Người Bên Gối

Chương 3: Thiếu niên




Trong lòng Triệu Khinh Nhiễm, Hứa Đồng Chu đều là như vậy.

Xưởng quốc doanh khổng lồ có hiệu quả lại lợi ích, đại bộ phận công nhân viên chức đều là công tác cả đời. Cho nên trong khu chung cư này, có rất nhiều đứa nhỏ lớn lên cùng nhau.

Triệu Khinh Nhiễm chính là lớn lên ở đây, dĩ nhiên cũng có rất nhiều bạn bè bầu bạn với cô.

Bất quá, Hứa Đồng Chu cũng không phải bạn thời còn nhỏ của cô.

Thời điểm nhà Hứa Đồng Chu chuyển đến, Triệu Khinh Nhiễm đã học sơ trung, gần 13 tuổi rồi.

Khi đó khu chung cư mới vừa xây xong, Triệu gia từ nhà cũ chuyển đến căn hộ mới, mà đối diện chính là một nhà Hứa Đồng Chu.

Lúc ấy Ba Hứa vừa mới từ bên ngoài điều đến xưởng quốc doanh làm tổng kỹ sư, mà trùng hợp là, ba Hứa với mẹ Khinh Nhiễm lại là đồng hương, có tầng quan hệ này, hai nhà hàng xóm rất nhanh liền quen thân.

Trước đây Triệu Khinh Nhiễm không giống tình tình trầm tĩnh như hiện tại, là một nha đầu quậy phá, cùng hai đứa bạn tốt là Chu Vân Vân và Chương Hải cả ngày ngồi không yên, họa lớn họa nhỏ không biết bao nhiêu, thật sự là làm cho rất nhiều người đau đầu.

Lên cấp hai, thành thiếu nữ choai choai, tính cách Triệu Khinh Nhiễm cũng không có gì biến hóa, làm xằng làm bậy như cũ.

Mà Hứa Đồng Chu vừa mới chuyển đến lại hoàn toàn tương phản với cô, lúc đó tai Hứa Đồng Chu còn chưa bị gì, nhưng mà cậu bé 14 tuổi còn im lặng hơn cô bé là cô đây, mỗi ngày tan học cũng đều trốn ở nhà đọc sách học bài, cũng không chơi đùa với bọn nhỏ sống trong khu chung cư. Vừa chuyển trường đến đã đứng đầu kỳ thi toàn trường, và trờ thành "Con nhà người ta" trong miệng các bậc cha mẹ sống trong khu chugn cư.

Mà lúc này cô bé Triệu Khinh Nhiễm, sớm đã phân biệt đẹp xấu – giỏi dở rồi, có Hứa Đồng Chu xinh đẹp lại ưu tú này làm hàng xóm khiến cho cô có cảm giác kiêu ngạo, huống chi cậu ta đến mới chuyển tới trường chỉ trong thời gian ngắn mà đã là nhân vật phong vân, Triệu Khinh Nhiễm liền thấy càng thêm kiêu ngạo.

Khi đó Triệu Khinh Nhiễm vẫn là một cô bé chủ động nhiệt tình, tuy rằng thường xuyên gặp rắc rối nhưng miệng lại ngọt, nhóm người lớn muốn chán ghét cũng không được. Sau khi quen biết Hứa gia, cô liền thường xuyên chạy đến Hứa gia kéo Hứa Đồng Chu đi ra ngoài chơi, há miệng ngậm miệng đều là một tiếng Đồng Chu ca ca nũng nịu chịu không nổi.

Hứa Đồng Chu tuy rằng tính cách hướng nội không thích nói chuyện, nhưng cũng không kiêu căng lạnh lùng, dùng từ người ta thường nói, đứa nhỏ này chính là thành thật hướng nội. Đối với Triệu Khinh Nhiễm nhiệt tình, cậu cự tuyệt không được, nhưng lại không biết làm thế nào chơi đùa cùng người khác, mỗi lần bị Triệu Khinh Nhiễm kéo ra ngoài, cậu đều là chán đến chết ngồi một chỗ nhìn bọn họ nháo.

Bởi vì không thích nói chuyện, có đôi khi có đứa nhỏ khác chủ động lôi kéo cậu, sau vài lần bị cậu uyển chuyển cự tuyệt, hứng thú đều biến mất.

Triệu Khinh Nhiễm có đôi khi cũng sẽ chạy đến trước mặt cậu oán giận: "Đồng Chu ca ca, sao anh lại không chơi với mọi người?"

Lúc này Hứa Đồng Chu nhìn cô, ôn nhu nói: "Anh nhìn các em chơi là được rồi."

Thêm vài lần, Triệu Khinh Nhiễm thấy không có ý nghĩa, đi chơi cũng không rủ rê Hứa Đồng Chu nữa.

Bất quá, cô vẫn thích lúc không có việc gì chạy đến nhà cậu quấn quít lấy cậu mà nói chuyện.

Cô bé không hiểu chuyện, Hứa Đồng Chu làm ra vẻ nghiêm túc, cô cũng tìm cậu, ghé vào bên cạnh cậu đông sờ tây nhìn, miệng nói không ngừng. Cái gì cũng nói, có đôi khi nói chuyện trong trường học, có đôi khi kể ai nói bậy, đề tài nói chuyện của trẻ nhỏ đều như thế.

Hứa Đồng Chu ít nói, nhưng chưa bao giờ biểu hiện một chút không kiên nhẫn nào, có đôi khi còn thật sự phụ họa vài câu.

Khi đó Hứa Đồng Chu đã sắp bước vào kỳ thi, ngẫu nhiên Triệu Khinh Nhiễm nhìn đến anh ngồi tại bàn học bài, sẽ ý thức được mà hỏi: "Đồng Chu ca ca, có phải em quấy rầy anh học bài không?"

Hứa Đồng Chu sẽ lập tức lắc đầu, cười ôn nhu trả lời cô: "Không có đâu! Anh đã làm xong hết rồi."

Vì thế Triệu Khinh Nhiễm lại tiếp tục vô tâm vô phế tiếp tục nói chuyện không ngừng.

May mà sau đó Hứa Đồng Chu thuận lợi thi vào được trường trung học trọng điểm tốt nhất thành phố.

Triệu Khinh Nhiễm quả nhiên là cực kỳ thích ca ca hàng xóm này, bộ dạng xinh đẹp thành tích ưu tú tính tình lại tốt, quan trọng nhất là anh chỉ đối tốt với mình, không có bạn bè khác trong khu chung cư này.

Anh tiền tiêu vặt của mình mua đồ ăn vặt và manga cho cô, giúp cô học bổ túc, có đôi khi không chịu được cô nhõng nhẽo cũng sẽ giúp cúi đầu giúp cô làm bài tập.

Thế này đã đủ để làm cho một cô bé hơn mười âm thầm đắc ý.

Bất quá gia đình Hứa Đồng Chu cũng không hòa thuận, mặc dù Triệu Khinh Nhiễm thấy, ba Hứa mẹ Hứa đều là trưởng bối dễ thân cận lại ôn hòa, đối xử với cô cũng rất tốt, nhưng ba ngày thì có hai ngày, cô đều nghe được âm thanh cãi nhau ở cách vách.

Có đôi khi, mẹ Hứa sẽ chạy tới nhà cô, một phen nước mắt nước mũi khóc kể với ba mẹ cô. Cô nghe lời mẹ Hứa nói nhiều nhất chính là: "Nếu không có con trai, tôi đã sớm ly hôn với anh rồi."

Tuy cô đối với chuyện của người lớn cũng không hiểu nhiều lắm, nhưng cũng biết ly hôn có nghĩa là gì. Mỗi khi mẹ Hứa chạy qua nhà cô khóc kể, cô sẽ chạy tới cửa nhà đối diện tìm Hứa Đồng Chu.

Bất quá cô thấy kỳ quái là, mỗi lần như thế Hứa Đồng Chu phản ứng đều thật bình thản, ba mẹ ầm ĩ cãi nhau ở ngoài, anh cũng có thể ngồi ở bàn học im lặng làm bài.

Triệu Khinh Nhiễm ước chừng cũng không phải chuyện lớn gì.

Đến đầu tháng ba, tuy rằng Triệu Khinh Nhiễm vẫn là nha đầu quậy phá, nhưng rốt cuộc cũng có điểm tự giác của con gái. Nhiều bạn học cùng lớp đã mối tình đầu, chuyện ai thích ai linh tinh liền tràn lan. Liền ngay cả cô nhóc béo và Chương Hải đều thừa nhận thích ủy viên văn nghệ lớp bên cạnh.

Triệu Khinh Nhiễm bắt đầu phát sầu, có phải cô cũng nên thích ai đó chăng?

Nhưng là lớp trưởng có thành tích tốt nhất lớp lại không đẹp, nam sinh có bộ dạng đẹp thì lại là tên thiếu niên bất lương thay cả tá bạn gái.

Triệu Khinh Nhiễm tìm không được đối tượng cho mối tình đầu, nên cảm thấy có điểm ưu thương.

Thẳng đến một ngày, Chu Vân Vân – bạn tốt của Triệu Khinh Nhiễm lén lút đưa cho cô một phong thư, nhờ cô giao cho Hứa Đồng Chu, bỗng nhiên cô có một suy nghĩ.

Thành tích ưu tú bộ dạng đẹp mắt, Hứa Đồng Chu 17 tuổi không phải là một nam sinh phù hợp mà mọi thiếu nữ đều mơ ước hay sao?

Cho dù lúc ấy đã gần ngày thi, Triệu Khinh Nhiễm vẫn vì phát hiện này mà mừng rỡ như điên.

Nhưng cảm giác mừng rỡ như điên này rất nhanh bị phong thư nặng trịch trong tay mình áp đảo.

Đối mặt với sự lựa chọn giữa tình yêu và tình bạn, Triệu Khinh Nhiễm 15 tuổi hiên ngang lẫm liệt lựa chọn tạm thời hy sinh tình yêu của mình, sẽ giúp Chu Vân Vân đưa thư tình cho Hứa Đồng Chu.

Cô thấy rằng mình đặc biệt vĩ đại.

Đều là bọn nhỏ sống trong chung cư, thời gian hai năm sinh sống, như thế nào mà Hứa Đồng Chu vẫn không cạ, cũng biết cô bé tên Chu Vân Vân kia, huống chi vào trong miệng Triệu Khinh Nhiễm, mười câu thì tới tám câu là nhắc tới cái tên này.

Trong lúc Triệu Khinh Nhiễm không chút nào tránh né nhìn cậu chăm chú, Hứa Đồng Chu sắc mặt ửng đỏ, thản nhiên nhìn lướt qua bức thư màu phấn hồng, sau đó nhẹ nhàng xé đôi ném vào sọt rác, ngữ khí lãnh đạm nói: "Khinh Nhiễm, về sau không cần làm loại chuyện này, anh không thích."

Triệu Khinh Nhiễm cảm thấy, Hứa Đồng Chu chưa bao giờ là một thiếu niên biết tức giận, cô phá hư mô hình anh thích nhất, anh cũng chưa nhăn mặt nhíu mày dù chỉ là một chút, nhưng bây giờ lại vì một bức thư tình mà mặt lạnh với mình.

Triệu Khinh Nhiễm thấy thật ủy khuất, cùng lúc là vì bạn tốt nhất của mình, cùng lúc là vì nghĩ đến nếu mình cũng viết cho anh một bức thư tình như vậy, có phải hay không cũng bị ra quăng sọt rác, đây là cảm giác lo được lo mất ưu thương của một cô gái 15 tuổi, cho dù khi đó cảm giác của cô đối với Hứa Đồng Chu cũng chưa phải là tình yêu, bất quá chỉ là một hồi mơ mộng của thiếu nữ.

Triệu Khinh Nhiễm không phải một cô bé có thói quen che giấu ủy khuất của mình, cảm thấy ủy khuất lập tức mắt liền đỏ lên, cô cầm lấy quyển sách trên bàn học của Hứa Đồng Chu, dùng sức đập một cái lên người cậu: "Hứa Đồng Chu, em ghét anh!"

Sau đó thở phì phì chạy về nhà mình ở đối diện.

Hứa Đồng Chu thực vô tội, mãi lâu sau mới ý thức được ngữ khí của mình tựa hồ có điểm không đúng.

Khi anh đuổi tới phòng Triệu Khinh Nhiễm, cô bé đang nằm trên giường giận dỗi, nghe thấy tiếng anh vào phòng cũng không để ý đến.

"Khinh Nhiễm, có phải vừa rồi anh nói sai gì không?" Cậu thật cẩn thận ngồi xổm bên giường hỏi.

"Hừ." Triệu Khinh Nhiễm vẫn là không quan tâm cậu.

"Em đừng giận nữa, anh xin lỗi em nha." Cậu càng nói lí nhí.

Triệu Khinh Nhiễm nghe cậu chịu thua như vậy, liền ngồi dậy chất vấn: "Tại sao anh lại xé thư của Vân Vân?"

Đối mặt với một cô bé nhỏ hơn mình 2 tuổi, Hứa Đồng Chu 17 tuổi vẫn không biết xoay sở cách nào nên đỏ mặt, lát sau mới nói: "Sau này anh sẽ không xé nữa."

Triệu Khinh Nhiễm vừa nghe cậu nói vậy mặt liền giãn ra, bỗng nhiên lại nghĩ, không xé chẳng phải có nghĩ là anh sẽ đồng ý làm bạn trai của Vân Vân? Tuy rằng Chu Vân Vân là bạn thân nhất của cô, nhưng nếu thật sự tặng Hứa Đồng Chu cho cô ấy, thì cô lại luyến tiếc.

Thật rối rắm!

Vì thế Triệu Khinh Nhiễm vừa lo vừa vội, tâm tư thiếu nữ luôn rối rắm phức tạp như vậy.

Nhìn thấy Triệu Khinh Nhiễm lại thay đổi sắc mặt, Hứa Đồng Chu nhanh chóng nói: "Cũng không được sao? Vậy em muốn anh làm thế nào thì anh liền làm như vậy?"

Triệu Khinh Nhiễm nghĩ nghĩ, thình lình hỏi: "Đồng Chu ca ca, anh có muốn yêu đương hay không?"

Hứa Đồng Chu thật sự là so với Đậu Nga còn oan uổng hơn, dở khóc dở cười lắc đầu: "Anh còn muốn thi đại học đây, làm sao có thể yêu đương được?"

Triệu Khinh Nhiễm nhãn tình sáng lên: "Vậy anh có thích ai chư?"

Hứa Đồng Chu bị cô nhìn chăm chú làm má đỏ bừng, không dám đối điện với cô, ấp úng nói: "Còn... Còn chưa có."

Triệu Khinh Nhiễm thở phào nhẹ nhõm, lại ra vẻ người lớn nói: "Như vậy rất tốt, con trai nên học tập thật tốt, thành tích của anh tốt như vậy nên đừng học theo người khác yêu sớm mà chậm trễ việc học, tốt nhất để tới năm 3 trung học mới tính."

Tại sao phải là năm 3? Bởi vì cậu năm 3 cô năm 1, vừa đúng. Triệu Khinh Nhiễm ảo tưởng.

Hứa Đồng Chu thần sắc cổ quái nhìn cô, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Anh cũng biết mà."

Bởi chuyện đưa thư tình không có đi tới đâu, Chu Vân Vân chỉ tiếc rèn sắt không thành thép mắng Triệu Khinh Nhiễm một chút, quyết định có chết cũng phải biết rõ nguyên do, vén tay áo lên, trực tiếp chạy tới chỗ Hứa Đồng Chu.

Thời điểm Chu Vân Vân làm việc này, Triệu Khinh Nhiễm đáng khinh liền tránh phía sau cây cột điện ở cách đó không xa, sau đó cô tận mắt thấy Chu Vân Vân lừng lẫy hy sinh.

Kỳ thực cũng không tính là lừng lẫy, Hứa Đồng Chu luôn luôn là nam sinh tính tốt lại hướng nội, sau khi bị người khác chặng đường thao thao bất tuyệt anh dũng thổ lộ sau, chỉ nói vài tiếng: "Thực xin lỗi, trước mắt tôi không có ý định yêu đương, hơn nữa tôi cũng không có ý gì với cô."

Nếu là nam sinh khác, đại khái sẽ nói là tôi không thích cô đả thương người khác. Nhưng là Hứa Đồng Chu lại nói là tôi không có ý tứ gì với cô, từ chối uyển chuyển nhưng lại trực tiếp.

Triệu Khinh Nhiễm một mặt khen Hứa Đồng Chu ứng xử khéo léo, một mặt lại chột dạ chạy tới an ủi bạn tốt đang thất tình của mình.

Một cặp chị em yêu cùng một người đàn ông, kết cuộc sẽ có một người thất tình.

Thiếu nữ Triệu Khinh Nhiễm nghĩ như vậy đấy.