Người Bên Lầu Tựa Ngọc

Chương 135




Tống Lập Ngôn có thể cảm nhận được Tống Thừa Lâm nóng vội, cũng có thể nghe thấy Diệt Linh Đỉnh tủi thân nức nở. Nó quả thật là một bảo bối có linh khí, tuy chỉ là đồ vật nhưng cũng có ý nghĩ riêng, biết mình phạm vào sai lầm nên bị phạt nặng. Nó run nhè nhẹ né ra thật xa, đưa lưng về phía Lâu Tự Ngọc run bần bật.

Lúc trước Tống Lập Ngôn bắt được Diệt Linh Đỉnh và sửa chữa xong thì thấy nó vẫn luôn sợ Lâu Tự Ngọc. Lúc đó hắn tưởng đó là vì yêu lực của Lâu Tự Ngọc quá cường đại khiến nó kiêng kị, không ngờ lại là do Tống Thừa Lâm.

Một con yêu quái cùng một pháp khí chính mình tổn hao tâm huyết luyện ra, cái nào quan trọng hơn? Bình thường người của Thượng Thanh Tư sẽ chọn cái sau nhưng Tống Thừa Lâm không chút nghĩ ngợi đã hủy Diệt Linh Đỉnh, chỉ bằng hành động này đã biết trong lòng hắn Lâu Tự Ngọc hẳn là có một vị trí rất quan trọng.

Nhưng hắn cảm thụ nội tâm của Tống Thừa Lâm thì phát hiện người này cũng chẳng coi Lâu Tự Ngọc là người đặc biệt gì. Ở trong lòng hắn nàng nhiều nhất chỉ được coi là chúng sinh bình đẳng.

Sao lại có chuyện như thế? Tống Lập Ngôn rất không thể lý giải. Hai người ở bên nhau thời gian dài như vậy, Lâu Tự Ngọc nhìn hắn với ánh mắt khác hẳn người ngoài, Tống Thừa Lâm này dù là kẻ ngốc cũng nên hiểu tâm tư của nàng chứ? Sao hắn có thể vừa đối xử tốt với người ta vừa không hề động tâm chứ?

Hắn nhíu mày, muốn thay người kia duỗi tay sờ đầu Lâu Tự Ngọc nhưng quang cảnh bốn phía lại chuyển, vô số ký ức như thủy triều ùa vào trong óc hắn.

Ánh chiều tà ở trong núi tắt hẳn, ánh sáng mặt trời lại từ một đầu khác dâng lên, Tống Thừa Lâm đi chiến trường, trước khi đi Lâu Tự Ngọc hóa ra hình người giữ chặt ống tay áo hắn. Hắn quay đầu lại, ôn nhu mà cười cười nói: “Đừng lo lắng, ta rất nhanh sẽ trở về.”

“Ngươi đồng ý rồi đó, ta ở chỗ này chờ ngươi. Nếu ngươi không trở lại thì ta sẽ không đi đâu hết.” Lâu Tự Ngọc cao ngạo mà hếch cằm, nhưng trong đôi mắt lại ướt dầm dề. Nàng nhìn quanh sau đó lấy chuông bạc hắn mua đeo lên cổ tay cho hắn.

Tống Thừa Lâm sửng sốt rồi bật cười nói: “Ta không đi lạc đâu.”

Lâu Tự Ngọc quật cường lấy ống tay áo hắn che chuông bạc đi. Lúc này hắn trầm mặc một lát rồi vẫn dung túng nói: “Được, ta mang nó.”

Áo bào màu than chì bị gió thổi tung bay, hắn xoay người đi ra ngoài. Ánh mặt trời kéo cái bóng của hắn thật dài tới tận bên chân nàng. Lâu Tự Ngọc đỏ mắt cong lưng sờ sờ cái bóng của hắn, thấp giọng lẩm bẩm: “Ngươi phải về sớm nhé……”

Tiếng nói của nàng mang theo tiếng khóc nức nở, rót vào lòng Tống Lập Ngôn khiến hắn chua xót.

Tống Thừa Lâm lên chiến trường, đạo nhân cùng yêu quái chém giết không ngừng. Tống Lập Ngôn cũng không nhìn không bởi vì những pháp thuật và cách vận khí của Tống Thừa Lâm cực kỳ ảo diệu. Hắn vừa nhìn thì ký ức đã khôi phục, theo đó hắn cũng vận khí, rất nhiều chỗ trước đây chưa thể đột phá thì nay thoáng chốc đã thông thuộc.

Hóa ra hắn lại cường đại như thế, có thể bằng sức lực của bản thân kinh sợ trăm đại yêu quái. Xi Vưu giao thủ với hắn tuy có thắng thua nhưng cũng không thể bóp chết hắn như với các đạo nhân khác. Nhưng Xi Vưu cũng khong hổ là Yêu Thần lợi hại nhất, yêu lực quả nhiên hủy thiên diệt địa. Hắn chỉ cần vung đuôi đã bổ nửa Kỳ Đấu Sơn ra, lỗ thủng càng ngày càng lớn, một ngọn núi chia làm hai phần chủ phong và sườn phong.

Hai bên giằng co hai ngày, đến ngày thứ ba yêu tộc có viện binh đuổi tới. Cả người Tống Thừa Lâm là máu, hắn chống Giải Trĩ Kiếm nhìn yêu khí như mây cuồn cuộn đến từ nơi xa, đột nhiên cười khẽ một tiếng.

Hắn niệm một cái quyết cực kỳ quái dị trong tay, môi đọc nhanh chú ngữ. Tống Lập Ngôn thoáng chốc cảm thấy ngũ tạng lục phủ như bị xé ra, ba hồn sáu phách bay lên, mang theo chính khí hóa thàng một sợi dây bay về phía Xi Vưu.

Đây là thuật dùng hồn phách phong ấn yêu quái —— tẫn hỏa.

Tống Lập Ngôn khó chịu mà nhíu mày, hắn biết Tống Thừa Lâm muốn cùng Yêu Thần đồng quy vu tận, cũng không có ý muốn quay đầu nhưng hắn biết sau lưng có người đang chạy tới bên này.

“Ngươi là cái kẻ lừa đảo ——” Lâu Tự Ngọc thở hổn hển, lảo đảo nhảy bổ tới trước người Xi Vưu, ngửa đầu nhìn tình cảnh này thì tức giận mắng to, “Kẻ lừa đảo! Kẻ lừa đảo!”

Nàng còn ngoan ngoãn chờ hắn đó, còn sợ hắn không tìm thấy đường về nhà nên đã đổi cả đèn lồng mới, đốt sáng rực rỡ. Nàng nghĩ không phải hôm nay thì là ngày mai hắn sẽ theo ánh sáng đó về. Ai ngờ người này tàn nhẫn đến thế, cuối cùng cũng không thèm nhìn mặt nàng mà đã phất tay để hồn phi phách tán.

Thân thể không hồn phách ngã vào lòng Lâu Tự Ngọc, nàng run rẩy sờ lên mạch đập của hắn sau đó ngồi quỳ trên mặt đất hồi lâu. Mắt mũi nàng đều chua xót đỏ lên, chung quy vẫn không nhịn được tiếng nghẹn ngào: “Nào có người nào như ngươi……”

Sức mạnh của thiên địa phong bế kinh mạch của Xi Vưu, ba hồn sáu phách của hắn cũng sắp cùng Yêu Thần tiến vào trong bóng tối vô biên. Nhưng đúng lúc này Diệt Linh Đỉnh biến mất nửa ngày không biết từ đâu chạy tới, liều mạng nuốt một phách của hắn rồi lao vào lòng Lâu Tự Ngọc mà vù vù không ngừng.

Hồn phi phách tán là không thể nhập luân hồi, nhưng còn một phách thì có thể, chỉ cần người ta bỏ ra đủ pháp lực dẫn hắn qua tam sinh kiều, độ Vong Xuyên Thủy thì hắn có thể đầu thai lần nữa.

Trên chiến trường mọi người vẫn chém giết, Lâu Tự Ngọc lại bất chấp tất cả mà hóa ra nguyên hình, quét qua người và yêu, ngậm Diệt Linh Đỉnh nhảy xuống Cửu U.

Minh giới, nhân gian và yêu giới luôn nước giếng không phạm nước sông. Minh giới có quy củ riêng, xưa nay Tống Lập Ngôn có nghe rằng kể cả những người pháp lực tu vi cực kỳ cao cường cũng không thể làm càn trên đường hoàng tuyền. Hắn không biết Lâu Tự Ngọc dùng biện pháp gì mà đưa một phách này vào luân hồi. Quanh cảnh xung quanh lại chuyển, hắn thấy tiểu viện hai người cùng sống lúc xưa biến thành khách điếm mới tinh. Có vị chưởng quầy tóc bới cao, cầm cây quạt đứng trong đại sảnh tươi cười.

“Tên của khách điếm ấy hả? Gọi là Chưởng Đăng đi, ta thích cái tên này.”

“Chưởng quầy cái gì cũng tiết kiệm, sao một hai phải lãng phí dầu thắp đèn thế?”

Nàng duỗi cây gậy tre đi thắp đèn, mắt phượng mang ý cười lấp lánh nói: “Cái này không thể tắt được, nếu tắt thì có người sẽ không tìm thấy đường về nhà đâu.”

Tống Lập Ngôn nhíu mày nhìn không trung, ký ức nhiều đời cứ thế đánh vào trong óc hắn. Chuông bạc gỡ xuống từ cổ tay hắn được treo dưới mái hiên của khách điếm. Đèn trước cửa khách điếm hết sáng lại tắt, không biết qua bao nhiêu năm sau tiếng chuông kia mới thanh thúy vang lên.

Nàng thoáng chốc tươi cười, nước mắt lại rơi xuống đột ngột không kịp phòng ngừa. Nhưng nàng vội nâng tay lên lau nước mắt, làn váy bay lên. Nàng như con bươm bướm bay đến bên cửa đón một người lớn lên giống hắn như đúc. Cổ nàng nghẹn lại mấy hồi, sóng mắt lưu chuyển, cuối cùng lại chỉ hỏi một câu:

“Khách quan nghỉ chân hay ở trọ?”

Một đời lại một đời, người tới đều là người trong trí nhớ của nàng. Bọn họ đối xử với nàng thật xa cách, ôn nhu mà lạnh nhạt, mặc cho nàng có vẻ ngoài tuyệt mỹ và thủ đoạn làm nũng chơi xấu. Những người đó cuối cùng chẳng có ai ở lại bên người nàng.

Có muôn vàn yêu quái chết trong tay bọn họ nhưng bọn họ cũng chết trong tay yêu quái, chỉ để lại bóng dáng cô đơn kia. Trong ánh hoàng hôn, nàng hóa ra bộ dáng hồ ly ngồi ở cửa khách điếm, lặng nhẽ nhìn hồng trần.

Tống Lập Ngôn nhìn đến độ ngực như bị người ta siết lấy. Hắn cảm thấy không đúng, những người này không có khả năng không động tâm với nàng. Hắn có thể cảm giác được sự khác thường chẳng qua nó không lớn bằng chí nguyện trừ yêu diệt ma của bọn họ mà thôi. Nó quả thật nhỏ bé không đang nhắc tới.