Đại khái đây là lần đầu tiên Hứa Đồng Chu đến chỗ này, Triệu Khinh Nhiễm sợ anh không quen, vẫn đi bên cạnh anh, Chương Hải thỉnh thoảng mắt trợn trắng.
Người phục vụ dẫn tới phòng đã đặt, tiếng nhạc lập tức tràn ngập vào tai.
Triệu Khinh Nhiễm để Hứa Đồng Chu ngồi xuống sofa, lại rót cho anh một ly thức uống.
Chương Hải nhìn thấy tình cảnh này, liền có chút đùa dai mà cầm lấy micro lớn tiếng nói: "Khinh Nhiễm, sao tớ lại cảm thấy cậu xem Đồng Chu như tiểu bạch thỏ vậy."
Hứa Đồng Chu nhíu nhíu mày, bởi vì dùng máy trợ thính, nên anh rất khó phân biệt thanh âm trong hoàn cảnh ồn ào, hơn nữa do kim loại có trong micro nên anh có khuynh hướng nghe tiếng tư tư, làm cho tai của anh thật không thoải mái, mày hơi hơi nhíu lại, ánh mắt nặng nề.
Triệu Khinh Nhiễm chú ý tới vẻ mặt của anh, chạy lên đoạt micro, lại đập ót Chương Hải một cái: "Không được khi dễ Đồng Chu."
Cô vặn volum nhỏ xuống, xoay người nhìn Hứa Đồng Chu nói: "Đồng Chu, anh muốn hát bài gì? Em bấm cho anh."
Lúc này biểu tình của Hứa Đồng Chu đã dịu dàng như nước, nhìn cô lắc đầu: "Các em hát đi, anh nghe là được rồi."
Chương Hải cười hắc hắc, đi tới thì thầm vào tai Triệu Khinh Nhiễm: "Tớ biết sẽ như thế này mà, anh Đồng Chu của cậu từ bé đã như thế, chẳng có gì thú vị!"
Triệu Khinh Nhiễm đạp cậu một cái: "Còn cậu thì thú vị chắc!"
Mắng câu này xong, khi quay đầu nhìn Hứa Đồng Chu, thấy thần sắc của anh bỗng nhiên trong nháy mắt âm trầm lãnh liệt, hay là do mình cho tới bây giờ chưa thấy qua bộ dạng này, nhưng chợt lại khôi phục như thường, Triệu Khinh Nhiễm cảm thấy là mình nhìn lầm rồi.
Lúc này Chu Vân Vân ôm cầm 2 đĩa đồ ăn hấp tấp từ bên ngoài chạy vào, nhanh tay đặt lên bàn trà trước sofa: "Đồng Chu, anh thích ăn gì thì tự lấy nha!"
Chương Hải khoa trương kêu rên: "Sao tôi lại để tâm tới hai người phụ nữ đều chỉ yêu Hứa Đồng Chu vậy, thật không thể sống nổi mà!"
Chu Vân Vân cười ha ha, đã chạy tới cầm lấy micro, bấm một bài hát, cùng cậu khoa chân múa tay vui sướng hát.
Triệu Khinh Nhiễm không có hứng thú nhiều với việc ca hát, cũng chỉ là thích náo nhiệt, mang Hứa Đồng Chu đến đây cũng là hy vọng anh có thể hoà mình cùng mọi người.
Nhưng cô rất nhanh phát giác mình sai lầm rồi.
Nhạc trữ tình cũng liền thôi, nhưng ai tới loại địa phương này hát nhạc trữ tình chứ, toàn là gào đến khàn cổ họng, nhất là Chương Hải và Chu Vân Vân ngươi tranh ta giành, hoàn toàn không thể nghe được, vì thế trên ghế lô liên tục vang ra tạp âm.
Do hai vị này mê ca hát cũng không chú ý, nhưng Triệu Khinh Nhiễm nhìn thấy Hứa Đồng Chu mặt nhăn mày nhíu, bộ dạng giống như đặc biệt không thoải mái, sau đó nhìn thấy anh lấy máy trợ thính bỏ ra.
Cô thế này mới nhớ tới anh mang theo máy trợ thính lại ở trong hoàn cảnh tạp âm quá lớn chắc sẽ khó chịu.
Cô vốn đang cùng bọn Chương Hải đùa giỡn giành micro, gặp Hứa Đồng Chu một người lẻ loi ngồi ở chỗ kia, phỏng chừng cũng không nghe rõ cái gì, nhất thời hứng thú tụt xuống, chạy đến ngồi xuống bên cạnh anh.
"Đồng Chu, tới bây giờ cũng chưa từng nghe anh hát, anh hát một chút đi? Em với anh song ca."
Khi cô ngồi xuống bên cạnh anh, Hứa Đồng Chu cũng đã xoay người đối diện với cô, ánh mắt thẳng tắp nhìn môi cô chằm chằm. Cô nói rất chậm, Hứa Đồng Chu biết môi ngữ nên nhìn hiểu được cô đang nói gì.
Đầu tiên anh lắc đầu, sau đó chắc là thấy ánh mắt của cô tha thiết quá, lại gật gật đầu.
Triệu Khinh Nhiễm trên mặt vui vẻ, chạy lên đẩy ra hai tên sói tru đang đứng phía trước, đoạt lấy hai cái micro lại chạy trở về, đưa một cái cho Hứa Đồng Chu.
Chương Hải nhìn thấy Hứa Đồng Chu cầm micro, bất mãn cắt một tiếng, nói: "Hát bài nào? Tớ giúp các cậu bấm."
Triệu Khinh Nhiễm quay đầu chờ mong nhìn Hứa Đồng Chu.
Hứa Đồng Chu làm như suy nghĩ, nói: "Anh không biết nhiều bài lắm, liền hát bài anh thích cho em nghe nhé."
Chương Hải sửng sốt, lầu bầu nói: "Quỷ a! Bài “Tình yêu mua bán” hay lắm."
Chu Vân Vân đẩy anh một phen: "Nhanh chút, tớ muốn nghe Đồng Chu và Khinh Nhiễm hát."
Chương Hải bĩu môi, bấm bài hát rồi đi về sofa ngồi xuống, thành thành thật thật nghe hát.
Bài này cũng không quá cao, bất quá Triệu Khinh Nhiễm rất vui vẻ ngồi nghe anh hát.
Anh hát cho em nghe
Dùng tình cảm cháy bỏng của anh hát cho em nghe được không
Năm tháng là hoài niệm rất đáng giá
Khuôn mặt đỏ thẹn thùng
Ai có thể thay thế được em
Thừa dịp tuổi trẻ hãy yêu hết mình
Người yêu dấu a
Đường xá xa xôi chúng ta cùng đi
Bởi vì Hứa Đồng Chu bỏ máy trợ thính ra, lúc hát, đôi mắt nhìn chằm chằm vào màn hình hiện chữ, bộ dạng gần như thành kính.
Cho tới bây giờ Triệu Khinh Nhiễm cũng chưa từng nghe anh ca hát, huống hồ anh có bệnh về tai, cho nên đối với của anh ca hát cũng không có gì đáng chờ mong, nhưng khi anh hé miệng, lại phát ra âm thanh êm tai, vốn dĩ anh có giọng nói ôn nhu, hơn nữa phát âm chuẩn không thể soi mói, một bài tình ca đơn giản, được anh hát ra một nỗi triền miên êm dịu.
Lúc anh hát, Triệu Khinh Nhiễm theo bản năng quay đầu nhìn anh, sườn mặt anh tuấn bất phàm, dưới ánh đèn mê ly ở ghế lô, có chút mộng ảo.
Không biết có phải vì là lần đầu tiên ca hát trước mặt người khác hay không mà anh mất tự nhiên, mặt của anh liền giống như lời trong bài hát, lộ ra màu đỏ thẹn thùng.
Triệu Khinh Nhiễm nhất thời có chút giật mình, đầu óc hiện lên hình ảnh thiếu niên trầm mặc ngồi đọc sách ở bàn học vào nhiều năm trước.
Hát xong một bài, Chu Vân Vân khoa trương vỗ tay: "Đồng Chu, anh thật sự là thâm tàng bất lộ, nguyên lai lại hát hay như vậy, quả thực quá lợi hại, thôi xong, em lại mê anh nữa rồi."
Cô khoa trương nói năng lộn xộn, may mắn Hứa Đồng Chu không nghe thấy, Chương Hải bóp cổ cô ngăn lại sự cuồng nhiệt quá khích: "Lão tử hát không hay sao?"
Hai người lại quơ chân múa tay một hồi.
Triệu Khinh Nhiễm lấy lại tinh thần, nhìn Hứa Đồng Chu: "Đồng Chu, nguyên lai anh hát hay như vậy, biết anh nhiều năm như vậy mà em cũng không biết đấy."
Hứa Đồng Chu thản nhiên cười cười, chỉ nhìn cô, không nói gì.
Bởi vì Hứa Đồng Chu, không tới một giờ, Triệu Khinh Nhiễm liền kêu tính tiền, Chương Hải còn muốn gào mấy bài nữa, nhưng lại bị Chu Vân Vân đuổi đi ra.
Bất quá ra khỏi KTV, cũng không có nghĩa là hoạt động đón gió hôm nay chấm dứt, Hứa Đồng Chu nói về trước, Triệu Khinh Nhiễm cũng không thể nói gì được nữa, nhìn anh lên xe taxi xong mới tiếp tục cùng bọn Chương Hải đi chơi tiếp.
Chương Hải thở phào nhẹ nhõm: "Cuối cùng cũng tiễn được ôn thần, cậu có biết hay không là có Hứa Đồng Chu, toàn bộ không khí cũng thay đổi."
Chu Vân Vân bất mãn phản bác: "Cậu mới là ôn thần, vừa mới nghe Đồng Chu hát hay liền ghen tị, cậu chính là ghen tị Đồng Chu từ bé, bộ dạng không đẹp trai thành tích không xuất sắc."
Nhìn thấy Chương Hải bị bỡn cợt đến giơ chân, Triệu Khinh Nhiễm cười to.
Chương Hải thở phì phì nói: "Đồ đầu heo a! Tớ xin khuyên hai vị nữ sĩ, nhìn người không thể nhìn mặt ngoài, các cậu chính là bị tiểu bạch Hứa Đồng Chu che mắt. Các cậu nghĩ rằng anh ta thật sự trung thực như tiểu bạch thỏ sao, tớ nói cho các cậu biết anh ta chính là Thất Lang, sói đội lốt cừu, bụng dạ đen tối đấy!"
"A a!" Chu Vân Vân nói, "Đồng chí Hạt Lười Ươi, cậu còn biết dùng phép so sánh nữa đấy à? Nếu thầy ngữ văn trước đây của cậu mà biết thì sẽ cao hứng đến khóc mất! Vậy cậu nói cho tớ biết Đồng Chu bụng dạ đen tối thế nào đi?"
Chương Hải cắt một tiếng: "Dù sao tớ nói ra các cậu cũng sẽ không tin."
Triệu Khinh Nhiễm ôm cánh tay cùng Chu Vân Vân kẻ xướng người hoạ: "Cậu nói thử đi, tình cảm hàng xóm nhiều năm như vậy của tớ với Đồng Chu, còn không hiểu rõ anh ấy hay sao?"
Chương Hải bĩu môi khinh bỉ: "Tớ đây nói cho mà biết. Đồng Chu chuyển đến trường chúng ta không phải đầu tháng ba sao? Anh ta thành tích tốt tính cách hướng nội lại thành thật nên liền được công nhận đúng không? Nhưng các cậu có biết hay không vào tháng thứ 3 anh ta chuyển đến, tớ nhìn thấy gì?"
Triệu Khinh Nhiễm cùng Chu Vân Vân trăm miệng một lời: "Cái gì?"
Chương Hải ra vẻ đắc ý: "Tớ nhìn thấy Hứa Đồng Chu hút thuốc ở con ngõ phía sau trường học, đương nhiên cái này không phải trọng điểm, trọng điểm là lúc ấy có người nào đó không biết là học sinh năm mấy chạy vào hỏi anh mượn bật lửa, không biết là bị hỏi phiền hay sao, anh ta không cho người ta cũng liền thôi đi, còn đánh người đó một trận, xuống tay ngoan độc, người kia so với anh ta còn to cao hơn, mà cũng không đánh lại được. Lúc ấy tớ đang ngủ trên cây ngay tường rào, vừa vặn thấy một màn như vậy."
Triệu Khinh Nhiễm quay đầu hỏi Chu Vân Vân: "Cậu tin không?"
"Đương nhiên..." Chu Vân Vân khoa trương kéo cao giọng, "Không tin ! Đồng Chu giống mấy tên hay đánh lộn sao?"
Chương Hải xuy một tiếng: "Tớ đã nói là các cậu sẽ không tin mà." Cậu nghĩ nghĩ, lại nói, "Còn có, các cậu có nhớ hay không có một lần tớ ngã gãy xương chân, tại bệnh viện nằm hai tháng không?"
Triệu Khinh Nhiễm liếc anh một cái: "Đó là cậu tìm chết không nên chạy nhanh như thế."
"Đúng vậy, là tự tớ chạy nhanh." Chương Hải gật đầu nói, "Nhưng lúc tớ chạy lên, vừa vặn gặp được Đồng Chu đang đi xuống, anh ta khẳng định biết lan can lầu hai có vấn đề, nhưng anh ta không nhắc nhở tớ."
"Làm sao cậu xác định được anh ấy biết lan can có vấn đề?" Chu Vân Vân không cho là đúng hừ một tiếng.
"Được rồi, cho dù anh ta không biết, khi tớ ngã xuống, anh ta chưa đi xa, tiếng động lớn như vậy tớ cũng không tin anh ta không nghe thấy, nhưng mà anh ta không kêu người tới, làm hại tớ phải lê cái chân gãy, đi một hồi lâu mới tìm được người giúp."
Triệu Khinh Nhiễm nhăn mặt nhíu mày: "Cái này là cậu đã oan uổng anh ấy rồi, lúc cậu té, tai Đồng Chu đã bị thương rồi, không phải lúc nào anh ấy cũng mang máy trợ thính, đương nhiên là có có thể là thật sự không biết."
Chương Hải kỳ quái xuy một tiếng: "Dù sao các cậu đều hướng về anh ta, thấy rằng anh ta là người đàn ông tốt nhất trên thế giới rồi." Nói xong lại nói, "Dù sao tớ chính là không thích anh ta! Nói sau, nhiều năm như vậy tớ cũng chưa thấy anh ta yêu đương gì, không chừng trong lòng có điều biến thái, tri nhân tri diện bất tri tâm, tớ khuyên các cậu cách anh ta xa một chút, nhất là Khinh Nhiễm, hiện tại cậu đã trở về, còn phải làm hàng xóm của anh ta."
Triệu Khinh Nhiễm nghe thế nên chê cười, cười ha ha: "Thôi đi, từ nhỏ đến lớn, cậu còn chưa từng nghe Đồng Chu nói bậy."
"Đúng thế, Đồng Chu giữ mình trong sạch, cái loại như cậu cả ngày đổi bạn gái mới là biến thái." Chu Vân Vân phụ họa: "Hơn nữa hiện tại Đồng Chu đã đi xem mắt, chuẩn bị kết hôn rồi."
Chương Hải bộ dạng như gặp quỷ: "Hứa Đồng Chu đi xem mắt? Người khác không biết giá trị của anh ta, tớ còn không biết à? Con người anh ta đáng giá hàng triệu, các cậu còn xem anh ta như người không có gì à, cần đi xem mắt sao? Tớ đã nói anh ta biến thái mà!"
"Chằng phải chứng minh anh ấy là người hướng nội hay sao? Cậu cho là ai cũng như cậu, thấy gái đẹp đi trên đường liền sáp tới." Chu Vân Vân thật sự là chịu không nổi nam thần của mình mà bị nói thành biến thái, nâng tay đi tẩn cậu ta: "Cậu mà còn nói xấu Đồng Chu nữa, cẩn thận tớ sẽ tố cáo với ba mẹ cậu, nói rằng cậu làm ra chuyện vô liêm sỉ gì ở bên ngoài."
Chương Hải trốn tránh, vô tội hỏi: "Tớ làm chuyện gì vô liêm sỉ chứ?"
"Thời gian trước cậu dẫn một cô gái vào khoa phụ sản có tính không?"
Đầu gối Chương Hải lập tức mềm nhũn: "Nữ hiệp tha mạng! Hứa Đồng Chu anh tuấn tiêu sái hoàn mỹ không sứt mẻ là người đàn ông tốt độc nhất vô nhị."
Chu Vân Vân và Triệu Khinh Nhiễm cười ha ha, cùng nhau nhớ lại những chuyện xằng bậy thời niên thiếu.