Người Bất Tử

Chương 54




Dịch: Khởi Linh

***

“Hai người làm trò con bò gì thế?” Trên xe, Quách Vĩ Tường gào to trong tiếng súng máy đinh tai nhức óc.

Nhan Hào quỳ một gối trên nóc xe, vừa bắn súng, vừa rống giận: “Show ân ái! Đừng nói nữa! Anh muốn bùng cháy!”

Xuân Thảo đổi chân giậm bộ ly hợp, ngầu bá cháy đụng bay một vòng zombie, điều khiển xe bọc thép dừng ngay trước hàng zombie đầu tiên trên vùng đất trống, mạnh mẽ quăng một quả bom Napan.

Phía xa, Chu Nhung và Tư Nam gần như nổ súng cùng lúc, quả bom Napan bị bắn trúng nổ bùm trong trời đêm, phá thành vô số mảnh pháo hoa chết người.

Quách Vĩ Tường: “Phó đội trưởng, anh nghe em nói! Đây không lỗi của anh! Tuy rằng đội trưởng là tên Alpha ung nhọt ích kỷ thích theo ý mình, chủ nghĩa Sô vanh, khinh thường Omega, quan trọng hơn mặt cũng không đẹp như anh…”

Nhan Hào: “Anh xin chú đừng nói nữa……..”

“Nhưng tại chính Tư Nam, yêu, thích, ổng, á!” Quách Vĩ Tường kéo cao giọng lớn tiếng an ủi: “Cho nên anh không thua trên sức hấp dẫn! Anh rất tốt nhưng Nam rất tiếc, đừng có khổ sở! Biệt đội gâu gâu độc thân hoan nghênh anh trở về!”

Sợi dây lí trí của Nhan Hào đứt cái phựt, di chuyển họng súng nhắm vào Quách Vĩ Tường, bi phẫn nói: “Anh bảo chú đừng nói nữa cơ mà──!”

Đinh Thực luống cuống tay chân đánh tay lái, cái xe chở Quách Vĩ Tường trên nóc bỏ chạy nhanh như chớp.

Rất nhiều túi chất nổ tự tạo được quẳng xuống từ đỉnh pháo đài, rơi vào đàn zombie dưới vòm trời tối đen, lập tức bị viên đạn bắn trúng, liên tục phát ra tiếng nổ kinh thiên động địa.

Chu Nhung buông cò súng: “27/27.”

“36/36…….” Tư Nam nghiêng mắt kính ngắm liếc nhìn, nhẹ giọng nói: “Hai khẩu khác nhau, nếu không anh thắng thế rồi.”

Chu Nhung vừa định trêu hắn hai câu, đột nhiên đằng trước lại rơi xuống một đống túi thuốc nổ, hai người đồng thời giơ súng bắn.

Thuốc nổ tự tạo của căn cứ thường ném là tạch, rất dễ thành pháo xịt, có lúc còn cần đạn bắn trúng mới có thể kích nổ. Chu Nhung với Tư Nam dựa lưng vào pháo đài, vai chạm vai, được xe bọc thép che chắn bắn trúng đống bột màu vàng đất, thuốc nổ rơi xuống đỉnh đầu zombie, dấy lên vô số ánh lửa và luồng khí nóng!

Đàn zombie bị quét sạch không còn một mống, chỉ sót lại đống tay chân khó đếm xuể rơi vãi trên đất, y như cơn mưa rào toàn máu tanh thịt thối.

Tiếng hoan hô lác đác vang lên trong đám người, khu vực bị bom nổ và xe bọc thép càn quét càng ngày càng rộng, âm thanh reo hò kích động dần dần vang dội như có sấm đánh.

Cạch cạch cạch tiếng súng ngừng hẳn, Chu Nhung cười nói: “Không được, toàn bách phát bách trúng, cứ thế này thì……”

“Nhung ca!” Quách Vĩ Tường quẳng một thứ đồ vào đàn zombie bỏ chạy dưới sườn núi, quát to: “Chiêu chốt nè! C4──!”

Túi thuốc nổ C4 xoay tròn bay về tốp zombie cuối cùng ở ngoài căn cứ, Chu Nhung với Tư Nam cùng quay người giơ súng, đúng lúc này, Tư Nam nhanh như chớp quay đầu, thơm cái chóc lên gò má Chu Nhung.

“………..!”

Nụ hôn xảy ra quá bất ngờ, ngón trỏ Chu Nhung nhất thời buông lỏng, còn Tư Nam đách thèm do dự bóp cò súng.

Oành──

C4 nổ rung trời.

Sóng xung kích tiêu diệt sạch sẽ toàn bộ đàn zombie dưới sườn núi, đồng thời hất bay hai người về sau, ngã sấp mạnh xuống bãi cỏ, cỏ cây cát đá trong cơn lốc ụp hết lên người.

“Tư Tiểu Nam!” Chu Nhung gào, sắc mặt hơ đo đỏ: “Em chơi bậy nhé!”

Tư Nam lăn lông lốc bò dậy, đắc ý chớp chớp mắt.

Hàng loạt zombie rốt cuộc cũng bị quét sạch rốt ráo, zombie chỉ còn mỗi bắp chân, đang di chuyển nghiêng ngả trên đống thi hài đầy đất, bị xe bọc thép hung hãn đụng bay, sau đó được Nhan Hào với Quách Vĩ Tường bắn tỉa từng con một.

Rạng sáng, 4h30 phút, đàn zombie rõ ràng đã bị tiêu diệt, mối nguy sống còn của căn cứ cuối cùng đã được loại trừ.

Binh sĩ hi sinh được kính chào, khiêng đi trong tiếng khóc nức nở, đội súng máy khải hoàn trở về giống như một vị anh hùng. Nhất là khi cửa lớn dần dần kéo ra, lúc tiểu đội bộ đội đặc chủng lái xe về đến pháo đài, nhóm người sống sót lũ lượt kéo tới mém nữa kiên quyết lôi bọn họ từ trên nóc xe xuống.

Nhan Hào: “Nói nói chuyện thôi, đừng động chân động tay chớ…..”

Quách Vĩ Tường vươn cổ quát: “Đừng động vào tôi á!”

Chu Nhung cười từ chối khéo cô gái kích động kéo tay mình, ôm cổ Tư Nam, sải bước xuyên qua doanh địa hướng ra sau, cười nói: “Lần này không tính, em chơi đểu……..”

Chu Nhung cậy thân cao ôm trọn cả người Tư Nam vào trong ngực, hắn một tay đút túi, quả quyết nói: “Không có.”

“Tại em hôn anh làm tay anh mới run nhé.”

“Nhưng tay em đâu có run á.”

“Em hôn thì cũng hôn anh rồi, sao chả có tí xúc động nào thế.”

“Xúc động làm gì?”

Chu Nhung lưu manh liếc hắn, ánh mắt Tư Nam đã lấy lại sự bình tĩnh.

Vì thế Chu Nhung nghĩ ra một cách, nói: “Thế em hôn anh một cái nữa đi. Hôn thêm cái nữa thì tính em thắng, không được chơi đểu.”

Ánh dương nơi đường chân trời phía Đông đã hơi ló dạng, tia nắng sớm ban mai mỏng manh chiếu xuống, mọi người sục sôi ngất trời vận chuyển cát đá qua lại, tu sửa pháo đài, chung quanh toàn tiếng người ồn ào.

Lông mi Tư Nam chớp chớp liên tục, Chu Nhung biết đây là biểu hiện hắn đang giấu nhẹm sự xấu hổ── Quả nhiên một lát sau, Tư Nam quay đầu đi, làm như rảnh rỗi nhìn sang chỗ khác.

Chu Nhung cười to, nâng quai hàm hắn, không cho hắn quay đầu cự tuyệt, tặng một nụ hôn sâu quấn quýt triền miên trên bờ môi.

“Tim em đập nhanh ghê.” Chu Nhung cụng vào trán hắn, ngón trỏ với ngón giữa đeo găng bắn tỉa khép lại, bụng ngón tay đè trên động mạch cảnh của hắn, dịu dàng trêu chọc nói: “──’Xúc động làm gì’ hửm?”

Khắc đó, chung quanh người đến kẻ đi, chỉ có hai người bọn họ đầu cụng đầu, hơi thở vấn vít, Chu Nhung nhịn không được, áp sát hôn thêm lần nữa.

“……………” Tư Nam phun ra một chữ từ kẽ môi cong cong: “Bát……….”

“Nhung ca rửa, Nhung ca rửa cho.” Chu Nhung lập tức dỗ dành nói: “Rửa bát thú vị lắm, Nhung ca khoái rửa bát nhất đấy!”

Tư Nam lạnh lùng nói: “Nói cứ như nhà chúng ta có tiền mua bát ấy.”

Chu Nhung: “…………….”

“Đồng chí Tiểu Tư!” Trong đám đông, Chu Nhung đi sát sau mông Tư Nam, đau buồn nói:

“Anh đây dù gì cũng có quân hàm thiếu tá! Mặc dù nhà nước tạm thời chưa phát tiền lương, nhưng đừng khinh anh thế có được không!”

Thương binh được cáng nâng đi xuyên qua doanh địa, chuyển đến điểm chữa bệnh bố trí tạm thời trong kí túc xá. Mấy y bác sĩ trong căn cứ bận tối mắt tối mũi, một chú bác sĩ cầm một chậu băng bẩn thỉu đầy ự vội vã chạy xuống cầu thang, đụng ngay phải Chu Nhung.

“Ái ối,” Chu Nhung đỡ ông ấy, “Cẩn thận chứ!………..Bác sĩ Trịnh?”

Chiều tối qua, bọn họ mới đến căn cứ, còn chưa kịp tìm đám người quen trong căn cứ người sống, không ngờ bác sĩ Trịnh đã tự đụng tới cửa. Chu Nhung thả tay định nói gì đó, đột nhiên bác sĩ Trịnh bắt tay tóm y lại, miệng cứ ài ài suỵt đáp, mặt mày vô cùng khác thường, nhanh chóng liếc nhìn chung quanh.

Trình độ nhìn thấu nét mặt người khác của Chu Nhung đã gần như đạt đến độ thượng thừa, lập tức cảm thấy chú ấy cố tình đụng mình, bèn cười hỏi: “Sao thế chú? Chú không ngã đó chứ?”

“Ài ài, đội trưởng Chu, lâu rồi không gặp………..”

Phía trước doanh địa, mọi người la hét ầm ĩ, người bị thương nhẹ khập khiễng vịn tường bước đi, không có ai chú ý đến tình hình trước cửa hành lang.

Bác sĩ Trịnh đến gần, nhanh chóng thầm thì nói: “Phiền cậu bớt chút thời gian đến phòng kí túc xá của chú một tẹo, đội trưởng Chu, chú có chút việc……..”

Chu Nhung mặt mày bình tĩnh: “Sao thế ạ?”

“Hình như chú có một người quen.” Bác sĩ Trịnh nhíu mày: “Là một nhà hóa sinh nổi tiếng, có từng gặp khi tu dưỡng nghiệp vụ ……Theo lý mà nói không thể xuất hiện ở đây, chú cứ cảm thấy khu căn cứ này có điều bất thường………”

“Lão Trịnh!”

Bác sĩ Trịnh gần như giật bắn cả người, vội vã quay đầu.

Chỉ thấy ở điểm chữa bệnh tạm thời không xa, có một người đàn ông vóc người gầy gò, tướng mạo nho nhã, trên mũi đeo một cái kính viền vàng, một tay đút trong túi áo blouse trắng, tay kia vẫy vẫy với bọn họ.

Người kia có vẻ không có chú ý đến Chu Nhung, chỉ khách sáo gọi bác sĩ Trịnh: “Trong này có một cậu lính súng máy chắc bị gãy xương rồi, qua đây khám hộ được không?”

──Người vừa mới bị nhắc sau lưng, xoay người cái đã đụng phải chính diện. Nháy mắt, bác sĩ Trịnh mặt tái nhợt, mồ hôi rơi từ thái dương xuống.

Chu Nhung mặt mày bình tĩnh, véo mạnh vào khuỷu tay của ông, bác sĩ Trịnh bị đau giật bắn cả mình:

“Ờ, đến, đến đây!”

Người kia lẳng lặng đứng bên cạnh cậu lính rên rỉ, tia nắng hừng đông xuyên qua lan can, hắt thành bóng dáng màu than chì ở đầu hành lang; nửa người gã giấu trong bóng đen, khuôn mặt tái nhợt mà ánh mắt sắc bén.

Ở gã hình như tản mác một sức mạnh vô hình, làm người khác ớn lạnh, bác sĩ Trịnh không dám nhìn Chu Nhung nữa, khẩn trương cúi đầu, vội vã chạy đến điểm chữa bệnh.

Chu Nhung đột nhiên nhận ra được một điều.

──Gã chính là tên tài xế, người lái xe đón Trần Nhã Tịnh kia.

Chu Nhung có chút đăm chiêu, quay người đi, cạnh đó không xa có người nhẹ nhàng lễ phép khụ một tiếng.

Không biết Trần Nhã Tịnh được cảnh vệ đẩy đến từ bao giờ, dừng ở bên ngoài mấy bước.

“Chú ấy là Ninh Du, trợ thủ của tôi, bác sĩ của căn cứ.” Trần Nhã Tịnh có vẻ không thấy chuyện lạ thường, chủ động mở miệng hóa giải sự lúng túng: “Đội trưởng Chu muốn tìm chú ấy khám bệnh sao? Có phải vừa nãy bị thương ở đâu rồi không, tôi lập tức──”

“À không không,” Chu Nhung bật cười, mặt mày nom hơi vô lại, nhìn trái nhìn phải.

Chả rõ Tư Nam thó được cái kẹo sữa chú thỏ trắng từ cô nàng cảm kích sùng bái kia từ lúc nào, đang nhàn nhã ngồi trên lan can, miệng ngậm kẹo ăn, đung đa đung đưa hai bắp chân thon dài. Chu Nhung không nói dùng dằng túm hắn xuống, chỉ vào đầu hắn cười nói với Trần Nhã Tịnh:

“Vừa nãy chiết kinh (*)của tôi bị tôi hôn một cái, tim liền đập nhanh, hít thở cũng mau, có lẽ sắp ngất rồi, cho nên tôi mời bác sĩ Trịnh khám thử…………”

Trần Nhã Tịnh: “……………..”

Tư Nam mờ mịt nói: “Chiết kinh là cái gì?”

“……..Chiết kinh………tôn phu nhân………..nói chung không sao thì được.” Trần Nhã Tịnh suýt nữa cắn phải đầu lưỡi, cố ép giọng cho bình tĩnh: “Nếu có việc thì cứ tìm Ninh Du khám xem, chú ấy là bác sĩ có trình độ cao nhất của chúng tôi. Tôi đến là……….là để cảm ơn đội trưởng Chu anh. Nếu không có anh ra tay thay đổi tình hình, chúng tôi tuyệt đối không thể đánh lui bầy zombie nhanh như thế được, đội súng máy cũng không biết sẽ hi sinh bao nhiêu người, thật sự phải cảm ơn anh rất nhiều.”

Trần Nhã Tịnh ngồi trên xe lăn hơi khom người xuống.

“Không cần không cần,” Chu Nhung vẫy tay, “Nhưng nguyên nhân vì sao zombie có thể lẩn tránh đội tuần tra, cô đã hỏi chưa?”

Lông mày thanh tú của Trần Nhã Tịnh nhíu chặt: “Tôi biết anh muốn nói zombie đã phát triển khả năng hợp tác đi săn của động vật có vú, nhưng tôi vẫn kiên trì với quan điểm của mình; đó chỉ là hiện tượng cá biệt, không thể miêu tả bằng từ tiến hóa, bởi tiến hóa mang tính quần thể. Còn nguyên nhân zombie bao vây tấn công thì có rất nhiều, thời tiết ấm dần hoặc hơi người hấp dẫn đều có khả năng, chuyện này còn cần điều tra thêm bước nữa.”

Chu Nhung sờ cằm, hình như thấy rất hứng thú: “Ờm, cô nghĩ zombie liệu có giữ được một phần bản năng ý thức, sẽ tập trung đến vùng đất mình từng sinh sống khi còn sống hay không?”

──Lời này của y thực sự rất biết cách giết người, như đang ám chỉ trong căn cứ từng có rất nhiều người biến thành zombie, nhưng sắc mặt Trần Nhã Tịnh vẫn bình tĩnh không chút bất biến.

“Không có.” Cô ta bình thản nói: “Tôi chỉ phụ trách việc vận chuyển của căn cứ, còn về sự thay đổi và phát triển virus zombie, tiến sĩ Ninh có lẽ có thể cùng anh đào sâu nghiên cứu.”

Chu Nhung lập tức thành khẩn nói: “Xin lỗi xin lỗi, cô đừng quá đa nghi, tôi không có ý gì đâu.”

Câu giải thích tiếp của Trần Nhã Tịnh tắc luôn trong cổ họng, vì thế chỉ đành cười trừ.

“Ven biển có du thuyền cỡ lớn cùng rất nhiều công ty tàu thuyền, tôi sẽ tuân thủ lời hứa, nhanh chóng cử người tìm con thuyền có thể sử dụng, tin chắc hai ngày này sẽ có hồi âm. Phải cảm ơn anh và đội viên của anh lần nữa, có tin tức tôi sẽ thông báo cho các anh ngay tức khắc.”

Chỗ phòng cấp điện có người vội vã chạy tới, thấp giọng xin ý kiến của Trần Nhã Tịnh, trông có vẻ cực kì nôn nóng. Trần Nhã Tịnh không rảnh nói chuyện tiếp, chỉ đành khom người cảm ơn với Chu Nhung, mỉm cười cùng Tư Nam, cảnh vệ đẩy cô ta tiến đến phòng cấp điện.

“Tiểu thư Trần!” Chu Nhung đột nhiên cất cao giọng.

Trần Nhã Tịnh tức thì ra hiệu cho cấp dưới dừng lại, quay đầu hỏi: “Đội trưởng Chu?”

“Chân của cô bị sao thế?”

Cao giọng đưa vấn đề này trước mặt công chúng, có thể nói là khá không lễ phép. Nhưng Trần Nhã Tịnh chỉ hơi sững người, giọng điệu vẫn rất ôn hòa: “Là chuyện trị liệu, vấn đề về khía cạnh thần kinh.”

Chu Nhung nom có vẻ không thấy nét mặt giận dữ của cấp dưới cô ta: “Rất đáng tiếc, trước đây cô làm nghề gì?”

Chung quanh gần như nháy mắt lặng ngắt như tờ, Trần Nhã Tịnh chậm rãi nói: “…….Diễn viên múa ba lê.”

Cô ta tự giễu lắc lắc đầu, không nhiều lời nữa, xoay người được người đẩy đi xa.