Người Bên Lầu Tựa Ngọc

Chương 103: Sương mù khắp nơi




Hiệu cầm đồ Quảng Tiến tắt đèn, Lâm Lê Hoa hóa nguyên hình cuộn trong đống chăn của Lâu Tự Ngọc mà nhắm mắt ngủ. Cách vách Tần Tiểu Đao lại không thể an tâm như thế, hai đứa nhỏ ngồi song song chiếm hơn nửa cái giường của ông ta, hơn nữa thoạt nhìn còn hứng thú bừng bừng.

Kinh nghiệm nói cho Tần Tiểu Đao rằng đừng có mưu toan xen vào chuyện của trẻ con, vì thế ông ta thận cẩn thận móc chăn ra che đầu lại, muốn đi ngủ trước nhưng còn chưa nằm ấm thì tiểu cô nương đã ầm một cái nhảy phốc lên ôm đùi ông ta sau đó hỏi Cánh Gà phía đối diện: “Ngươi tên là gì?”

“Cánh Gà.”

“Sao lại tên như thế?”

“Mỹ nhân tỷ tỷ cho đó, ta thấy ăn ngon lắm.”

Tần Tiểu Đao nghe không nổi nữa, lập tức xốc chăn lên nói: “Nàng làm bậy, cháu không phải tên như thế được, quá tùy tiện. Đặt tên sao có thể tùy tiện thế chứ? Chờ ngày mai cữu cữu lật sách rồi chọn cho cháu một cái tên.”

Tiểu cô nương cũng gật đầu nói: “Đúng vậy, Tần thúc lấy tên rất tốt, ta đã quên tên mình nên thúc ấy còn giở sách chọn tên cho ta đó.”

Cánh Gà rất tò mò: “Ngươi tên là gì?”

“Bình Hoa!” Tiểu cô nương hưng phấn nói, “Tần thúc nói, cửa hàng của mình là bán vật trang trí mà trong đó quý nhất chính là bình hoa, vừa dễ nghe lại đẹp, trong sách cũng có.”

“Không sai.” Tần Tiểu Đao cũng cực kỳ đắc ý gật đầu.

Cánh Gà mang theo thần sắc phức tạp mà gãi gãi đầu, nhìn nàng lại nhìn cậu mình sau đó chột dạ nhỏ giọng nói: “Cánh Gà khá tốt, không cần nhọc lòng phiền cữu cữu……”

Thế này làm sao được? Tần Tiểu Đao cảm thấy mình đã thua thiệt hắn nên không thể để đứa nhỏ chịu tủi thân khi chọn tên thế được. Vì thế ngủ xong một đêm, sáng sớm ông ta đã dậy dọn đống sách cũ của Mộc chưởng quầy ra rồi ngồi ở đại đường nghiêm trang lật xem.

Lâu Tự Ngọc ôm hộp gỗ xuống lầu nghiêng đầu liếc nhìn ông ta hỏi: “Á à, Tần chưởng quầy muốn vào kinh đi thi hả?”

Tần Tiểu Đao không thèm ngẩng đầu lên mà xua tay nói: “Ta đang tìm một cái tên thật hay cho Cánh Gà.”

“Thôi đi, ngoài những chữ phải dùng khi tính sổ thì ông biết thêm được mấy chữ chứ?” Lâu Tự Ngọc thổn thức mà xua tay đi ra ngoài, “Ta đi ra ngoài một chuyến, ông canh chừng tụi nhỏ cẩn thận đó.”

Tần Tiểu Đao lên tiếng đáp nhưng vẫn cố chấp lật sách đến xôn xao.

Sáng sớm huyện Phù Ngọc đã rất náo nhiệt, Lâu Tự Ngọc đi trong đó thì hít một hơi mùi hoành thánh bay ra từ quán nhỏ ven đường sau đó vô cùng cao hứng đi đến huyện nha.

Nàng đã lường trước sau vụ hôm qua thì huyện nha sẽ giới nghiêm cho nên lúc này nàng lẩn như trộm mà đến dưới cửa sổ phòng Tống Lập Ngôn. Nàng nhìn quanh không thấy tuần vệ gì mới lay bệ cửa thò đầu nhìn vào trong —— kết quả lập tức thấy vô số pháp trận che kín cả phòng, Tống Lập Ngôn bị người ta trói tay sau lưng, đang nhắm mắt dựa nghiêng trên giường nệm gần cửa sổ, hai sợi tóc đen rũ xuống che khuất mặt mày hắn.

Hít hà một hơi, nàng lập tức muốn duỗi tay phá trận ai ngờ cái người trông như đang ngủ kia lại mở miệng nói: “Đừng nhúc nhích.”

Kim quang vừa hiện lên lại tan đi, Lâu Tự Ngọc nhíu mày hỏi: “Sao lại thế này?”

Hắn nghiêng đầu tới, hình dáng ngũ quan dưới ánh nắng sớm có vẻ phá lệ anh tuấn đẹp đẽ: “Nhờ phúc của chưởng quầy nên ta bị gán tội dung túng yêu quái, đả thương đồng môn và bị trói lại nhốt vào đây.”

“Lấy bản lĩnh của ngài mà lại để bọn họ cầm tù sao?” Lâu Tự Ngọc rất là không hiểu, vì thế lại duỗi tay muốn phá trận cứu hắn.

“Nơi này có trận pháp tiếng vọng, cho dù ngươi có phá cũng sẽ gây ra động tĩnh cho cả huyện nha.” Tống Lập Ngôn nửa híp mắt dựa vào gối mềm liếc nàng, “Còn muốn cho ta thêm tội hả?”

Lâu Tự Ngọc ngoan ngoãn lại tủi thân thu tay, đáng thương vô cùng mà nhìn hắn sau đó ngây ngốc cười cười nói: “Đại nhân thế này có tính là trùng quan nhất nộ vi hồng nhan không (nói tới việc Ngô Tam Quế vì Trần Viên Viên mà dâng đất nước cho Mãn Thanh)? Chẳng sợ biết sẽ bị phạt cũng muốn thả nô gia đi ấy?”

Đau đầu mà nhắm mắt, Tống Lập Ngôn không lưu tình mà chọc thủng phán đoán của nàng: “Ta không phải người thả ngươi chạy.”

“Hử?” Nàng hơi hơi sửng sốt không dám tin tưởng hỏi, “Không phải ngài thì là ai?”

Nhớ tới hộp gỗ trong tay, sắc mặt Lâu Tự Ngọc biến đổi, đặt tráp gỗ trên cửa sổ sau đó híp mắt nói: “Không phải là……”

“Bùi Hiến Phú.” Tống Lập Ngôn tiếp lời nàng, con ngươi dưới hàng mi dài tràn đầy nghi hoặc, “Ta không nghĩ ra vì sao lại là hắn nhưng ngoài hắn ra thì không có ai khác là hiềm nghi lớn như thế.”

“Cái này thì có hiềm nghi hay không, chính là hắn rồi!” Lâu Tự Ngọc gõ gõ hộp gỗ, đen mặt nói, “Nô gia sớm đã nói hắn là yêu quái rồi mà đại nhân không tin. Hiện tại nô gia lặp lại, hắn là yêu quái, lại còn là con yêu quái bụng dạ khó lường. Trong những sách cổ này có ghi lại hắn là con quái vật nương yêu hồn sống lại.”

Tống Lập Ngôn đứng dậy, muốn đi qua cầm lầy hộp gỗ nhưng cách pháp trận mà tay hắn lại bị trói nên không thể dùng pháp thuật, chỉ có thể nhíu mày đứng đó.

Lâu Tự Ngọc thử đẩy mạnh hộp gỗ vào trong phòng, nó là phàm vật nên không kích phát pháp trận. Nó lăn từ cửa sổ lên giường nệm nhưng vẫn đóng kín. Tống Lập Ngôn bất đắc dĩ lắc đầu đẩy chăn qua che nó lại sau đó nói: “Ta biết lai lịch của hắn, Kiến Sơn sư huynh đã nói qua nhưng sư huynh nói hắn là người, người của Thượng Thanh Tư.”

“Thân thể của phàm nhân nhưng hồn phách yêu quái thì sao có thể coi là người?” Lâu Tự Ngọc dậm chân, “Hắn mà là người thật thì sao lại tìm nô gia đòi hợp tác, còn đòi nô gia giao nội đan Câu Thủy ra để giải phong ấn của Xi Vưu chứ?”

“Ngươi nói cái gì?”

“Đại nhân có việc không biết.” Lâu Tự Ngọc thở dài nói, “Ngàn năm trước Xi Vưu bị phong ấn, lúc đó Thượng Thanh Tư bắt đầu truy kích và tiêu diệt năm đại Yêu tộc chính là để bắt được nội đan của năm đại Yêu Vương và hủy diệt để Xi Vưu không thể lại tái hiện nhân gian. Nhưng ngàn năm trước Diệt Linh Đỉnh đã mất, không có pháp khí khác có thể đối phó với nội đan của Yêu Vương cho nên sau khi chém giết các Yêu Vương xong thì nội đan phần lớn đều bị phong ấn. Đó là để đợi hậu nhân cầm Diệt Linh Đỉnh hủy diệt một nội đan trong đó đã coi như đại công cáo thành.”

“Ngươi từ từ.” Tống Lập Ngôn nhíu mày, rất là đau đầu hỏi, “Cái gì mà hủy diệt nội đan của Yêu Vương thì Xi Vưu mới không tán hiện nhân gian? Lệnh của Thượng Thanh Tư từ trước đến giừo đều là sưu tập đủ nội đan hộ tống hồi kinh mà.”

Lâu Tự Ngọc cười khổ: “Lời này nếu là trước đây thì nô gia không dám nói bởi vì đại nhân sẽ không tin tưởng nô gia. Nhưng hiện tại nô gia cảm thấy đại nhân đối với nô gia ưu ái có thêm —— ngài đừng vội trừng mắt, cũng đừng nhíu mày, đây là lời nói thật ngài không thừa nhận cũng không được.”

“Nô gia muốn nói chính là ở thời điểm 80 năm trước Tống Thanh Huyền còn trên đời thì hành động của Thượng Thanh Tư đều là vì tiêu diệt nội đan. Nô gia không biết trong 80 năm này đã xảy ra chuyện gì, vì sao Thượng Thanh Tư lại đột nhiên cảm thấy thu thập đủ nội đan của Yêu Vương là có thể phong ấn Xi Vưu. Nội đan của các đại Yêu Vương có yêu lực dữ dội cường đại, một khi cầm đến trước mặt Xi Vưu thì chính là cổ vũ hắn phá phong ấn đi ra. Thế mà ngài lại ngốc đến độ cho rằng có thể dùng đám nội đan đó phong ấn hắn lần nữa sao?”

Sắc mặt Tống Lập Ngôn lập tức trở nên khó coi, đáy mắt hắn có suy nghĩ cuồn cuồn, không chắc chắn mà nhìn nàng.

Sao lại có cách nói này chứ? Từ nhỏ hắn tu tập đều là đạo của Thượng Thanh Tư, sư phụ vẫn luôn nói với hắn sứ mệnh của hắn về sau chính là phong ấn Yêu Thần Xi Vưu lần nữa vì thế hắn càng nỗ lực chăm chỉ hơn những đệ tử khác. Chuyện hắn được ân cần dạy bảo nhiều năm như vậy sao lại biết thành việc cổ vũ Yêu Thần phá phong ấn chứ?

“Đại nhân có thể không tin nô gia.” Lâu Tự Ngọc nghiêm túc nhìn hắn nói, “Nhưng Yêu Vương nội đan một khi đã rơi vào tay ngài thì nhớ không thể giao cho người của Thượng Thanh Tư. Nếu nô gia không đoán sai thì Bùi Hiến Phú hẳn đã động tay chân, trên dưới Thượng Thanh Tư sợ là chẳng còn mấy người thành tỉnh nữa đâu. Hắn muốn làm cái gì nô gia không biết, nhưng nhìn tình huống trước mặt mà nói thì hắn hướng về việc giải phong ấn cho Xi Vưu.”

Cửa phòng chợt bị đẩy ra, một vạt lụa xanh quét tiến vào, tiếp theo đó là tiếng của Diệp Kiến Sơn vang lên: “Yêu nữ chính là yêu nữ, bản lĩnh yêu ngôn hoặc chúng này quả là không tầm thường.”

Tống Lập Ngôn cả kinh, theo bản năng lập tức xoay người che phía trước cửa sổ, nhưng Diệp Kiến Sơn đã sớm thấy nàng chẳng qua không muốn bắt mà chỉ cực kỳ tức giận vòng qua Tống Lập Ngôn nhìn nàng nói: “Cơ nghiệp ngàn năm của Thượng Thanh Tư ta truyền lại tới nay luôn hưng vượng nhưng đến trong mồm ngươi lại thành không có mấy người thanh tỉnh. Bước tiếp theo có phải ngưoi sẽ nói với sư đệ ta là làm yêu quái tốt hơn làm người không?”

Lâu Tự Ngọc cũng không hoảng không loạn mà vén tóc mai hỏi hắn: “Sư huynh bao nhiêu niên kỷ rồi?” (bao nhiêu tuổi)

Diệp Kiến Sơn cười lạnh: “Tất nhiên là không thể so được với tuổi của yêu quái rồi.”

“Vậy ngươi lấy cái gì mà bác bỏ ta?” Lâu Tự Ngọc ngoài cười nhưng trong không cười nói, “Nô gia dám nói cho đại nhân nghe đều là những chuyện ta nhìn thấy, nghe thấy. Nhưng lời ngươi nói ra lại chẳng có tí chứng cớ nào?”

“Ngươi mở miệng là bôi nhọ Thượng Thanh Tư, bôi nhọ Bùi tiền bối, có cái gì cần bằng chứng?” Diệp Kiến Sơn nói, “Bùi tiền bối là người chứ không phải yêu, việc làm cũng đều vì Thượng Thanh Tư. Không có căn cứ đã kéo hắn xuống nước, đây không phải vì ngươi muốn xúi sư đệ hủy diệt nội đan làm cho Xi Vưu tái xuất nhân gian sao? Rốt cuộc so với Bùi tiền bối thì ngươi mới là yêu quái hàng thật giá thật”

Lâu Tự Ngọc nhíu mày: “Ta tận mắt nhìn thấy Xi Vưu bị phong ấn, ta và hắn không có giao tình thì sao phải giúp hắn tái hiện nhân gian chứ?”

“Ngươi và Xi Vưu không có quan hệ vậy Bùi tiền bối thì có chắc? Đừng nói hắn chỉ là một phàm nhân, cho dù hắn là yêu quái thì ngươi dựa vào cái gì mà nói hắn có ý đồ phóng thích Xi Vưu chứ?”

Lời này thật đúng là hỏi trúng chỗ gút mắc trong lòng nàng rồi. Lâu Tự Ngọc cũng đang tự hỏi điều này —— Bùi Hiến Phú làm những việc này là vì cái gì? Nàng không tin trong ngàn năm thái bình này sẽ còn có yêu quái vì Xi Vưu mà tận tâm tận lực đến mức này.

Nàng không nói nhưng Tống Lập Ngôn thì lại thấy tò mò nghiêng đầu hỏi: “Sư huynh và Bùi tiền bối có cảm tình tốt quá nhỉ?”

Diệp Kiến Sơn sửng sốt, hòa hoãn lại nói: “Không có, ta chỉ không quen nhìn nàng ta hồ ngôn loạn ngữ. Người của Thượng Thanh Tư chúng ta là chung một nhà, không có đạo lý để người ngoài tới châm ngòi.”