhăn mày chứ?”

Diệp Kiến Sơn hơi hơi nghẹn lời, cuối cùng thở dài nói: “Đề phòng một chút cũng không xấu. Lúc ra khỏi kinh đô, sư phụ dặn dò riêng ta phải chăm sóc sư đệ. Nếu đã gặp được thì ta cũng cùng các ngươi đi xem thế nào.”

Vị Diệp sư huynh này đã ở Thượng Thanh Tư từ khi hắn sinh ra. Nghe nói trong một lần diệt đại yêu hắn bị hủy dung nên từ đó luôn đội mũ trùm. Hắn làm người không tồi, chỉ là thích lải nhải. Hắn muốn đến khách điếm Chưởng Đăng thì Tống Lập Ngôn tất nhiên sẽ không cự tuyệt.

Rốt cuộc hắn cũng hơi nghi ngờ Lâu Tự Ngọc kia.

Mấy con ngựa phóng qua con đường đất cuốn lên một đám bụi. Ngày mới vừa qua trưa, tấm biển của khách điếm Chưởng Đăng đã ở phía xa. Tống Lập Ngôn híp mắt nhìn trong chốc lát, lại phát hiện Lâu đại chưởng quầy cũng thật biết làm ăn buôn bán. Nàng vẫn treo mảnh vải đỏ nghênh đón huyện lệnh đại nhân, khiến một đám người đang bu quanh nịnh nọt, ân cần hỏi khi nào thì nàng mở cửa lại. Bản thân nàng thì dựa cửa, phe phẩy cây quạt cười đáp:

“Các vị đừng nóng vội, chờ huyện nha sửa chữa xong, khách điếm Chưởng Đăng nhất định sẽ chuẩn bị cơm rượu tiếp đãi các vị khách quan tới dùng bữa.”

“Ai, thế sao được, chỉ là buôn bán nhỏ thôi mà. May mắn chúng ta lọt vào mắt xanh của đại nhân, làm gì có chuyện phất nhanh thế được. Chẳng qua ta cũng chỉ mở cái khách điếm thôi mà.”

“Lưu viên ngoại khách khí rồi, chờ đại nhân trở về nô gia sẽ tìm cơ hội nói tốt cho ngài hai câu.”

Cái bộ dáng thơn thớt nói cười như cá gặp nước kia khiến Tống Lập Ngôn nhìn mà cười lạnh một tiếng. Hắn siết dây cương, con ngựa lập tức dừng lại.

“Ai da, đại nhân đã trở lại sao?” Lâu Tự Ngọc đảo mắt thấy hắn thì vội ôm sổ sách tiến lên đón. Đến gần ngựa nàng còn ân cần dặn dò, “Đại nhân đi chuyến này cũng lâu quá, chắc chưa ăn cơm đúng không? Nô gia đã dặn riêng để đầu bếp chờ ngài về đó.”

Sóng mắt vừa chuyển nàng đã nhìn về phía người đang đội mũ trùm bên cạnh hỏi: “Vị khách quý này là?”

“Chuẩn bị thêm một gian phòng nữa cho khách.” Tống Lập Ngôn hiển nhiên không muốn giải thích với nàng. Hắn cất bước đi vào khách điếm, quan sai phía sau đuổi theo, xua hết đám người vây quanh cửa.

Lâu Tự Ngọc cũng không ngại, nàng cười với Diệp Kiến Sơn sau đó cũng xoay người đi vào.

Diệp Kiến Sơn nghiêng đầu nhìn nàng, mặt giấu sau mũ trùm nên không nhìn thấy biểu tình của hắn, chỉ thấy bàn tay cầm kiếm của hắn hơi nắm chặt.

Vị nữ chường quầy này dáng người thướt tha, động lòng người, cũng không có nửa điểm yêu khí nào, đích xác chỉ là một người bình thường.

Nhưng người bình thường phần lớn đều không dám tiếp cận sư đệ, một là vì ngại thân phận hắn, hoặc ngại sát khí trên người hắn. Hiếm có ai có thể nói được vài câu với hắn. Vị chưởng quầy này lá gan cũng thật to, sư đệ ngồi xuống bàn thì nàng đi cũng đi tới đứng bên cạnh cười nói: “Đại nhân làm sao thế? Sao mới ra ngoài một chuyến mà lúc về sắc mặt đã trắng bệch thế này?”

Tống Lập Ngôn liếc nhìn nàng một cái, đem Diệt Linh Đỉnh đặt ở trên bàn.

“A, cái đỉnh đồng này sao lại sửa được rồi?” Lâu Tự Ngọc bày ra vẻ mặt ngạc nhiên mà duỗi tay.

“Chưởng quầy!” Tống Tuân sợ tới mức lên tiếng quát chặn nàng lại. Tống Lập Ngôn lúc này lại giơ tay ngăn hắn, đôi mắt dừng trên tay Lâu Tự Ngọc, nhìn nàng cầm đỉnh đồng lên.

“Làm sao vậy?” Nàng mở to đôi mắt vô tội, ước lượng Diệt Linh Đỉnh trong tay.

Pháp khí phần lớn sẽ không để yêu vật đến gần, đặc biệt là Diệt Linh Đỉnh, một pháp khí thượng đẳng như vậy. Chỉ cần người có tu vi mà tu vi đó không đủ lớn thì một khi duỗi tay về phía nó cũng có thể lập tức hồn phi phách tán. Nhưng Lâu Tự Ngọc chẳng những cầm, mà còn tùy ý thưởng thức.

Điều này chỉ có thể nói lên rằng nàng là một người bình thường đến không thể bình thường hơn.

Tống Lập Ngôn thu ánh mắt đề phòng, chỉ hỏi nàng: “Cái đỉnh này chưởng quầy có nhớ mua ở đâu và mua thế nào không?”

“Không phải nô gia đã nói rồi sao? Đây là Lý Tiểu Nhị mua về từ tiệm đồ cổ bên cạnh. Còn mua thế nào thì nô gia không biết.” Lâu Tự Ngọc chớp chớp mắt, vẫy tay gọi Lý Tiểu Nhị tới.

Lý Tiểu Nhị cúi người đáp: “Đại nhân, tiểu nhân xin làm chứng, chưởng quầy không nói dối.”

“Vậy lúc ngươi mua cái đỉnh này có người hướng dấn không? Hoặc có người nào làm động tác gì khiến ngươi không thể không mua không?”

Câu hỏi này thực kỳ quái, Lý Tiểu Nhị rất muốn đáp là chưởng quầy hiệu cầm đồ kia cứng rắn muốn nhét cho hắn nhưng nghĩ lại thì chưởng quầy nhà mình đã lừa lấy 50 điếu tiền từ tay đại nhân, nếu ngài ấy biết cái thứ này không đáng một xu thì khách điếm sợ là sẽ bị đóng cửa vĩnh viễn mất.

Vì thế hắn gãi gãi đầu, đáp: “Không có, tiểu nhân chỉ thấy cái đỉnh này độc đáo nên mới mua về.”

“Sư đệ.” Diệp Kiến Sơn thấp giọng nói, “Chuyện này không thể là trùng hợp được.”

Hắn cũng biết chuyện này không thể khéo thế. Nội đan của Thường Thạc nhiều năm chưa từng xuất hiện thế mà lại trùng hợp ở trước cửa khách điếm Chưởng Đăng là sao? Diệt Linh Đỉnh này cũng không phải tùy tay là có thể nhặt được, không có đạo lý nào mà người của khách điếm này có thể dễ dàng mua về.

Có điều phá án cần chứng cứ, Lâu chưởng quầy là đối tượng bị nghi ngờ nhưng lại có đầy đủ chứng cứ chứng minh bản thân vô tội nên cho dù hắn có hoài nghi cách mấy cũng không thể định tội nàng bằng trực giác được.

Cân nhắc một lúc, Tống Lập Ngôn đứng dậy nói: “Cơm trưa mang lên phòng, vất vả cho chưởng quầy rồi.”

Lâu Tự Ngọc thụ sủng nhược kinh (được sủng mà sợ): “Không vất vả, không vất vả, mời đại nhân lên lầu.”

Diệt Linh Đỉnh bị thu vào tay áo hắn, Lâu Tự Ngọc nghiêng mắt nhìn lướt qua, trong lòng không ngăn được lo lắng và bất an.

Nội đan của Thường Thạc không bị hủy thì hậu hoạn vô cùng. Nhưng không biết cái vị sư huynh Thượng Thanh Tư này có địa vị gì mà hắn mới nói không cho phong ấn thì Tống Lập Ngôn đã thật sự dừng tay. Trước mắt nội đan được phong ấn trong tứ hợp trận, không thể hủy cũng không thể hấp dẫn đại yêu đến đoạt.

Ngày khai thương sắp tới, nàng phải nghĩ biện pháp. Dù thế nào cũng không thể để thứ này về kinh đô!