*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Dịch: Khởi Linh
***
Zombie?
Nhưng thế nào mà có zombie lẻn vào khu căn cứ?
“Không phải tôi, cũng không liên quan đến thí nghiệm.” Ninh Du quyết đoán nói: “Chắc là đêm nay các đội tuần tra đều tập trung tại cửa trước, một nhóm nhỏ zombie đè sập lưới thép gai lẻn vào, náu mình trong khu rừng phía Bắc. Giờ phải làm sao đây?”
Chu Nhung nhanh chóng quyết định: “Dùng hết tốc lực nghiền nát chúng!”
Chu Nhung với Nhan Hào cùng thò họng súng ra ngoài cửa sổ, bắn pằng pằng!
Nháy mắt, bảy tám con zombie ngã xuống, song trong ánh đèn chiếu xa, rất nhiều tốp năm tốp ba zombie túa ra khỏi bóng tối đằng xa, bóng người vặn vẹo dữ tợn xuất hiện. Chiếc xe Jeep đâm trái đụng phải, Chu Nhung trở tay cuốn chuỗi băng đạn lên cánh tay, giận dữ nói: “Tiến sĩ Ninh! Một nhóm nhỏ zombie của ông hơi bị nhiều đấy!”
Ninh Du: “Cậu……. cậu coi đằng trước gần mấy chục ngàn con …..”
Tiến sĩ Ninh quả nhiên không có trình lái cao siêu, Tư Nam nhoài nửa người từ ghế sau về trước, một tay tóm chặt vô lăng, không nói hai lời quay một vòng, giữa tình thế ngàn cân treo sợi tóc, tránh được năm sáu con zombie đón đầu chực chờ tông tới.
Ầm ầm vài tiếng nặng trịch, thân xe đụng bay zombie. Song song, một cái tay đen xì lẫn lộn máu thịt đập nát bấy cửa kính xe thò vào bên trong, quơ bừa xung quanh, mém nữa tóm trúng cái gáy Chu Nhung.
Tư Nam đẩy mạnh cánh cửa xe, sau đó tung chân dài đá, con zombie bám vào cửa lăn quay ra ngoài, nháy mắt biến mất trong màn đêm đen phía sau xe.
“Phía trước năm trăm mét là tháp tín hiệu! Nhìn thấy tòa nhà xám xịt rồi!” Nhan Hào gào to trong tiếng súng tiểu liên bắn liên thanh: “Đội trưởng, có lấy hai cái thiết bị định vị…….”
Nhan Hào vừa quay đầu, chỉ thấy Chu Nhung đang quay người, nhân dịp thời gian đổi băng đạn, giành giật từng giây đón cái hôn với Tư Nam.
“…………….” Nhan Hào đơ cả người, nói: “Hai người quá đáng quá rồi đấy.”
Chu Nhung kiêu ngạo chỉ họng súng vào cậu ta: “Nửa đêm canh ba! Ông đây là Alpha! Có nghĩa vụ phải làm tâm tình bà xã vui sướng! Chú muốn nói gì?”
Khả năng lái xe của Ninh Du thực sự quá tệ, làm cho cả cái xe cứ lắc la lắc lư. Nhan Hào tựa lưng lên ghế chỉ một ngón về phía trước, Chu Nhung nhìn theo tay cậu ta, chỉ thấy vài tòa nhà nằm rải rác thấp thoáng phía sau rừng cây, tháp tín hiệu được dựng trong một trong nóc nhà đó.
Nhan Hào hỏi: “Trần Nhã Tịnh nói chị ta đã sửa chữa xong trạm thông tin liên lạc, chắc tháp tín hiệu dùng được đó, có cần lấy hai thiết bị định vị thử xem không?”
Chuyện này trông có vẻ khả thi. Sóng tần số đặc biệt của thiết bị định vị bắn ra có thể khiến tổng bộ 118 khóa vị trí đội họ bằng một chiều, nhưng bởi hạn chế phần cứng, tín hiệu vẫn tương đối yếu. Nếu dùng tháp tín hiệu nâng cao tần số, tăng phạm vi phát xạ, khả năng tổng bộ nhận được tín hiệu định vị chắc chắn sẽ tăng lên trên trăm nghìn lần.
“Vô ích thôi.”
Ba người cùng nhìn về, chỉ thấy Ninh Du bình tĩnh nói: “Lúc thảm họa bùng nổ chúng tôi đã thử gọi trên trăm lần rồi, nhưng đều không có ai trả lời cả. Tuy rằng các cậu ủng hộ cái gọi là quân đội, nhưng xin lỗi cho tôi nói thẳng…..Quân đội chắc có lẽ đã không tồn tại rồi.”
Nhan Hào bắn từng con zombie đánh về phía xe Jeep ở ven đường, trưng cầu ý kiến với Chu Nhung.
Trong màn đêm, zombie dần dần kết thành bầy đàn hiện ra, một khi căn cứ bị phá, theo thời gian, zombie tiến vào sẽ càng ngày càng nhiều.
Chu Nhung suy nghĩ vài giây, liếc nhìn Tư Nam. Chỉ thấy Tư Nam ghé bên cửa sổ, một con mắt nheo lại nhìn chằm chằm vào kính ngắm, đầu gật nhẹ tới nỗi khó mà nhận ra.
“──Thử xem sao.” Chu Nhung quyết định, nói: “Chúng tôi dùng kênh thông tin liên lạc quân sự tối mật, nó đáng để mạo hiểm một lần. Hai người đưa hoa tai cho anh đi, đợi đến trước tháp tín hiệu thì thả anh xuống, Nhan Hào dẫn Tư Nam và tiến sĩ Ninh đi tìm máy bay trực thăng. Anh bắn xong tín hiệu sẽ hội họp với mọi người………”
Nhan Hào nói: “Không, đội trưởng, để em đi thì hơn, anh dẫn Tư Nam với tiến sĩ Ninh đi đi.”
Chu Nhung lạnh lùng nói: “Nói cái gì đó, chú vốn đâu bắn được tín hiệu. Hồi trong trường quân đội chú có tạch môn thông tin liên lạc, đừng tưởng anh không kiểm tra phiếu điểm tốt nghiệp các chú nhé………..”
Nhan Hào: “Tạch môn là Đại Đinh! Em bắn rất giỏi, anh muốn thử không?”
Chu Nhung: “Ha ha ai thử ai? Nào nào nào……….”
Viên đạn phát ra một tiếng nổ pằng! Dội lại cắt ngang hai người, Tư Nam bắn xong hai con zombie, nghiêm túc nói: “Tiến sĩ Ninh, xin ông thả tôi xuống trước tháp tín hiệu, để hai thằng cha kia đi vào nhà nghỉ đi!”
Chu Nhung: “…………..”
Nhan Hào: “……………”
“Để em đi đi, đội trưởng.” Nhan Hào thở dài, “Số lượng zombie vẫn trong phạm vi khống chế, không nguy hiểm vậy đâu. Bắn xong tín hiệu em sẽ xuống liền, Tư Nam đưa tôi ít đạn…….cậu coi chỉ mình tôi không có vấn đề mà.”
Xe Jeep soạt một cái dừng ngay trước tháp tín hiệu, tại ba trăm mét gần đó, tòa nhà xi măng xám xịt lẳng lặng đứng sừng sững trong bóng tối.
Chu Nhung im lặng vài giây, khàn khàn nói: “Cảm ơn.”
Nhan Hào mở cửa xe, bắn nổ mấy con zombie cách tầm bảy tám mét, quay đầu cười nhẹ: “Anh em nhà mình mà, cảm ơn cái gì?” Nói xong bèn lách người xuống xe, sải bước tiến đến tòa nhà nơi có tháp tín hiệu.
Lúc này, trên khu đất trông không có nhiều zombie cho lắm, đếm sơ sơ còn chưa tới một trăm. Ninh Du lại giậm chân ga, dùng vài giây vượt qua hai ba trăm mét, phi như bay đến lối vào tòa nhà xi măng xám xịt.
Chu Nhung lao xuống xe, giơ súng bắn vỡ ổ khóa, Tư Nam ăn ý cầm súng yểm trợ phía sau, hai người cho Ninh Du đi giữa để bảo vệ ông ta, chạy như điên vào đại sảnh không người tĩnh lặng, nhân lúc trước khi zombie đuổi tới, đẩy cửa vào trong lối thoát hiểm.
Nơi này đã bị cắt điện từ lâu, trong cầu thang tối om giơ tay cũng không thấy năm ngón. Mỗi ba giây, Ninh Du sẽ ngã một lần, cuối cùng gần như được Tư Nam đặt trên vai điên cuồng chạy một mạch, nháy mắt đã tới nóc cao nhất của toà nhà cao bảy tám tầng.
“Đây…..bên này………..” Ninh Du hít lấy hít để, gọng kính viền vạch đã lệch nghiêng, dùng nốt chút sức lực cuối cùng đẩy cửa tầng gác mái.
Dưới vòm trời, trên gác mái có một thứ khổng lồ được phủ bằng tấm vải màu xám, Chu Nhung với Tư Nam cùng chung sức kéo vải bạt xuống, lộ ra một chiếc máy bay trực thăng cỡ nhỏ.
Chu Nhung phủi sạch lớp bụi trên tay: “Căn cứ của mấy người được đấy, giấu kín vậy cơ à?”
Ninh Du tinh bì lực tẫn ngồi bệt xuống đất: “Bởi chuẩn bị riêng cho một mình tôi, số người biết có chiếc trực thăng này chỉ có tôi và Trần Nhã Tịnh, cùng với Vạn Bưu chịu trách nhiệm sửa chữa.”
Chu Nhung gật đầu không nói, đeo kính nhìn ban đêm dạng đơn, chỉ thấy trên đỉnh tòa nhà phía xa, một bóng người màu lục nhạt nhanh nhẹn trèo lên tháp tín hiệu, đột nhiên trên đỉnh tháp bắt đầu lóe ra hai vệt sáng đỏ.
Đó là Nhan Hào.
Bên Nhan Hào đã hoàn thành xong nhiệm vụ, bên họ còn có khoảng năm phút đồng hồ ở một mình với nhau.
Chu Nhung tháo sợi dây xích bằng đồng ở trên cổ mình xuống, giơ tay đeo lên cổ Tư Nam.
“Đây là con chip chứa tài liệu và kháng thể thực nghiệm bọn mình lấy được trong quân khu B, lẽ ra kháng thể có hai ống, trước khi đi gặp Trần Nhã Tịnh anh đã đưa một ống cho Xuân Thảo, ống kia để Nhan Hào bảo quản rồi.” Chu Nhung kéo bàn tay Tư Nam thì thầm nói: “Vừa nãy trước khi lên xe, Nhan Hào đã trả lại cho anh, em cầm lấy……”
Dưới vòm trời lấp lánh ánh sao, hai người họ không ai nhường ai một lát, Chu Nhung nhìn chăm chú vào hai mắt Tư Nam, mãi sau gần như dùng giọng điệu cầu xin nói: “………Tư Tiểu Nam……..”
“Chẳng phải anh muốn hội họp với em ở bến cảng sao?” Tư Nam hỏi vặn.
Chu Nhung nhanh nhảu nói: “Nên là sau khi gặp nhau thì em trả lại cho anh á.”
Tư Nam nhếch đuôi lông mày, đường nét ngũ quan của hắn mang theo nét thâm thúy của con lai, động tác này khiến gương mặt hắn thoạt nhìn vô cùng tuấn tú mà vô tình: “Thế nếu anh không đến, em sẽ vứt nó xuống biển, rồi dùng một phát đạn giết chết Ninh Du, mọi người ôm nhau cùng chết thế là xong.”
“?” Ninh Du ở xa hỏi: “Tôi khiến ai chọc ai rồi à?”
Chu Nhung bật cười, giang hai tay ôm thật chặt Tư Nam vào lòng, kề sát bên tai hắn, thì thầm nói: “Em sẽ không làm thế đâu. Nếu anh không đến, em sẽ dốc sức cùng đội của anh, cố gắng tìm đến tổng bộ quân đội, nói cho họ biết em là góa phụ của anh, rồi mỗi tháng có thể nhận mười tám ngàn tiền lương hưu đó….”
Tư Nam gục trên đầu vai y, cổ họng hơi nghẹn, một lúc sau, mặt không biểu cảm nói: “À, anh đáng tới mười tám ngàn nhiều thế cơ à?”
“Đương nhiên rồi, nhà nước còn nợ anh một đống tiền lương kia kìa, đợi đến khi tai họa kết thúc Nhung ca sẽ lấy tiền mua tặng em một quả trứng bồ câu (1) to thiệt là to. Em thích đeo nhẫn bạch kim hay vàng nào? Vàng đi nha, trông giàu lắm.”
Tư Nam nhắm hai mắt, một lát sau phảng phất như muốn xả cơn tức, độc ác véo mạnh vào cái mông rắn chắc của Chu Nhung.
“Ái!” Chu Nhung cười tránh né: “Em hơi quá rồi đó đồng chí Tiểu Tư! Còn chưa đăng kí kết hôn đã bắt đầu bạo lực gia đình rồi!”
“………Mắt chó của tôi chói mù vì hai người rồi đó…….” Ninh Du lẩm bẩm, đoạn đỡ thái dương quay đầu đi.
Chu Nhung không chỉ hôn tóc mai Tư Nam, còn hôn lên lỗ tai hắn, dùng ít râu mới mọc cạ mạnh vào hõm gáy hắn, như một con sói đực đang cố gắng đánh dấu giữ lại mùi hương của mình trên lãnh thổ. Rất lâu sau, y cố gắng khống chế bản năng của mình, tiếc nuối nói: “Thực ra bây ngờ nghĩ lại, đáng lẽ khi đó anh nên dẫn em đi hiệu thuốc tìm thuốc ức chế, lỡ anh……… có mệnh hệ gì, cùng lắm thì em sẽ giả vờ rơi vài giọt nước mắt bạch nhãn lang, sau này chắc chắn còn có cả tá trai đẹp theo đuổi em………..”
Tư Nam hỏi: “Khi đó anh chả nói thành phố gần nhất cũng phải cách hơn hai ngàn km mà nhỉ?”
“Đâu có, có phải đi Lhasa đâu.” Chu Nhung thú nhận, “Thực ra lúc ấy chỉ lái xe mất nửa ngày thì sẽ tìm được hiệu thuốc ngay thôi.”
Tư Nam: “…………..”
Chu Nhung đợi một lúc mà không nghe thấy gì, hơi bất an ngẩng đầu: “Em giận đấy à?”
Nét mặt Tư Nam khá quái quái, hình như là cực kì xấu hổ, mãi sau mới thở dài một hơi.
“Không, em chỉ đang nghĩ……….” Hắn chậm rì rì nói: “Vẫn may anh nói dối em, nếu không chắc em phải vừa kín đáo vừa rụt rè biểu đạt ý ‘Chúng ta thôi đừng tìm thuốc ức chế nữa thì hơn’ như thế nào kìa……”
Chu Nhung ngơ ra vài giây, sau đó ngửa mặt lên trời bật cười sung sướng.
Ninh Du che kín tai mình, bất đắc dĩ nói: “………Hai cậu có thể tha cho lỗ tai chó của tôi được không?”
Chấm đỏ trên đỉnh tháp phát tín hiệu ở xa đã tắt, Nhan Hào tức tốc quay về gác mái, bắt đầu đi xuống tầng dưới.
Chu Nhung thô bạo vô lý ôm chặt Tư Nam vào lòng, lòng bàn tay luồn vào đuôi áo hắn sờ thẳng một mạch, vừa vân vê vừa gãi xương vùng cánh bướm lồi ra, còn giơ cái tay từ phía hõm gáy, thân mật vuốt ve phần thịt mềm quyến rũ ở phía sau cổ.
Tư Nam trả đũa bằng cách đưa tay luồn vào sau thắt lưng quần Chu Nhung, vừa sờ mó trên xuống, vừa thích thú nhếch khóe môi: “Cơ bắp vùng eo luyện tập khá đó nha đội trưởng Chu, đây là hõm Apollo(2) trong truyền thuyết đó à…….Ừm, cơ mông lớn của anh còn rất cứng……..”
“Sh──” Chu Nhung nhanh như chảo chớp bắt lấy cổ tay hắn: “Đồng chí Tiểu Tư! Đừng có được thương mà kiêu! Em đòi sờ chỗ nào đó?!”
Tư Nam lười biếng nói: “Đừng nhạy cảm thế chứ, hồi mới nhập ngũ anh cũng được kiểm tra rồi mà, cúc hoa đã mất tờ rynh lâu rồi ý nhở.”
“Em……….anh…………anh phải đi chi viện cho Nhan Hào đây, em chờ ở đây đi.” Chu Nhung cuống quýt một tay ôm mông, tay kia cầm khẩu tiểu liên, lùi về sau vài bước, uy hiếp nói: “Phải ngoan! Biết chưa! Cẩn thận tí Nhung ca trở về oánh em tới khóc đó!”
Tư Nam kiêu ngạo giơ ngón giữa với y thay cho câu trả lời.
***
Chu Nhung vọt xuống tầng dưới, nhảy vào xe Jeep, song song với lúc chiếc xe quay đầu, Nhan Hào vừa hay xuất hiện tại trước cửa tòa nhà đối diện.
Tư Nam buồn chán ôm súng tựa vào bên rìa gác mái, bỗng ngớ người. Hắn không có kính nhìn ban đêm, không thể nhìn rõ từ trên chỗ cao thế này, song đèn xe Jeep vừa lóe sáng, chiếu ra đàn zombie đông đúc trên khu đất trống──Vừa nãy nhân thời gian nói chuyện, zombie lẻn vào căn cứ vậy mà đã tăng khủng khiếp tới nhường này rồi!
“Cẩn thận!” Tư Nam quát to, kế đó nổ súng ở trên cao!
Đám zombie chặn đứng đầu xe bị nổ vỡ sọ, xe Jeep từ từ di chuyển, phối hợp với hỏa lực yểm trợ của Tư Nam ở trên nóc nhà, nghiền nát tạo thành một con đường đầy máu thịt tanh hôi với xương cốt thối rữa giữa đám zombie.
Nhan Hào vừa mới ra khỏi tòa nhà đã bị zombie ở đằng trước bao vây đuổi theo, bấy giờ chỉ còn cách giơ súng nã đạn, rút vào bên trong. Lúc này, xe Jeep đã chạy tới nơi, Chu Nhung xoay đầu xe 180 độ đẹp đến vi diệu, nghiền đàn zombie ở phía sau thành thịt nát, sau đó gào to: “Nhan Hào! Lên đây!”
Nhan Hào hét to trong tiếng đạn nổ: “Không qua được! Cần tiếp viện!”
Chu Nhung thành thạo cuốn chuỗi băng lên người, cùng lúc khi nhảy ra khỏi cửa xe, bóp cò khẩu tiểu liên, ngọn lửa tức tốc tóe ra, hung ác xé toạc vòng vây zombie tạo một lối đi. Y bật người tóm nóc khung cửa, phi người bay qua tất cả đỉnh đầu đám zombie, nháy mắt khi rơi xuống bèn nổ súng, tiêu diệt năm sáu con zombie trong đại sảnh: “Nhan Hào!”
Nhan Hào nhếch nhác vô cùng, đã bị zombie ép đến cầu thang: “Em ở đây!”
Chu Nhung vốn muốn hội họp với cậu ta, hai người dùng hỏa lực cao kiên cường giết zombie ra đến cửa, song đách ngờ Nhan Hào đã nhanh chóng bị ép chạy lên tầng hai. Chu Nhung bó tay chỉ đành tóm tay vịn cầu thang, nghiêng người nhảy một cái, tốc độ cơ thể nhanh đến cực điểm, trèo thẳng lên cầu thang tầng hai, đập cho đám zombie kêu gào đuổi theo phía dưới óc nổ tung tóe.
“Bên này!” Giọng của Nhan Hào truyền đến từ phía sau: “Nhanh! Em hết đạn rồi!”
Khớp xương của zombie cứng ngắc, tốc độ leo cầu thang khá chậm, Chu Nhung vừa bắn từng con vừa rảo bước rút lui, khóe mắt đột nhiên thoáng nhìn thấy một bàn tay khô quắt của zombie chìa ra từ bên người. Nhưng mà hàm răng tanh hôi sắc nhọn kia còn chưa kịp rơi xuống sau gáy y, Nhan Hào phi như điên đến, dùng tay không bắt lấy con zombie dữ tợn, giữa tình hình khẩn cấp không kịp suy nghĩ, đẩy mạnh nó ra khỏi cửa sổ phía cuối cầu thang.
Rầm! Cửa thủy tinh vỡ vụn, zombie ngã sấp trên mặt đất tầng một, tức thì không còn nhúc nhích.
Số zombie leo lên cầu thang càng ngày càng nhiều, giống như vô số muôn dạng cành cây dị hợm, méo mó, nghiêng ngả túa vào hành lang tối om. Khẩu tiểu liên của Chu Nhung dần dần không thể kiềm chế được đàn zombie, Nhan Hào lôi quả lựu đạn cuối cùng trong ba lô chiến thuật, gào to sát bên tai Chu Nhung trong cơn mưa bom bão đạn: “Em đếm đến ba thì nhảy!”
Chu Nhung: “Nhanh lên!”
Nhan Hào ném lựu đạn ra ngoài cửa sổ tầng hai. Bốn giây sau, trong đàn zombie tầng dưới truyền đến tiếng nổ to kinh thiên động địa.
“Ba!” Nhan Hào leo lên bệ cửa sổ nhảy vọt về trước: “Nhảy!”
Chu Nhung: “Đậu má đách có một hai à?!”
Chu Nhung ngã lộn đầu xuống, y chang vận động viên nhảy cầu chuyên nghiệp, tư thế rơi xuống đất xinh đẹp đến cực điểm, khói thuốc súng nồng nặc nhất thời tán ra bốn phía.
Nhan Hào: “Vứt quách một hai rồi! Chạy chạy chạy!”
Con người rơi vào tình thế nguy hiểm thường sẽ bùng nổ khả năng tiềm tàng khó lường, từ chỗ nhảy xuống đến khi tới chiếc xe Jeep đậu trước cửa tòa nhà, hai người chỉ mất có năm giây hoàn thành xong khoảng cách năm mươi mét, đến quán quân thế giới cũng không nhanh như thế. Zombie chắn đường không bị lựu đạn nổ bay, thì cũng bị súng tiểu liên bắn tung sọ, Chu Nhung với Nhan Hào cùng dừng phắt lại, mở cửa xe Jeep vọt vào, rầm rầm hai tiếng đóng mạnh cửa.
Đàn zombie đuổi sát theo sau, gào thét đập cửa sổ ầm ầm.
Vì lúc chạy vào không có để ý, Nhan Hào vừa hay ngồi đúng ghế lái, bèn tiện tay khởi động ô tô, lái xe về phía trước đè nát bét đàn zombie, chợt thoáng nhìn Chu Nhung buông súng xuống, thò tay sờ ra sau gáy của mình.
“Sao thế anh?” Nhan Hào thuận miệng hỏi.
Chu Nhung không trả lời.
“…………Sao thế anh?”
Một linh cảm lạnh lẽo bất an đột nhiên dâng lên từ sâu đáy lòng, Nhan Hào nghiêng đầu, chỉ thấy cái tay sờ sau gáy của Chu Nhung đã buông xuống, chậm rãi mở ra cho cậu ta xem.
──Trên đầu ngón tay y, bỗng chợt có dính một vài dấu máu màu tím đen.
Nhan Hào lập tức ngừng thở.
***
Tư Nam nhìn lom lom vào cánh cửa tầng gác mái, mặc dù trông khuôn mặt tuấn tú của hắn không có cảm xúc gì, song dẫu là ai cũng có thể nhìn thấy hắn đã kiên trì đến cực hạn, có thể đột ngột nhào thẳng ra bất cứ lúc nào.
Khắc đó, con ngươi Tư Nam sắp sửa dựng thẳng, đột nhiên──ầm!
Cánh cửa gác mái mở toang, cơn gió lạnh lẽo theo Chu Nhung và Nhan Hào tiến vào.
“Hai người mất năm phút để leo xong tám tầng nhà,” Tư Nam nhìn đồng hồ quân dụng, trêu tức nói: “Nói thực đi, hai người đã làm gì trong hành lang thế hả, thử xem ai bắn giỏi hơn hả…….ưm……..”
Hắn bị Chu Nhung xông tới ôm chặt, một cái ôm chặt trước nay chưa từng có, nặng tới nỗi Tư Nam thoáng chốc mất luôn tiếng.
“Tư Tiểu Nam,” Giọng của Chu Nhung khàn khàn không vững, mặt vùi vào cổ áo Tư Nam hít một hơi thật sâu, rồi bóp cằm hắn hôn lung tung khắp mặt hắn, thì thầm: “Nhung ca yêu em, có biết không? Đời này người anh yêu nhất chính là em. Thật tuyệt vời khi được gặp em, gặp em rồi anh không còn gì phải hối hận nữa. Sau này anh sẽ theo em, gì cũng nghe lời em, mãi mãi dõi theo em……….”
Khóe môi Tư Nam không khỏi cong lên, vừa định trả lời, thình lình nhìn thấy Nhan Hào đứng cách đó không xa, bỗng bịt chặt miệng, quay đầu đi chỗ khác.
Không biết vì sao hành động đó khiến Tư Nam cảm thấy một chút bất thường.
“Chu Nhung?” Tư Nam thầm hỏi: “Không sao chứ?”
Không một ai trông thấy trong bóng tối đó, hầu kết Chu Nhung trượt xuống kịch liệt, dường như muốn nuốt sự đau thương nóng bỏng xuống cổ họng, tiếp đó ngước mắt khẽ nở một nụ cười.
“Không sao, Nhung ca phải đi rồi………….Phải đi về giết nhiều zombie hơn nữa. Nào em nhanh nhanh lên trực thăng đi, để anh nhìn em thêm lần nữa.”
Ninh Du khởi động trực thăng, cánh quạt quay tròn phát ra tiếng gió vù vù, Chu Nhung ôm Tư Nam trong khuỷu tay mình, hơi cưỡng ép đẩy hắn đi đến cabin điều khiển.
“…………” Có vài lần Tư Nam muốn dừng bước định nói gì đó, song Chu Nhung lại như không có nhận ra, thậm chí còn lảng tránh ánh nhìn của hắn, kiên quyết đẩy hắn đến trước cửa cabin.
“Nhanh lên đi!” Chu Nhung run rẩy lùi về sau, quát to: “Đi mau! Thời gian gấp lắm rồi!”
Tư Nam trèo lên bậc đầu tiên trên cửa cabin, bỗng quay đầu lại, nhíu mày nhìn về phía Chu Nhung.
“Đi mau, Tư Tiểu Nam, bé yêu ngoan ngoãn, Nhung ca phải đi thật rồi………..”
“Anh không cầu hôn em sao?” Tư Nam đột ngột hỏi.
Chu Nhung sững sờ.
“Anh còn chưa cầu hôn với em đâu kìa.” Tu Nam quay người, giọng điệu vừa bình tĩnh vừa nghi hoặc: “Không nhân lúc này luôn à? Trong phim đều diễn như thế mà.”
Chu Nhung thở dốc dồn dập, cái tay buông thõng bên người run rẩy dữ dội, độ run đó thực sự không thể dấu nổi.
“Đợi………đợi đến khi gặp nhau tại bến cảnh anh sẽ cầu hôn.” Y cố cưỡng ép bản thân gằn từng câu từng chữ, nói: “Bây giờ không…………không có nhẫn, trong phim…………trong phim đều có nhẫn………..”
Tư Nam nhắm chặt hai mắt, bỗng sải bước tiến về phía trước, Chu Nhung vẫn chưa kịp phản ứng, đã bị hắn đẩy ngã xuống đất!
“Tư Tiểu Nam em nghe anh nói……….”
“Anh bị làm sao?!” Giọng của Tư Nam căng thẳng cực kì, bóp mặt Chu Nhung kiểm tra vùng dưới cằm, sau gáy của y, rồi cưỡng chế bắt sắn cổ tay áo quan sát cổ tay: “Chẳng lẽ anh đã bị cắn?!”
Chu Nhung gấp gáp né tránh: “Không có, không có thật đâu em, em đang nghĩ bậy gì đó?”
Lời còn chưa dứt, Tư Nam đã sờ phải một thứ ấm nóng liên tục trào ra ở sau gáy y, run rẩy giơ tay lên.
Bước chân Nhan Hào cứng đờ tại chỗ.
── Ánh đèn của cabin máy bay trực thăng chiếu đến từ sau lưng bọn họ, hắt lên ngón tay Tư Nam, một mảng máu đen đầm đìa ở trên đó.
“Chuyện gì thế này……….” Toàn thân Tư Nam phát run, ánh mắt gần như mờ mịt tan rã:
“Vì sao, sao lại bị cắn, sao……..”
“Không phải bị cắn………là mảnh thủy tinh.” Chu Nhung bóp khuôn mặt Tư Nam, tuyệt vọng nhìn hắn: “Là bị mảnh thủy tinh dính máu zombie cứa vào, có lẽ sẽ không bị nhiễm, ngoan, nghe lời anh, nhanh lên máy bay……….”
Tư Nam ngơ ngác đờ ra vài giây, sau đó giơ tay tóm lấy cái sợi dây xích đồng──trên đó buộc ống kháng thể họ lấy được từ quân khu B.
“Em làm cái gì đó?” Chu Nhung giận dữ quát to: “Nhan Hào!”
Tư Nam ngồi trên người Chu Nhung, sức lực lớn tới nỗi thực sự không giống người thường, mạnh mẽ lôi ống kháng thể trên cổ mình xuống, cắn rơi cái nắp, định dùng kim tiêm đâm thẳng xuống cái cổ Chu Nhung.
Nhưng mà đúng lúc này, tay hắn bỗng trống không──Nhan Hào loạng choạng nhào tới, cướp lấy ống kháng thể.
“Đưa đây,” Giọng của Tư Nam run run: “Trả cho tôi!”
Hai mắt Nhan Hào đong đầy nước mắt, vừa lắc đầu vừa lùi về sau: “Tôi xin lỗi, tôi xin lỗi Tư Nam, tôi xin lỗi………..”
“Câm miệng!” Tư Nam bùng nổ phát ra tiếng gào chói tai đến phá âm, hắn gần như nghiêng người biến người, ngay khắc đó lại xuất hiện trước mặt Nhan Hào, “Rầm!” Hung ác quẳng ngã cậu ta ngửa mặt lên trời té thẳng xuống đất, vang thành một tiếng nặng trịch!
“Thả ra!” Một tay Tư Nam bóp chặt cổ họng Nhan Hào, tay kia cướp lấy kháng thể, như con bạc vô cùng điên cuồng vì rơi vào đường cùng: “Tôi nói cậu thả tay ra──!”
Nhan Hào nắm chặt ống nghiệm, Chu Nhung xông tới cưỡng ép tách tay Tư Nam ra, dùng khuỷu tay ghìm gọn hắn tha ra sau, song hai người họ rõ ràng đều không kiềm soát được hắn.
“Kháng thể do tôi tìm được, do tôi cầm hai ống tiêm cho cậu với Trương Anh Kiệt! Ai đã cứu sống cậu? Ai đê mờ cứu cái mạng của cậu?!” Tư Nam ngồi ngang người Nhan Hào, cổ tay bị Chu Nhung tóm chặt, thét vào mặt Nhan Hào đến khàn cả giọng: “Vì sao cậu được tiêm kháng thể, còn người khác thì không thể?!”
Nhan Hào bị bóp cổ không chịu nổi ho khù khụ, nói đứt quãng: “Chúng ta vốn…..không nên dùng……..Hai ống cuối này chắc chắn không đủ để nghiên cứu, nhỡ may Xuân Thảo……….”
“Không nên dùng thì cậu cũng đã dùng rồi! Không nên dùng thì sao cậu không đi chết đi?!” Tư Nam tức giận ngắt lời cậu ta: “Cút đi đền mạng cho cái ống kháng thể cậu đã dùng ấy, đi đi!”
Nước mắt của Nhan Hào rốt cuộc chảy dọc theo hai má xuống.
“Tư Nam, cậu nghe tôi nói Tư Nam……….kháng thể thực sự không thể cho cậu được,” Cậu ta nghẹn ngào, “Tôi đền mạng cho cậu, tôi dùng mạng của tôi đền cho cậu có được không? Tôi xin lỗi, kháng thể thực sự không thể cho cậu dùng, tôi xin lỗi………”
Chú thích:
(1): Trứng bồ câu: Nghĩa rộng là kim cương có phẩm chất và chất lượng thượng hạng.
(2): Hõm Apollo: Nữ thì có hõm Venus, nam thì là Apollo. Phái nữ có hõm Venus thường dễ lên đỉnh này thường khi sex hơn người bình thường. Phái nam có hõm Apollo thì thường dễ xuất tinh hơn khi sex, hoặc thậm chí là xuất tinh sớm.