Người Bên Lầu Tựa Ngọc

Chương 123




Bốn viên nội đan của Yêu Vương thì hai đã trở về với tộc của mình và đang bị người của Thượng Thanh Tư truy đoạt, hai viên khác ở trong tay Bùi Hiến Phú và Triệu Thanh Hoài. Bốn viên này cái nào cũng không dễ đối phó, hiện tại mới đến hủy thì sợ là khó khăn.

Lâu Tự Ngọc lại nghĩ tới lúc ấy trên sườn núi ở Kỳ Đấu Sơn hắn chuẩn bị dùng Diệt Linh Đỉnh nuốt đá trấn môn thì bực đến đấm ngực dừng chân nói: “Nếu lúc ấy ngài nhanh nhẹn chút thì hiện tại có cái gì cần sầu lo?”

Tống Lập Ngôn nghiêng đầu liếc nàng: “Lúc ấy là Kiến Sơn sư huynh tới ngăn cản ta.”

“Sư huynh kia của ngài cũng không phải thứ tốt gì, nô gia lúc ấy đã nói nhưng đại nhân không tin.” Lâu Tự Ngọc đập lên bàn, mắng, “Bùi Hiến Phú không làm chuyện tốt thì hắn sao có thể làm đúng cái gì? Dẫn ngài đi giết Mỹ Nhân Xà, ngăn cản ngài hủy nội đan còn thay Bùi Hiến Phú làm nhân chứng!”

“Sư huynh nói với ta lai lịch của Bùi Hiến Phú……” Tống Lập Ngôn muốn biện giải nhưng chưa nói xong đã bị nành đánh gãy lời.

“Hắn nói cái gì ngài đều tin sao? Yêu quái có thủ thuật che mắt, ngài làm sao biết đó không phải là lời nói dối?” Lâu Tự Ngọc lắc đầu, “Sư huynh và sư phụ của đại nhân đều không tỉnh táo, không thể tin kẻ nào được.”

Tống Lập Ngôn híp mắt không vui mà nhìn nàng: “Cho dù đó là sự thật thì cũng không nên do chưởng quầy nói ra.” Rốt cuộc cũng là người bên cạnh mình, phủ định hoàn toàn giống như cũng phủ định bản thân hắn, khó tránh khỏi khiến hắn không vui.

Lâu Tự Ngọc tự biết mình nói lỡ vì thế yên lặng cầm lấy tô bánh chặn miệng mình lại.

“Sáng nay ta muốn cho sư phụ uống trà mang theo máu của ta nhưng ông ấy phát hiện ra và không chịu uống.” Hắn rũ mắt tiếp tục hỏi, “Ngươi có biện pháp gì để ông ấy uống không?”

“Ngô ngô ngô ngô ngô ngô ngô ngô?”

Mặt Tống Lập Ngôn tối sầm, gỡ tô bánh trên miệng nàng xuống mắng: “Nói chuyện đàng hoàng.”

“Đại nhân biết ông ta có chỗ không đúng sao?” Lâu Tự Ngọc vui sướng nói, “Sao ngài phát hiện được? Nhờ lăng hoa kính sao?”

“Ừ.” Một nửa là nghiệt kính, một nửa là sư phụ hắn tự mình buột miệng.

Từ lời nói của Nhan Hảo, Tống Lập Ngôn có thể đoán được vì sao sư phụ của hắn không chịu uống trà. Ông ấy bị quy định của Thượng Thanh Tư trói buộc, vốn không thể làm chuyện đại nghịch này nhưng chấp niệm cứu sống Tống Thanh Huyền quá cao nên ông ấy tình nguyện bị oán khí che lấp cũng muốn giải phong ấn của Yêu Thần.

Kỳ thật thay vì nói bị oán khí che mắt thì không bằng nói ông ta nương oán khí này để có lú do thuyết phục mình làm chuyện cả thiên hạ không tán đồng. Dưới tình huống như vậy, muốn cho ông ta uống máu của mình là quá khó khăn.

Người trước mặt tròng mắt quay tròn, nhìn thấy chính là một dạng linh tinh sinh động. Tống Lập Ngôn gõ gõ bàn, không vui nói: “Có biện pháp thì mau nói.”

……

Thời tiết huyện Phù Ngọc hôm nay đích thị là rất tốt, nhưng Triệu Thanh Hoài cũng không phải thật sự ra cửa thưởng cảnh.

Vó ngựa đạp lên mặt đất làm tung một đám bụi, ông ta vội vàng chyạ đến chủ phong của Kỳ Đấu Sơn, lúc này đám đệ tử của Thượng Thanh Tư đã tử thương một nửa.

Đây là cấm địa của Thượng Thanh Tư, đệ tử tới đây đều được ông ta âm thầm lựa chọn những người có tu vi cực cao. Thiệt hại nhiều người như thế quả thật khiến ông ta ngoài ý muốn nhưng đã tới nơi rồi thì Triệu Thanh Hoài cũng không khách khí mà xuống ngựa bày trận, sau đó giết ba con Bạch Tiên đại yêu.

Sĩ khí tăng cao, đám người Thượng Thanh Tư càng nhanh chóng tấn công đám Bạch Tiên, pháp trận đầy trời, sát khí tỏa khắp.

Tần Tiểu Đao che chở Cánh Gà muốn chạy xuống dưới chân núi nhưng lại bị đám người này chặn đường đi. Rơi vào đường cùng ông ta chỉ có thể căng da đầu tiếp tục mang Cánh Gà tiếp tục lên núi.

“Chưởng Tư, nếu tiếp tục đi lên trên thì yêu khí sẽ càng nặng, pháp lực của chúng ta sẽ bị hạn chế, đuổi theo thật sự có hại.” Có người nôn nóng nói, “Ngài cũng không thể lại đi lên trên nữa.”

“Sao?” Triệu Thanh Hoài cầm một cái đầu yêu xoay người, chòm râu tuyết trắng dính máu yêu, miệng nói, “Ngươi cũng cảm thấy ta già rồi sao?”

“Đệ tử không dám, nhưng……” Nhưng nói thế nào thì ông ta cũng là người hơn 90 rồi, cho dù có pháp lực hộ thân thì cũng không thể lăn lộn như thế.

Nhưng hắn còn chưa kịp nói thì Triệu Thanh Hoài đã đốt ngàn dặm phù. Sống số tuổi càng lớn, tích góp tu vi cũng càng nhiều, Triệu Thanh Hoài không hề cảm thấy mình già yếu. Ông ta đi tới trước mặt Tần Tiểu Đao, một chưởng đánh bay ông ta sau đó duỗi tay muốn bắt tiểu Yêu Vương.

Cánh Gà kinh hoảng mà đẩy ông ta ra, yêu lực cường đại khiến ông ta phải rụt tay về, lùi ra sau hai bước. Triệu Thanh Hoài nhíu mày, trong tay lại tế ra pháp trận.

“Xin lỗi!” Thằng nhóc trước mặt lại cong eo xin lỗi ông ta sau đó mới nhíu mày hỏi, “Lão gia gia sao lại muốn bắt ta?”

Triệu Thanh Hoài sửng sốt một chút, nhưng chỉ trong một khắc này phía sau lập tức có một cơn gió lạnh thổi úp tới. Tiếp theo pháp trạn trên tay ông ta đã bị diệt, yêu khí bá đạo mà quen thuộc khiến mắt ông ta híp lại. Ông ta nhanh chóng phản ứng lại, trở tay một chưởng ——

Lâu Tự Ngọc nhẹ nhàng tráng thoát một chưởng của ông ta, rơi xuống bên người Cánh Gà, làn váy bị gió núi thổi nhếch lên.

“Ai nha, không khéo rồi.” Nàng dậm chân vỗ tay một cái, oán trách nói, “Sao ta lại tránh thoát chứ? Ta nên cho Chưởng Tư ông chút mặt mũi, miễn cưỡng đón nhận mới phải, dù sao cũng chẳng gây tổn thương gì.”

Triệu Thanh Hoài quay đầu lại nhìn nhìn, xác định Tống Lập Ngôn không tới thì mới yên tâm mà phì phì mắng: “Ngươi, con yêu nghiệt này!”

“Đến Kỳ Đấu Sơn chủ phong còn dám đi lên thì ta thấy ông cũng cách yêu nghiệt không xa lắm đâu.” Lâu Tự Ngọc thổn thức mà nhìn hắc khí giữa mày ông ta nói, “Nếu sư huynh ông ở chỗ này thì sẽ đánh chết ông.”

“Đừng có nhắc đến huynh ấy.” Triệu Thanh Hoài đen mặt, “Ngươi không xứng.”

Lâu Tự Ngọc “A” một tiếng, sau đó nhanh chóng niệm liên tiếp: “Sư huynh của ông, Sư huynh của ông, Sư huynh của ông ——”

Triệu Thanh Hoài giận dữ, phất tay hóa ra một đạo bạch quang xông thẳng vào nàng và Cánh Gà. Cánh Gà có chút nóng nảy, tiến lên muốn cùng ông ta đấu pháp nhưng Lâu Tự Ngọc lại nghiêng người chắn, kim quang xuất hiện trước mặt nàng, phía sau chín cái đuôi to cũng đồng loạt hiện ra, rêu rao giữa sườn núi.

“Thật xinh đẹp quá.” Cánh Gà kinh ngạc cảm thán.

Tần Tiểu Đao ở bên cạnh đã hồi phục tinh thần, vội vàng ôm hắn đến bên cạnh, run bần bật mà nhìn hai người đang đánh nhau phía trước.

“Cữu cữu, chúng ta không đi giúp tỷ tỷ sao?” Cánh Gà nhíu mày nói, “Một mình tên kia bắt nạt cô nương gia.”

Tần Tiểu Đao mang thần sắc phức tạp mà lắc đầu: “Cháu còn nhỏ nên không hiểu, cái này chưa biết ai bắt nạt ai đâu.”

Ban đầu Bạch Tiên hang ổ bị vây công thì ông ta cũng có chút tuyệt vọng, nhưng trước mắt thấy Lâu Tự Ngọc thì Tần Tiểu Đao lại cảm thấy yên tâm. Cho dù trên núi có đại chiến thì ông ta cũng có thể ôm đứa nhỏ xem náo nhiệt.

“Ấy, trên người lão bá bá kia nhiều chai lọ vại bình quá, đáng tiếc thoạt nhìn rách tung tóe không có tác dụng gì.”

“…… Đó là pháp khí rất lợi hại của Thượng Thanh Tư, cũng chỉ vô dụng với mỗi mỹ nhân tỷ tỷ của cháu thôi chứ nếu rơi vào người cháu thì cái đầu nhỏ này sợ là sẽ lủng một lỗ.”

“A, lão bá bá cũng có chút bản lĩnh, thế mà bay lên rồi kìa.”

“…… Đó là ông ta bị mỹ nhân tỷ tỷ của cháu dùng yêu khí đánh bay.”

Đánh vài chiêu Triệu Thanh Hoài đã nóng nảy: “Yêu nghiệt, ngươi cùng Bạch Tiên nhất tộc không phải không có giao tình gì sao? Thế nào lại sốt ruột bảo vệ bọn chúng thế làm gì?”

Lâu Tự Ngọc chớp chớp con ngươi màu vàng, khẽ cười nói: “Ai nói với ngươi ta tới bảo vệ bọn họ?”

“……?”

“Ta là tới báo thù.” Nàng sâu kín mà rũ mắt, “Oan có đầu nợ có chủ, năm đó ngươi vu hãm ta, lúc này ta muốn đòi lại công đạo.”