Người Bên Lầu Tựa Ngọc

Chương 127




Ai có thể tưởng được Diệp Kiến Sơn ở Thượng Thanh Tư địa vị không thấp, trên người còn có chức quan triều đình, chỉ chờ một tháng nữa là có thể nhờ vào công tích mà được thăng chức rất nhanh. Nhưng ở lúc này hắn lại thay yêu quái nói chuyện. Triệu Thanh Hoài để tay lên ngực tự hỏi không từng bạc đãi Diệp Kiến Sơn, hắn cũng không có bất kỳ nỗi khổ sở và khó xử gì vậy rốt cuộc vì sao hắn lại làm ra việc này?

Tống Lập Ngôn trầm ngâm một lát mới đau đầu nói: “Thế là Bùi Hiến Phú đã có ha viện nội đan.”

“Không.” La An Hà so với hắn càng đau đầu nói, “Là ba viên.”

“Ngươi nói cái gì?” Triệu Thanh Hoài lại nhảy dựng lên, chòm râu thật dài lắc trong không trung, “Ba viên?!”

“Ta và hắn cùng đoạt được nội đan Câu Thủy, là hắn cầm.” La An Hà cực kỳ hối hận nói, “Ta cũng không đề phòng người một nhà.”

Ba viên nội đan, cho dù chỉ cần nuốt vào bụng thì Bùi Hiến Phú cũng sẽ biến thành một con đại yêu lợi hại hơn các Yêu Vương khác. Đến lúc đó hắn muốn làm cái gì thì chẳng ai ngăn được.

Triệu Thanh Hoài đột nhiên ngừng thở nhưng vẫn không chịu nổi kích thích này mà phun ra một búng máu, trong phòng lập tức một trận binh hoang mã loạn. Tống Lập Ngôn ngây người, nói với mọi người là mình đi mời đại phu sau đó rời khỏi phòng.

Từ ngày đầu Lâu Tự Ngọc đã không lừa hắn, nàng bảo hắn cẩn thận với Bùi Hiến Phú, làm hắn huỷ nội đan, tất cả đều đúng. Hồi tưởng lại lúc ban đầu, trong lòng hắn tràn đầy nghi kỵ, còn dùng Đoạn Yêu Phù với nàng, dùng Giải Trĩ Kiếm đâm nàng, lại không tin tưởng và muốn giết nàng…… Lúc đối mặt với mình lúc đó nàng đã nghĩ thế nào? Sao nàng còn cười được? Bị hắn đẩy ra nàng lại dựa vào, trong mắt chưa từng thôi vui mừng đối với hắn.

Ngực hắn khó chịu. Hắn dặn Tống Tuân đi mời đại phu còn mình nhanh chân bước ra khỏi cửa lớn.

Thật muốn gặp nàng.

Lúc trước hắn để nàng nghĩ biện pháp để sư phụ uống máu của hắn, giờ nàng làm được thì hắn cũng nên nói lời cảm ơn. Hắn cũng muốn nương cái cớ này nhìn nàng một cái nhưng đột nhiên nhớ tới chuyện xưa khiến hắn do dự đứng trước cửa khách điếm Chưởng Đăng.

Lâu như vậy, liệu có lúc nào nàng từng chán ghét hắn nhưng vì nể mặt hồn phách này mà không bỏ được không?

Vậy…… Dỗ yêu quái thì nên dùng cách nào? Hắn không muốn nàng có chút chán ghét nào đối với hắn.

Lúc nỗi lòng hắn đang cuồn cuộn thì có người bưng chậu nước ra khỏi cửa. Người kia vừa ngẩng đầu thấy hắn đã sợ kêu oai oái nói: “Chưởng quầy, Tống đại nhân tới!”

Lý Tiểu Nhị ở bên trong lập tức ra đón nói: “Đại nhân vào trong đi, chưởng quầy ở trên lầu tính sổ sách đó.”

“Khó có lúc đại nhân đại giá quang lâm, ta còn tính lười biếng một chút nhưng hiện tại ta sẽ đi vào bếp ngay, đại nhân có muốn ăn cái gì không?” Đầu bếp Tiền xoa xoa đôi tay béo chạy ra tiếp đón.

Tống Lập Ngôn bước vào, cảm thấy đại sảnh khách điếm hình như còn sáng hơn bên ngoài, lại náo nhiệt và ấm áp. Trước mặt Thần Tài cắm đầy đàn hương, phòng bếp có mùi thức ăn truyền tới, Lâm Lê Hoa đang nhéo cái giẻ lau cau có lườn hắn, mùi hơi nước và tro bụi cứ thế ập tới.

Đây là khói cửa nhân gian mà nàng thích nhất, cũng chỉ có ở bên người nàng mới có. Tống Lập Ngôn mờ mịt mà ngồi xuống, mới vừa ngồi xong thì cầu thang gỗ bên cạnh đã truyền đến tiếng thịch thịch thịch. Lâu Tự Ngọc giống một con bướm nhẹ bay xuống, vừa nhìn thấy hắn nàng đã cười đến nỗi mắt chỉ còn là hai vầng trăng non: “Sao đại nhân lại tới đây?”

Hắn không biết nên trả lời thế nào, chỉ nắm chặt tay trầm mặc. Đôi mắt vừa động, Lâu Tự Ngọc chống nạnh xua tay với mấy người đang xem náo nhiệt bên cạnh nói: “Đều đã kết thúc ngày làm việc mà còn quanh quẩn ở đây là muốn làm thêm việc sao? Đều trở về phòng đi.”

Mọi người giải tán, Lâm Lê Hoa cũng không tình nguyện mà bị túm đi, sảnh đường rất nhanh đã an tĩnh lại. Lúc này Lâu Tự Ngọc mới cười ngồi vào bên cạnh hắn, đôi tay giao nhau đặt ở trên bàn sau đó nghiêng đầu hỏi hắn: “Đại nhân làm sao vậy?”

“Có chút chuyện.” Tống Lập Ngôn rũ mắt, trầm mặc một lát lại bổ sung, “Cũng không thể coi là chút chuyện, Bùi Hiến Phú đã đánh cắp ba viên nội đan, Kiến Sơn sư huynh tựa hồ cũng có vấn đề.”

Lâu Tự Ngọc đập bàn một cái nói: “Nô gia đã bảo mà!”

Tống Lập Ngôn mắt lé nhìn nàng. Khí thế của nàng lập tức yếu hẳn, vội nhẹ giọng nói: “Các ngươi cũng không cẩn thận, để hắn làm hoàng tước ở phía sau thu đầy một tay. Thật vất vả sư phụ ngài mới tỉnh lại, tính toán hủy nội đan thế nhưng lại bị hắn đoạt trước.”

“Ta không hiểu.” Hắn nói, “Vì sao Kiến Sơn sư huynh lại muốn phản bội sư môn vào lúc này?”

Lâu Tự Ngọc bĩu môi: “Đại nhân ngẫm lại xem, người này chẳng lẽ bây giờ mới sinh lòng phản bội hay sao? Hắn vẫn luôn che mặt, ngay từ đầu đã che chở Bùi Hiến Phú, thay vì nói hắn phản bội thì nô gia cảm thấy hắn giống nằm vùng trong Thượng Thanh Tư thì đúng hơn.”

Tống Lập Ngôn không tin: “Ngươi đã gặp qua người nằm vùng nào lại nằm vùng vài thập nhiên chưa?”

“Người không thể vậy nếu hắn là yêu quái thì sao.”

“Vớ vẩn, nếu hắn là yêu quái thì có thể ngây người ở Thượng Thanh Tư lâu như thế sao?”

Lúc này Lâu Tự Ngọc càng nghĩ không ra: “Nếu hắn là người thường, lại không phải nằm vùng thì có lý do gì để làm vậy?”

Tống Lập Ngôn trầm mặc, cả người bị lạnh lẽo thổi qua. Nàng chống cằm đánh giá hắn một hồi lâu, đột nhiên cảm thấy không đúng: “Đại nhân thật sự buồn rầu vì chuyện nội đan và Bùi Hiến Phú sao?”

“Bằng không thì thế nào?”

“Nô gia thấy có vẻ không giống.” Nàng tấm tắc lắc đầu, “Nếu vì việc công thì đại nhân chỉ biết nghiêm túc, tự nhiên sẽ không uể oải thế này. Nhưng trước mắt đại nhân hiển nhiên là có tâm sự, ngay cả lúc nói chính sự cũng không có hứng thú.”

Tống Lập Ngôn có chút ghét bỏ bản thân mình như thế này, vì thế buồn bực nói: “Ta không thích người lo được lo mất, yếu ớt chật vật.” Nhưng vừa vặn lúc này hắn lại là người như thế. Hắn bị cảm xúc bất chợt trói buộc, trực tiếp mở miệng thì vẫn sẽ ra vẻ nhưng trong lòng trước sau vẫn buồn bực nghĩ đến chuyện ngu xuẩn mình làm lúc trước vì thế nôn nóng bất an, nội tâm không yên.

Lâu Tự Ngọc an tĩnh mà nhìn hắn một hồi lâu sau đó đột nhiên cười nói: “Đại nhân động tình rồi.”

Tống Lập Ngôn hung hăng mà lườm nàng một cái. Chuyện tới hiện giờ mới nói hắn động tình thì có phải là thừa không? Nếu hắn không động tình thì sao còn ngồi ở đây?

“Ngài đừng tức giận.” Nàng che miệng cười duyên nói, “Nô gia còn chưa nói xong đâu —— trên phố thường nói, người động tình sẽ yếu ớt chật vật, nhưng bọn họ sẽ không lo được chỉ biết lo mất.”

Tống Lập Ngôn ngây ra sau đó bật cười: “Cũng phải, có ai lại lo được đâu?”

“Nhưng đại nhân không giống thế.” Nàng cười tủm tỉm mà duỗi tay túm lấy tay hắn, “Đại nhân phong thần tuấn lãng, oai dũng vô song, nô gia chỉ biết khăng khăng một mực đi theo ngài, tuyệt đối sẽ không để ngài phải lo mất đi.”

Ngực hắn rung lên, sau đó mềm nhũn. Hắn hừ nhẹ một tiếng rồi nhấp môi nói: “Lời của yêu quái đúng là không thể tin được.”

“Hử?” Lâu Tự Ngọc chớp chớp mắt, “Đại nhân còn cảm thấy nô gia sẽ nói dối sao?”

“Lời nói ra khỏi miệng sẽ tan, hư vô mờ mịt.”

“Vậy quá tốt rồi, nô gia còn có lời mờ mịt khác muốn nói, đại nhân nghe xong đừng coi là thật.” Nàng vỗ tay một cái, ngọt ngào mà nhếch miệng, tiến gần sát hắn nói nhỏ, “Vừa rồi nô gia ngủ quên, trong mơ thấy đại nhân đang tắm, băng cơ ngọc da, thật là sinh động.”