Người Bất Tử

Chương 53




Dịch: Khởi Linh

***

Trần Nhã Tịnh quả là một người chu đáo có thừa, ngay tối hôm đó đã đặc biệt cử cấp dưới đến, mời tiểu đội họ đến căn tin ăn cơm.

Sở nghiên cứu khổng lồ vốn có nguồn vật tư sung túc, sau khi xảy ra thảm họa, lại xây thêm trại nuôi trồng và nhà ấm ở sau núi, tái sử dụng nước, tự cung tự cấp, cuộc sống tuy rằng cần tính toán tỉ mỉ, nhưng không đến nỗi nghèo rớt mồng tơi.

Mọi người xếp hàng ở căn tin lấy cơm, lấy ngũ cốc khoai tây làm lương thực chính, phối cùng các loại cây họ đậu, cà rốt, cùng món thịt gà kho. Bác gái nấu cơm mập mạp rõ ràng cực kì ưu ái Nhan Hào, nhìn khóe mắt bị rách của cậu ta, lúc này vô cùng kinh sợ, không nói dùng dằng bèn múc thêm nửa muôi thịt gà an ủi cậu ta.

Nhan Hào thản nhiên thong dong bước đi trong ánh mắt ghen tị hâm mộ của mọi người.

Chu Nhung vặn tay tiến lên trước: “Mỹ nữ ơi……..”

Bác gái thành thạo múc cái muôi, bỏ hai miếng thịt xuống, sau đó cho thêm ít rau vào cà mèn của Chu Nhung: “Người tiếp theo.”

Chu Nhung: “………………”

Đội trưởng Chu phẩy tay áo bỏ đi.

Tư Nam ở ngay sau tiến đến, nhìn chằm chằm vào cái nồi rau to oành, mặt vô cùng lạnh, không nói tiếng nào.

Bác gái đang chuẩn bị múc, đột nhiên khựng lại, hiếu kì hỏi: “Ê cu, lạ lắm sao?”

“…………”

“Có phải mới tới không à?”

“…………”

“Bao nhiêu tuổi rồi, có đối tượng chưa?”

“…………”

Quách Vĩ Tường xếp đằng sau nghe mà toát hết mồ hôi, định ra hiệu cho Tư Nam hàn huyên hai câu với bác gái, chỉ thấy mí mắt Tư Nam ngước lên, đôi con ngươi hổ phách bình tĩnh nhìn vào bác gái.

Khắc đó, trong hơi trắng lượn lờ bốc lên từ cái nồi rau nóng hổi, phần tóc mái đen mượt lòa xòa trên trán Tư Nam, làn da trắng bệch gần như không có huyết sắc, khóe môi khô nứt hơi mím lại, mơ hồ mang theo chút quật cường.

Sự mệt nhọc lặn lội đường xa vẫn chưa biến mất trong mắt hắn, cổ tay giơ cà mèn gầy trơ xương, ngón tay loáng thoáng có thể nhìn thấy mấy vết sẹo dài.

Tình mẫu tử vô bờ bến bỗng nhiên ùa ra từ đáy lòng bác gái.

“……..Thằng bé đáng thương, sao gầy thế này!” Bác gái múc một muôi đầy thịt vào trong bát Tư Nam, thương tiếc nói: “Đi mau, ăn nhiều một chút, không đủ thì đến đây lấy tiếp!”

“Tư──Nam──!!”

Trong đám người, Ngô Hinh Nghiên hất tóc, gào khóc thảm thiết chạy như điên đến. Tư Nam nhanh nhẹn né người, Ngô cô nương nhanh như chảo chớp chạy lướt qua, hai cánh tay đang giơ nhất thời ôm luôn Nhan Hào vào lòng.

Nhan Hào: “?!”

Ngô Hinh Nghiên như bị điện giật buông tay ra, mặt đỏ lựng rối rít, ngập ngừng nghẹn ứ xin lỗi Nhan Hào.

Còn Tư Nam cứ coi như đách thấy, tự ngồi ở một bên bàn, chia một nửa thịt gà từ cái cà mèn được Chu Nhung lườm đến ngu người, “Cho anh ăn.”

Nhan Hào trước là vô tội bị ôm, sau đó lại bị cách đút ăn tình cảm anh ăn cơm của em em ăn đồ của anh làm chói mù mắt chó, cảm thấy trái tim đau đớn vô cùng, đành ngồi xổm tại một góc bàn ăn, hóa bi thương thành sức ăn, ủ rũ ăn tới tấp.

Ngô Hinh Nghiên kéo băng ghế chen đến ngồi đối diện Tư Nam, nhỏ giọng kích động nói: “Hai người cuối cùng đã về, tôi tưởng cậu……..”

“Không chết được.” Tư Nam trả lời.

Hai mắt Ngô Hinh Nghiên đỏ lên: “Cậu có bản lĩnh như vậy tất nhiên không chết rồi. Tôi nghe nói cậu là…….”

“Omega.” Tư Nam lại trả lời.

Ngô Hinh Nghiên: “Không sao, cậu giỏi đánh nhau thế cơ mà, dù có là Omega cũng sẽ không có vấn đề. Tôi hỏi hai người định làm gì tiếp theo, tính……..”

“Không muốn có con.” Tư Nam lạnh lùng nói, “Cũng chưa quyết định nên theo họ ai với học tiểu học gì nữa.”

“?” Ngô Hinh Nghiên ù ù cạc cạc: “Tôi cần quách gì biết cậu muốn có con hay không? Tôi chỉ muốn hỏi hai người có muốn ở trong căn cứ này không thôi, tôi muốn đi theo các cậu.”

Ngô cô nương là một người có tình cảm cao thượng, không giống với đám người hứng thú dung tục.

Cô không quan tâm đứa con tương lai của Tư Nam là Alpha hay Omega, cũng mặc kệ nếu bé cưng sinh ra là Alpha nam thì cần theo họ ai; Tư Nam đã dự đoán được điều này, vì thế đặc biệt chia cho cô hai miếng thịt coi như tỏ ý tán thưởng.

“Chỗ này tuyệt lắm mà, được ăn được uống, không cần làm việc, cần gì theo chúng tôi ra biển chịu khổ chứ.” Chu Nhung ngậm cây tăm, mỉm cười nhìn Ngô Hinh Nghiên như sói như hổ: “Cô biết chúng tôi chuẩn bị đi đâu không?”

“Nam Hải chứ gì,” Ngô Hinh Nghiên miệng đầy cơm, hàm hồ không nói rõ.

“Ngộ nhỡ táng thân trên biển thì sao?”

Ngô Hinh Nghiên: “………….”

“Mấy người chúng tôi thì không sao, còn có biên chế nhà nước, cùng lắm thì hy sinh vì nước vì dân. Tư Tiểu Nam là người nhà quân nhân, đi theo chúng tôi cũng không uổng. Nhưng cô thì……” Chu Nhung trêu tức nói: “Chưa theo đuổi được Nhan Hào này, không có biên chế này, cũng không phải người nhà quân nhân; tuổi lại còn trẻ, nếu không về được thật……”

Ngô Hinh Nghiên mặt đỏ tai hồng, Nhan Hào ở một góc bàn khóc không ra nước mắt nói: “Đội trưởng!”

“Anh đùa tí thôi mà,” Chu Nhung mỉm cười nói: “Tổ chức quan tâm chút tới vấn đề cá nhân của thanh niên đồng chí, đừng nghiêm túc thế chứ.”

Nhan Hào hậm hực ngậm miệng.

Trong căn tin người đến người đi, ồn ào ầm ĩ, chung quanh la hét huyên náo, hầu như không ai nghe rõ bọn họ đang nói chuyện gì. Ngô Hinh Nghiên cười hì hì ăn xong cơm, hùa theo Đinh Thực và Quách Vĩ Tường nói vài câu trêu ghẹo, lại nhân cơ hội Tư Nam không để ý nhón một miếng thịt trong bát hắn; nhìn đám người trên bàn đã rời đi, cô mới bình tĩnh lẳng lặng đến gần chỗ Chu Nhung.

“Nơi này có hơi bất thường,” Cô nhẹ giọng nói.

Chu Nhung chống thái dương: “Ồ?”

“Sau khi chúng tôi đến căn cứ, bác sĩ Trịnh chủ động đi tới trung tâm khám chữa bệnh tạm thời, hỗ trợ thăm khám cho bệnh nhân, có phát hiện một ca bệnh đặc biệt có triệu chứng phát sốt giống khi nhiễm virus ở giai đoạn đầu, nhưng trên người lại không có vết thương nào hết. Chú ấy hoài nghi lắm, muốn đi tìm bệnh án ghi chép diễn biến của mấy ca này, tuy nhiên kể từ đó thì không gặp được họ nữa……….”

Chu Nhung bình thản nói: “Căn cứ rộng thế này, nhất thời không tìm thấy cũng không có gì lạ.”

“Không chỉ vậy đâu!” Ngô Hinh Nghiên vội vàng nhỏ giọng nói: “Bác sĩ Trịnh nói với tôi, sau khi chú ấy hoài nghi, có thường hay nói chuyện với bệnh nhân từng đến khám, để thu thập tin tức. Chú ấy nghe những người kia nói trước đây căn cứ này từng bị chia tách một lần, những người phản đối Trần Nhã Tịnh đều bị đuổi ra ngoài, trước khi họ rời đi có tung tin đồn, nói Trần Nhã Tịnh………….”

Ngô Hinh Nghiên ngó chung quanh một vòng, gần như dán sát bên tai Chu Nhung, nhỏ giọng nói:

“………Có một phòng thí nghiệm dưới lòng đất, đang nghiên cứu virus zombie kiểu mới………”

Nhân viên dọn vệ sinh đi qua, Ngô Hinh Nghiên lập tức khụ một tiếng, ngồi ngay ngắn nghiêm chỉnh.

Người ta đi rồi, Chu Nhung mới ngẩng đầu, cả tiểu đội đặc chủng nhanh chóng bí mật liếc nhìn nhau.

“Không đến thế chứ.” Chu Nhung có vẻ không thấy hứng thú, lười biếng nói: “Nếu có chuyện này thật, lời đồn cũng đã tung ra, địa vị thủ lĩnh của chị ta liệu còn vững được hay không?”

Ngô Hinh Nghiên đặc biệt nghiêm túc phản bác: “Thật đó! Bởi vì tất cả cán bộ và nhân viên quản lí đều nói thay cho chị ta, cam đoan với dân chúng không có thí nghiệm bí mật gì sứt, còn giam giữ mấy người bịa đặt tung tin hăng nhất, về sau chuyện này mới dần dần dẹp ổn. Chi tiết cụ thể thế nào các anh có thể đi hỏi bác sĩ Trịnh, tôi tuyệt đối không nói điêu…….”

“Được rồi, có rảnh cũng đừng kể mấy lời đồn vô căn cứ này.”

Chu Nhung ôm hộp cà mèn rỗng tuếch đứng dậy, mỉm cười vỗ vỗ bả vai cô:

“Ra biển rất nguy hiểm, chúng tôi tuyệt đối không thể dẫn cô theo, đợi sau khi liên lạc được với tổng bộ, nể tình tấm lòng cuồng si với bông hoa của đội, chúng tôi sẽ đón cô theo── Ài, nghe anh đi, đừng nhây nữa.”

Ngô Hinh Nghiên vội la lên: “Ớ──”

Nhưng Chu Nhung đã chớp chớp mắt trêu chọc xong, dẫn mấy đội viên rời đi, ra khỏi căn tin.

Ngô Hinh Nghiên vừa tức vừa sốt ruột, đang định đuổi theo, đột nhiên chỉ thấy Tư Nam vô tình lùi vài bước, khẽ xoay người về phía cô.

“Cậu…………….”

“Suỵt,” Tư Nam dựng thẳng ngón trỏ, nhẹ nhàng ghé sát bên môi trong ánh nhìn kinh ngạc của cô:

“Đừng nói chuyện này với bất kì ai nữa.”

Ngô Hinh Nghiên ngơ ra, Tư Nam lại lặng yên không nói, nhanh chóng đuổi theo bọn Chu Nhung.

***

Buổi tối, nhóm bộ đội đặc chủng ngủ tại ba căn phòng riêng biệt.

Chu Nhung đánh răng rửa mặt kĩ càng, thân hình tam giác ngược rắn chắc dũng mãnh đầy tiêu chuẩn, đứng dưới ánh trăng lấy một thùng nước lạnh, dội ướt từ đầu đến chân, rùng mình một cái.

Y hất hất tóc, bước vào trong phòng.

Lúc ngang qua phòng khách, trong căn phòng phía đông truyền đến giọng của Đinh Thực:

“Tiểu Kim Hoa nhi xinh lắm, năm đó mấy thằng nhóc trong thôn bọn tớ đều thích em ấy, nhưng tớ cảm thấy em ấy thích tớ nhất luôn. Sau cái năm nhập ngũ có gặp em ấy, em ấy còn đưa đồ ăn nước uống cho tớ cơ. Cậu nói xem bây giờ tiểu Kim Hoa còn sống hay không, em ấy thông minh như vậy nhất định còn sống, em ấy còn nhớ tớ không………”

Quách Vĩ Tường ngáp một cái, an ủi nói: “Nhất định nhất định rồi. Đến khi đó, anh em sẽ giúp cậu theo đuổi Kim Hoa, có tiền cho tiền, có sức góp sức……”

“Câm miệng lại mau! Tường Tử!” Ở một căn phòng khác truyền đến tiếng gõ tường cộc cộc của Xuân Thảo, lãnh khốc nói: “Không thể được! Đừng có cho cậu ấy ảo tưởng không thực tế!”

Đinh Thực: “Hu hu hu…………”

Quách Vĩ Tường: “Xuân Thảo cậu quá đáng quá rồi đấy! Không thể lừa dỗ cậu ấy được à?”

Xuân Thảo: “Đến khi đó cậu ấy không theo đuổi thì tính sao, thôi cứ đổi sang mục tiêu có khả năng cao hơn đi!”

Tiếng Đinh Thực khóc hu hu càng to hơn.

“Mẹ nó thế này khỏi phải ngủ……..” Quách Vĩ Tường sắn tay áo đi tìm Xuân Thảo tính sổ, Xuân Thảo hung hãn mở cửa nghênh chiến. Kết quả hai đứa này còn chưa kịp đánh đấm, đã bị Chu Nhung hung ác đập cho vài chưởng, hai tay xách hai đứa, ném vào từng phòng.

Căn phòng ở trong nhất đang đóng chặt, Chu Nhung khụ một tiếng, vô cùng đắc ý tiến đến.

“Tư Tiểu Nam, anh……….”

Chu Nhung đẩy cửa ra, mí mắt thoáng chốc giật kinh hoàng.

Tư Nam với Nhan Hào cùng nằm sóng đôi trên giường, ôm một cái gối, thì thầm to nhỏ không biết đang kể chuyện gì.

“Sau đó?” Nhan Hào mỉm cười nói, “Sau đó vào 118, quen Anh Kiệt, Xuân Thảo, Đại Đinh, Tường Tử…….còn cả rất nhiều đồng đội đã hy sinh mà cậu chưa kịp làm quen, cũng quên xừ nguyện vọng ngành kỹ thuật của năm thi cao đẳng rồi. May khi ở đại học quốc phòng, mẹ tôi từng muốn bắt tôi học sinh vật…….”

“À,” Tư Nam mơ màng buồn ngủ nói; “Ba mẹ tôi cũng học sinh vật.”

“Thật á? Có duyên quá cơ. Mẹ tôi làm kĩ thuật protein, còn ba mẹ cậu?”

Tư Nam nhắm mắt một lát, mới theo bản năng mơ màng nói:

“Không nhớ……rõ lắm, kỹ thuật phân tích gene…….virus học đi……..”

Chu Nhung vọt vào như tên bắn, xách cổ áo Nhan Hào cưỡng ép kéo cậu ta xuống giường, kéo ra ngoài hành lang, đá mở cửa phòng của Xuân Thảo.

“Con gái,” Chu Nhung nghiêm mặt nói, “Đập chết thằng ôn con này đi, danh hiệu bông hoa của đội sẽ là của con.”

Bông hoa Nhan: “…………”

Ầm một tiếng, Chu Nhung quẳng Nhan Hào đang phẫn nộ vào trong phòng, cạch một cái khóa trái cửa lại, lững thững bước về phòng.

Tư Nam đã ngủ mất tiêu, nhoài người trên gối, cái chăn chỉ đắp nửa người, đường cong lõm sâu sau eo tụ thành bóng đen dưới ánh trăng, độ cong uốn lượn vểnh lên phía dưới biến mất ở trong chăn.

Chu Nhung đứng bên đầu giường, cúi người hôn xuống tấm lưng hắn, kế đó di chuyển hôn lên bả vai, sau gáy, cẩn thận mà tràn ngập yêu thương xoa xoa lỗ tai hắn, đúng lúc này, đột nhiên nhận ra được một điều, nghi ngờ hỏi: “……..gene virus?”

Tư Nam phát ra tiếng hít thở sâu an ổn.

“Tư Tiểu Nam?” Chu Nhung vỗ vỗ hắn, thấp giọng hỏi: “Đừng ngủ, vừa nãy em nói ba mẹ làm nghề gì thế?”

“………” Một bên mí mắt Tư Nam giật giật, cơn lim dim buồn ngủ khiến hắn trông vô cùng nín giận. Chu Nhung bất chấp tất cả, lại vỗ lại véo bắt hắn tỉnh dậy, hỏi chồng chất: “Ba mẹ làm nghề gì? Nói rõ cho anh biết đi?”

“Làm gì là làm gì?” Tư Nam dụi hai mắt ngồi dậy, ù ù cạc cạc bất mãn dị thường: “Quên mất từ lâu rồi, chả nói anh biết rồi còn gì?”

Chu Nhung tức giận nói:”Giờ là lúc nào rồi, đừng ngủ nữa, nhanh nhớ đi!”

Tư Nam: “Muốn đánh nhau hử?!”

Chu Nhung: “…………”

“Anh yêu à,” Tư Nam nghiêm túc nói, “Anh không biết tên Alpha từng có ý định gọi em dậy chết thế nào đâu, kết cục của anh ta rất thống khổ, đợi em ngủ một giấc, tỉnh rồi sẽ kể tỉ mỉ cho anh nghe ha…………..”

“……………..” Nội tâm Chu Nhung như có một vạn ngọn cỏ đờ cờ mờ phi qua, thầm nói bệnh cáu giận khi ngủ dậy đó sao, tính cách đổi luôn rồi này!

Tư Nam gục đầu nằm xuống, hừ hừ hai tiếng, ôm gối chỉnh lại tư thế thoải mái lăn quay ra ngủ. Chu Nhung đang đắn đo xem có nên liều lĩnh đầy nguy cơ bị ly hôn gọi hắn tỉnh thêm lần nữa hay không, thì đột ngột nghe thấy xa xa thấp thoáng có tiếng người, sau đó tiếng động cơ xe ầm ầm đi qua, còi báo động bỗng nhiên hú lên trong bóng đêm.

“Cảnh báo cấp hai! Cảnh báo cấp hai! Đàn zombie bao vây!”

“Tất cả đàn ông trên mười sáu dưới sáu mươi đến nhận vũ khí, binh sĩ chiến đấu nhanh chóng tập hợp──!”

Trong kí túc lục tục có ánh đèn bật sáng, tiếng bàn tán kinh hoàng với bước chân thổi quét toàn bộ căn cứ.

“……………” Tư Nam lăn người, dùng mu bàn tay che kín đôi mắt, bất đắc dĩ nói: “Đầu năm nay muốn ngủ ngon một giấc thiệt càng ngày càng khó………….”

***

Từ khi Trần Nhã Tịnh bắt đầu thành lập căn cứ người sống tới nay, tất cả thanh niên trai tráng trung niên tuổi từ mười sáu đến sáu mươi đều được tổ chức thành đội tự vệ, cứ mười người một đội, mỗi tối sắp xếp mười tổ, cầm súng tuần tra quanh phạm vi bán kính một ngàn mét, chỉ cần có biến động nhỏ nhất sẽ lập tức bắn đạn tín hiệu cảnh báo, đề phòng tình huống đàn zombie tập kích bao vây.

Có điều, đêm hôm nay, không biết do thời tiết chuyển ấm khiến zombie hoạt động nhanh nhẹn hẳn lên hay vì nguyên nhân nào đó, một đàn zombie có số lượng lớn im hơi lặng tiếng được bóng đêm và núi đá che giấu tránh được đội tuần tra, đợi đến khi nhân viên trực ban ngửi thấy mùi hôi thối nồng nặng theo gió, bên ngoài căn cứ đã bị bao vây kín mít.

Đàn zombie đông đúc rậm rạp, gào thét không ngừng đấm đá tường vây, dưới ánh trăng mờ nhạt, tụ thành một đại dương màu máu khiến người khác nhìn mà ghê người.

“Sao đông kinh vậy?” Xuân Thảo đách tin nổi, gào to, “Nhung ca! Bên này! Lại đây!”

Chu Nhung kéo Tư Nam chen qua đám người, chỉ thấy bên ngoài căn cứ đốt mấy trăm ngọn đuốc, sáng như ban ngày dưới bầu trời đêm, kèm theo là tiếng người huyên náo. Dân chúng có tổ chức, sắp xếp trật tự truyền đuốc và đạn dược, còn đội vệ binh được huấn luyện thì cúi đầu đứng trên đỉnh pháo đài, dùng súng máy thi nhau bắn xuống, làm đàn zombie trèo lên lưới sắt đều lục tục té bay ra sau.

Một giọng phụ nữ chín chắn vang lên: “Quá nhiều! Đội bắn tỉa tạm lui xuống!”

──Chỉ thấy Trần Nhã Tịnh vậy mà bảo người đẩy mình lên phòng tuyến đầu, không hề sợ hãi nhìn xuống đàn zombie người trước ngã xuống người sau tiếp bước dưới chân mình, quát to: “Bật lưới điện!”

Đội bắn tỉa đều đứng dậy chạy về sau, Vạn Bưu mặt mày đầy mồ hôi, lảo đảo chạy thẳng đến phòng trực ban, miệng cắn đèn pin mở hộp điện ra, hung hăng kéo công tắc nguồn xuống.

Rẹt──

Ánh điện nhoáng cái lóe lên trên lưới sắt vây ngoài pháo đài, vô số tia lửa bật sáng, đàn zombie xếp trước nhất nhất thời cháy khét thành tro!

Dòng điện đùng đoàng truyền đi, từng hàng zombie nháy mắt ngã xuống, mùi khét thối nồng nặc xộc thẳng lên!

“Khu C3 yêu cầu chi viện, khu C3 yêu cầu chi viện.” Giọng nói nôn nóng vang lên trong bộ đàm thông tin liên lạc, “Zombie xếp thành mũi dùi xông thẳng đến bên này, yêu cầu chi viện!”

Trần Nhã Tịnh nhìn thấy Chu Nhung trong đám người, lúc này không còn kịp đánh tiếng nữa, chỉ vội vàng gật đầu thăm hỏi với y, lập tức quát với bộ đàm: “Mở kho kíp nổ! Đội súng máy di chuyển lên đỉnh pháo đài!”

Chỉ thấy tốp zombie đã chết lần hai bao vây xếp thành mũi dùi, số zombie phía sau giẫm lên đồng loại, tranh nhau chen lấn xông đến. Đội súng máy quả nhiên thề chết không lùi, điên cuồng bắn phá, nhưng số lượng zombie thực sự quá đông đúc, trong cơn mưa bom bão đạn, chúng thi nhau giẫm đạp lên cửa sổ chòi gác, vô số cánh tay khô quắt bắt lấy chiến sĩ, xé tươi sống bọn họ thành mảnh nhỏ!

Máu đỏ phun tung tóe trong tiếng la hét chói tai của mọi người, Chu Nhung thở hồng hộc, đột nhiên sải bước tiến lên: “Đưa súng cho tôi! Lùi về sau!”

Vạn Bưu phát ra tiếng gầm thét bi phẫn, khiêng khẩu súng trường tấn công vọt thẳng vào đàn zombie, bả vai bất thình lình bị một sức mạnh như kìm sắt đè chặt. Gã quay đầu nhìn, chỉ thấy khuôn mặt lãnh đạm hắt ra trong ánh lửa của Tư Nam, nói: “Đưa tôi.”

“Cậu rút──”

Vạn Bưu còn chưa kịp quát tháo, trong ngực đã trống không, không biết khẩu súng rơi vào tay Tư Nam từ lúc nào.

Hình thể của Tư Nam tuyệt không có quan hệ đến hai chữ cường tráng, bởi liên quan đến giới tính mà còn hơi gầy gò. Trong đêm đông lạnh giá như thế này, hắn mặc một cái áo khoác mỏng dính, tay cầm súng máy, lướt qua Vạn Bưu, nhanh chóng bước đến bên rìa pháo đài có zombie thi nhau trèo lên.

Pằng!

Pằng!

Pằng pằng!

Kĩ thuật bắn Single – Shot siêu quần, mỗi tiếng súng vang lên đều sẽ có một con zombie đầu nổ phọt óc, lắc lư ngã xuống.

Tư Nam dừng chân, đứng bên cạnh Chu Nhung, cạch một tiếng, khẩu súng trường tấn công chỉnh thành hình thức nã liên thanh.

Trước mặt bọn họ là đàn zombie ùn ùn không dứt, xa hơn nữa là màn đêm thăm thẳm không nhìn rõ năm ngón tay; phía sau là tiếng la hét hoảng sợ của mọi người, cùng ngọn lửa cháy bừng bừng đỏ rực một vùng trời.

Hai người cùng liếc nhìn nhau, Chu Nhung mỉm cười hỏi: “Anh có hai ngàn sáu trăm viên, còn em?”

“Hai ngàn hai.” Tư Nam híp mắt nhìn chăm chăm vào kính ngắm, thì thầm: “Nhưng thế cũng đủ vượt được anh……Alpha ạ.”

Chu Nhung kiêu ngạo cười hừ, hai người tùy ý cụm nắm đấm với nhau, xoay lưng vào nhau, đồng thời nổ súng!

Bộ đội đặc chủng cần tiêu tốn hết hàng trăm ngàn viên đạn mới đào tạo ra được một tay súng bắn tỉa siêu hạng; tốc độ bắn, độ chính xác, thành thạo lợi dụng mọi góc đạn, đây không phải chuyện đội bắn tỉa thường dân có thể bì được. Vốn bình thường phải dùng đến bảy tám viên mới có thể giải quyết xong một con zombie, dưới tốc độ bắn cao 15-20 phát/giây của hai người, gần như bách phát bách trúng, thậm chí có viên còn trúng mấy con, thoáng chốc vô số đầu zombie nở hoa tung tóe!

Chu Nhung với Tư Nam áp chế bằng hỏa lực cao, vững bước tiến vào đàn zombie. Họng súng của hai khẩu súng máy tóe ra tia lửa, hai người họ đánh đâu thắng đó, đánh lui biển zombie về sau!

“Kíp nổ! Bom Napan! Tiếp tục dùng hỏa lực, nhanh! Xe bọc thép sẵn sàng xuất phát!” Trần Nhã Tịnh gần như gào thét ra lệnh, lập tức ném bộ đàm, giơ loa phóng thanh, đứng trên mép đỉnh pháo đài quát: “──Tất cả mọi người dồn lên! Đội súng máy không thể rút lui!”

“Đằng sau là căn cứ của mọi người! Gia đình của mọi người! Vợ con của mọi người!”

“Phàm là người hy sinh.” Cô ta ngừng lại, giọng trầm xuống, âm thanh truyền đi khắp chiến trường: “Căn cứ sẽ thay mọi người cứu trợ người nhà, nuôi nấng con cái, cho tới tận khoảnh khắc cuối cùng của loài người.”

Đội súng máy vành mắt đỏ lên, xúc động hô to, theo sau Chu Nhung và Tư Nam, điên cuồng bắn phá nghiền ép đàn zombie.

Ngay cả phụ nữ và trẻ nhỏ cũng chạy từ doanh trại đến đây, giúp đỡ vận chuyển đạn dược và thuốc nổ, tạo thành một con đường vận chuyển bằng thịt người đan xen trong ánh lửa. Đám đàn ông cầm bình cồn, xông đến pháo đài, dũng cảm quên mình ném vào làn sóng chuyển động của zombie.

Liên tiếp oanh tạc, chấn động đất trời.

Đàn zombie phát ra tiếng gào thét, giống như tiếng rít cam chịu của tử thần, vang vọng khắp bầu trời đêm nhuốm máu và lửa.

Vài phút sau, pháo đào quét sạch triệt để đám zombie trèo lên, thi thể rơi đầy đất, máu thịt đan xen, không rõ là của zombie hay người sống chết trận.

Đội súng máy dứt khoát giết sạch xông ra từ trong đàn zombie, vui quá hóa khóc, lục tục quỳ xuống trên đầu tường.

── Mà dưới chân bọn họ, trên sườn núi rộng lớn, túi thuốc nổ như những giọt mưa quăng vào đàn zombie, biết bao máu thịt bay tứ tung; zombie bao vây tấn công trước hàng lưới thép rốt cuộc không còn kín mít dày đặc như trước, mà đã bị diệt trừ lộ ra một khoảng đất rộng vài mét.

“Mở cửa!” Giọng hét của Trần Nhã Tịnh vang vọng khắp chiến trường: “Xe bọc thép xuất phát!”

Tiếng ầm ầm từ xa đến gần, Xuân Thảo với Đinh Thực mỗi người lái một chiếc bọc thép đã được cải tạo, xông đến cửa sắt được mọi người chung sức kéo ra, chạy đến nghiền ép đàn zombie cách đó không xa.

“Tư Nam!” Nhan Hào vỗ khẩu súng hạng nặng đặt trên xe, cười vang nói: “Không xuống à! Tôi đỡ cậu cho!”

Đuôi lông mày Tư Nam nhếch lên, lùi về sau hai bước chạy lấy đà, giữa tiếng kinh hoảng của mọi người, nhanh như chảo chớp nhảy xuống từ đỉnh pháo đài cao bảy tám mét, lăn người tại chỗ, đứng dậy quỳ một gối ôm khẩu súng máy.

Chu Nhung quát: “Phó đội trưởng muốn ăn cớt phải không, dám đào góc tường trước mặt đội trưởng hử?” Cũng nhanh chóng nhảy xuống theo.

Đám zombie trên mặt đất đã bị hơi thở người sống hấp dẫn, kéo dài hơi tàn, tụ tập xông lên sườn núi, sau đó bị mâu nhọn của chiếc bọc thép cải tạo chặn đánh đầu, bánh xích nghiền nát đống thịt thối tung tóe trên đường đi.

Chu Nhung rơi xuống đất, bật người dậy, lại cùng Tư Nam song song nổ súng. Hai người bọn họ rõ ràng y như hai pháo đài hình người, tốc độ nã đạn cực cao khiến vỏ đạn nhanh chóng ép đến bắn khỏi nòng súng, y chang một con rắn khổng lồ vờn bay, dưới sự yểm trợ của xe bọc thép chở khẩu súng máy, tiến từng bước ép về phía trước.

“Không phải nói qua mặt anh luôn sao?” Tiếng Chu Nhung chế nhạo vang đến cùng âm thanh keng keng của vỏ đạn.

Tư Nam thờ ơ nói: “Vượt mặt anh vẫn không đơn giản tí nào.”

“……….Đồng chí Tiểu Tư.”

“Hửm?”

“Biết vì sao những tên Alpha trước đây bị em đập cho khóc gọi cha gọi mẹ không?”

Tư Nam liếc nhìn từ sau kính ngắm, đụng ngay phải ánh mắt Chu Nhung, người sau lưu manh khẽ cong khóe môi.

“Bởi vì những Alpha trước đây em gặp đều quá yếu.” Chu Nhung mỉm cười, bóp cò súng.

──Pằng!

Viên đạn xuyên qua bầu trời đêm, chuẩn xác bắn nổ bom Napan Xuân Thảo tung ra từ xe bọc thép.

Vô số mảnh kim loại cháy hừng hực vẽ thành hàng trăm đường cong, lập tức ghim thật sâu vào đầu zombie!

Tư Nam híp đôi con ngươi, lạnh lùng đánh giá Chu Nhung mấy giây, sau đó cạch một tiếng, đổi sang chế độ bắn Single- shot.

“Vụ cược làm việc nhà anh nói kia.” Hắn hỏi: “Vẫn còn tính chứ?”