*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Dịch: Khởi Linh
***
Chu Nhung thầm nói thiết bị định vị gay……à không, thiết bị phát tín hiệu của quân đội đang rung, chẳng nhẽ Nhan Hào đang ở gần đây?
Nhưng Nhan Hào cớ sao ở gần đây được nhỉ, đám chú ấy không đi Nam Hải hả?
Tình thế nhất thời cực kì hỗn loạn, Chu Nhung cũng nhận ra bọn chặn đường cướp bóc này chỉ là quân giải phóng giả, mắt thấy đối phương chỉ còn mấy người vùng vẫy bò dậy khỏi mặt đất, cũng đách kịp tra hỏi, lập tức quả quyết nói: “Tư Tiểu Nam đừng nổ súng, tóm chặt! Nói cho anh biết phương hướng định vị!”
Một tiếng ầm nặng nề vang đến, Chu Nhung giậm mạnh chân ga, chiếc SUV tơi tả thảm hại đụng bay mấy người kia.
“Hướng ba giờ, quẹo phải,” Tư Nam liếc mắt nhìn gương chiếu hậu, có một tên đang giơ khẩu Shotgun, đột ngột quát to: “Cúi đầu!”
Hai người cùng đồng thời cúi đầu gập người xuống, cửa kính sau xe lập tức nổ ầm ầm, hỗn hợp bi thép với mảnh thủy tinh đều bị quét sạch.
Rất may là bọn họ phản ứng cực nhanh, chứ nếu vùng sau gáy bị trúng đạn, đầu của bọn họ coi như đi tong. Tuy nhiên, Chu Nhung vẫn kêu “Ái” một tiếng, sau tai bị mảnh thủy tinh rạch trúng tạo thành một vết cắt, máu tươi chảy thành một hàng dài.
Màu máu đó chiếu vào trong mắt Tư Nam, mi tâm hắn nhíu chặt, nhấc khẩu tiểu liên, thiết lập kiểu bắn Single-Shot, không thèm ngoảnh đầu, cũng chẳng cần kính ngắm, trở tay bóp mạnh cò súng bắn về phía sau──
Viên đạn bay ra.
Đầu đạn xuyên qua lớp thủy tinh nổ tung ở sau xe, xoẹt thành một đường thẳng trong làn khói thuốc súng nồng nặc, vút qua cự li mấy chục mét, lúc này thời gian trôi chậm chạp đến mức dường như đã dừng lại.
Giây tiếp theo, nó xuất hiện tại trước trán tên ‘binh sĩ” nổ súng kia, đâm thủng trán gã, bụp!
Bộ óc trắng đỏ đan xen nổ tung, phọt ra, thi thể tên ‘binh sĩ’ loạng choạng, sau đó ngã vật xuống.
“………………” Chu Nhung khen ngợi nói: “Tài bắn súng không tệ! Sau này so bắn tỉa quyết định ai rửa bát nhé!”
Tư Nam mờ mịt nói: “Cái gì, phải rửa bát?”
Chiếc ô tô chạy rầm rầm nảy lên, nghiền ép hàng rào đường quốc lộ, phi qua bụi cây mọc dại ven đường. Mấy tên ở sau đuôi xe không dám đuổi tiếp, sợ đầu mình nở hoa vì bị bắn tỉa từ xa, lục tục tỏa ra bốn phía chạy trốn, nháy mắt không còn tăm hơi.
“Đi đến hướng mười một giờ, đằng kia có người!”
Chu Nhung đánh tay lái, lốp xe đè qua bụi cỏ dại, khoảng chừng chỉ còn cách ba bốn trăm mét, đột nhiên thoáng nhìn thấy có một đám người đang tụm lại ở phía xa, ồn ào không biết đang khuyên can chuyện gì, mà hai người ở trong nhất rõ ràng đang choảng nhau.
Đuôi lông mày Chu Nhung nảy lên kịch liệt: “Nhan Hào?!”
Nhan Hào chửi to cái gì đó, đứng dậy hung hăng tung một đấm, làm tên đàn ông kia té lăn xuống đất. Mấy người chung quanh lập tức xông đến can ngăn, nhưng lúc này hiển nhiên có hơi thiên vị, hầu như đều kéo Nhan Hào, vì thế đối phương ôm mũi bò dậy, xông đến giơ chân đá mấy cú vào bụng Nhan Hào.
Rõ ràng đám này đang tụ tập bắt nạt Nhan Hào!
“Đờ cờ mờ!” Chu Nhung hung hãn chửi to, phanh xe nhảy xuống, sải bước đến.
Tên đàn ông kia còn chưa phản ứng kịp, Chu Nhung đã xông thẳng vào đám người, tóm lấy gã, dùng một chiêu ném vai Seoi nage (1) đầy tiêu chuẩn, quật gã ta bay ra ngoài!
“Làm cái lồng gì đó?”
“Cái đệt, dừng tay!”
Mấy người kia cùng chửi to, kéo Chu Nhung ra, có điều còn chưa kịp đến gần, đã bị Chu Nhung nhanh như chảo chớp đánh cho phải lăn về, sau đó y tóm thằng cầm đầu vừa nãy đá Nhan Hào, kìm chặt cánh tay đối phương, tóm sau gáy gã, thuận thế dúi đầu gã đâm sầm vào thân cây!
Nhan Hào thừa cơ vùng khỏi đám người đang can mình: “Đội trưởng!”
“À từ từ!” Chu Nhung đách thèm nhìn cậu ta, dúi đầu gã ta, cứ mỗi cú đập là chửi một câu: “Cho mày đánh người của ông này!”
“Cho mày lấy nhiều nạt ít này!”
Mấy tiếng ầm ầm vang lên, Chu Nhung tóm tóc gã, hỏi: “Mày phục hay chưa?”
Gã kia đầu tiên bị Nhan Hào đánh cho mặt mũi bầm dập, sau lại bị Chu Nhung đập cho đầu vỡ máu chảy, nhất thời chửi to: “Tao đệt tổ tông nhà mày! Các anh em xông lên! Làm chúng nó……….”
Gã còn chưa kịp phun xong lời hung ác, đột nhiên chỉ nghe thấy một tiếng── Pằng!
Có tiếng súng nổ, tất cả mọi người đều dừng lại.
Chỉ thấy Tư Nam cầm khẩu tiểu liên đi xuống xe, khẽ gật đầu coi như chào hỏi Nhan Hào, kế đó híp híp mắt nhìn mọi người chung quanh. Song song với lúc mũi chân hắn giậm xuống đất, một tên trong đám kia lén luồn tay ra túi sau quần, tuy nhiên vừa mới mò lấy khẩu súng lục, một tiếng pằng nữa lại vang đến!
Khả năng bắn tỉa của Tư Nam vô cùng tinh chuẩn, khẩu súng lục chưa kịp vung lên của gã kia đã ngay lập tức bay ra phía xa.
Lúc này trên khu đất đều im lặng vô cùng.
“Thằng nào muốn chết.” Tư Nam nhẹ nhàng nói, “Đứng ra.”
Mọi người tao nhìn mày, mày nhìn tao, đều mang vẻ mặt phẫn uất, song đều không dám hành động.
Ầm! Cuối cùng, một tiếng đập nặng nề vang lên, Chu Nhung lại tóm tóc gã kia, bắt cái mặt rướm máu của gã ngẩng lên:
“Tao đập mày có phục không?”
Gã ta môi run run, thở dốc nói: “Phục…….phục rồi…….”
Nhan Hào phun ra một ngụm nước miếng lẫn bọt máu, cuối cùng dối trá khoan thai chậm rì rì can ngăn: “Đội trưởng, đừng đánh, người mình cả, hiểu lầm, hiểu lầm thôi.”
“Phục thì tốt.” Chu Nhung hài lòng nói, thả tay mặc cho gã ngã xuống đất, phủi phủi cổ tay áo hỏi Nhan Hào: “Sao chú ở đây thế? Vừa nãy là chú bắn tỉa à? Ai là người mình với cái đám này?”
Ba vấn đề này của Chu Nhung, câu này khó nhằn hơn câu kia, Nhan Hào phì ra một hơi, tỏ ý y đợi một tẹo, sau đó đi đến trước mặt gã kia, mặc kệ đối phương đang giãy dụa, vẫn đỡ gã dậy.
“Anh Vạn.” Nhan Hào lạnh lùng nói, “Chuyện vừa rồi xảy ra quá bất ngờ, không kịp giới thiệu với anh, anh ý là trung đội trưởng thất lạc của bọn tôi.”
Tay họ Vạn kia tựa vào thân cây không ngừng thở hổn hển, giương đôi mắt mờ đục đầy máu tươi, tràn ngập tức giận quan sát Chu Nhung.
Nhan Hào tỉnh rụi xê dịch nửa bước, ngăn cản tầm mắt oán hận đang nhìn chằm chằm vào Chu Nhung:
“Tôi đã nói tôi quen bọn họ, không thể trơ mắt nhìn hai người bị kẻ khác cầm súng chỉ vào đầu được, vì thế mới đoạt súng của anh, bắn tỉa đám cướp kia── Thực ra vẫn hành động theo đúng kế hoạch “Bọ ngựa bắt ve sầu, chim sẻ chờ phía sau” mà anh lập; nhưng dựa theo những gì anh nói, đội trưởng và đồng đội của tôi đều sẽ gặp nguy hiểm đến tính mạng, cho nên tôi không thể không ra tay trước, vô cùng xin lỗi.”
Khả năng giải thích của Nhan Hào vẫn khá rõ ràng mạch lạc, mối ngờ vực trong lòng Chu Nhung dần được thả lỏng.
──Nhan Hào chắc chắn có nguyên nhân gì đó, không thể không phối hợp hành động với đám người này. Nhưng sau khi chú ấy biết đối tượng bị cướp là Chu Nhung và Tư Nam, liền giành nổ súng bắn chết bốn tên ăn cướp kia trước, khiến kế hoạch của đám người có lối hành động theo kiểu mafia này (2)suýt nữa đã hỏng, cho nên mới bị đánh.
“Sau khi trở về tôi sẽ tự đến giải thích với tiểu thư Trần. Đạo bất đồng bất tương vi mưu (3), bây giờ chúng tôi đã hội họp được với đội trưởng, có thể lập tức cùng ba đồng đội khác xuất phát đến Nam Hải.” Nhan Hào đứng trước mặt, từ trên cao nhìn xuống gã ta, khoanh cánh tay, nói thản nhiên: “Khoảng thời gian này đã quấy rầy nhiều, vô cùng cảm tạ, sau này có duyên sẽ báo đáp.”
Trên khu đất trống chỉ nghe thấy tiếng hít thở ngắn ngủi mà nặng nề của mọi người.
Chu Nhung, Tư Nam với Nhan Hào đều không lên tiếng, rất lâu sau, chỉ thấy gã đàn ông họ Vạn kia “hừ” một tiếng cười lạnh, cực kỳ châm chọc:
“Không dám, không dám. Cậu là người chị Trần đặc biệt coi trọng, mấy anh em chúng tôi sao so sánh được với đám bộ đội đặc chủng mấy người chứ……Cậu tự về mà giải thích đi.”
Gã ta giãy dụa bò dậy, cũng thật kiên cường, không để cho bất cứ kẻ nào đỡ mình, loạng choạng bước đến chỗ đám tay chân: “Đi! Kết thúc hành động, quay về căn cứ!”
Đám người kia lái một chiếc xe tải tới, là một chiếc bán tải mui trần, giấu trong một chỗ bí mật sau rừng cây nhỏ. Sau cuộc đánh này, Nhan Hào coi như đã hoàn toàn xé toạc mặt với đám họ, tự nhiên cũng không thể theo chân quay về xe bọn họ được, nên cùng Chu Nhung Tư Nam trèo lên chiếc SUV rách nát kia.
Vành mắt Nhan Hào đỏ bừng, chủ động tiến đến ôm Chu Nhung một cái, sau đó lại ôm Tư Nam.
“Đồng chí Nhan Hào, chú nhiệt tình thế này khiến Nhung ca được thương mà hãi á……” Chu Nhung sờ cằm, có chút đăm chiêu nói: “Dạng chú y như cái kiểu thành phần phản nghịch hai lòng, đách gọi Nhung ca bao giờ, mở miệng ngậm miệng đều kêu đội trưởng, mà nay tự dưng chủ động ôm anh lần đầu. Chẳng nhẽ chú rốt cuộc đã nhận ra giá trị hâm mộ của Nhung ca rồi sao……..”
Nhan Hào gục đầu trên bả vai Tư Nam, nức nở nói: “Thật tốt quá, hai người vẫn còn sống,” Sau đó cậu ta đột nhiên ngửi thấy mùi gì đó, cả người cứng đờ.
“……….Hai người…………..” Nhan Hào nhìn thẳng vào Tư Nam, người sau dùng ánh mắt vô tội nhìn lại.
“Hai người chằng nhẽ…….đã…………..”
Chu Nhung sờ sờ mũi, khụ một tiếng: “Không khác so với những gì chú thấy.”
Sau khi Alpha và Omega đánh dấu lẫn nhau, trong pheromone sẽ có sự pha trộn của mùi hương đối phương. Tuy rằng thuốc ức chế của Tư Nam còn chưa mất hết tác dụng, thế nhưng nếu đến gần, thực sự có thể ngửi được thứ mùi thuộc về Chu Nhung đọng lại ở quanh tuyến thể đằng sau cổ hắn.
Nhan Hào ngỡ ngàng mất một lúc, vành mắt càng đỏ hơn, run rẩy giơ tay che mặt mình.
Chu Nhung bất đắc dĩ lắc đầu với Tư Nam: “Chắc chắn chú ấy đang nghĩ: Sao cái thằng cha Chu này vẫn còn sống trên đời thế nhỉ?”
Tư Nam: “…………….”
“Được rồi, anh biết có lỗi với chú rồi.” Chu Nhung mạnh mẽ ôm bả vai Nhan Hào: “Đừng dỗi nữa, lên xe thôi!”
Nhan Hào bị đả kích vô cùng lớn, cậu ta từ chối không ngồi ghế phó lái, kiên trì đòi ngồi một mình ở ghế sau.
Chu Nhung bó tay, chỉ đành để Tư Nam lái xe, còn mình cũng chen vào ghế sau ngồi cùng, y vỗ bả vai Nhan Hào thành khẩn nói: “Chân trời nào chằng có cỏ thơm, cần gì phải đơn phương với một nhành hoa thế? Anh thực ra cũng không ngờ đâu, lúc đó bọn anh bị nhốt trong núi sâu rừng già, tuyết phủ kín đường suốt nửa tháng trời, không phải cố ý không cho chú cơ hội cạnh tranh công bằng……….”
Tư Nam vừa lái xe theo sát chiếc xe bán tải, vừa thoáng nhìn Nhan Hào từ gương chiếu hậu, hình như muốn an ủi cậu ta. Có điều, an ủi người là một kĩ năng sống cần có tình thương, Tư Nam nghĩ tới nghĩ lui, một lúc sau mới phun một câu:
“Ờm. Tại tôi dụ dỗ ảnh đó.”
Chu Nhung: “……………”
Nhan Hào: “………………………”
Nhan Hào mém nữa không khóc thành tiếng.
***
Chu Nhung tốn công phí sức mới khuyên Nhan Hào thôi đòi nhảy khỏi xe, Tư Nam quan tâm ngậm miệng không nói nữa. Chiếc SUV thông gió từ bốn phía băng qua sườn núi, vang lên tiếng ầm ầm, theo sau xe bán tải tiến về căn cứ người sống ở xa xa.
“Cái tối đội trưởng nhảy máy bay, em vốn cũng muốn nhảy theo, nhưng Xuân Thảo liều mạng kéo em lại……” Nhan Hào nuốt nước miếng, vành mắt xinh đẹp tiếp tục đỏ bừng.
Chu Nhung lòng thầm nói đúng là con gái ngoan của ba ba, sau đó hư tình giả ý an ủi vài câu, hỏi: “Sao các chú chưa đến Nam Hải thế? Kháng thể vẫn còn chứ?”
“Còn. Bọn em dù chết đến người cuối cùng cũng sẽ bảo vệ kháng thể và tài liệu đến cùng.” Nhan Hào chỉ vào cái xe tải đằng trước: “Chị họ Trần với đám người kia chỉ cho rằng bọn em bị thất lạc với bộ đội, không biết thứ bọn em mang, cho nên đợi đến khi vào căn cứ thì đừng có nhắc đến.”
Chu Nhung nghi ngờ hỏi: “Chị họ Trần là ai?”
“Chị ta là Trần Nhã Tịnh, một Omega nữ, thủ lĩnh của căn cứ.” Nhan Hào nói: “Cái tối hôm máy bay trực thăng rơi xuống biển, bọn em được đội tuần tra dân sự trên bờ biển cứu vớt, sau đó bị đưa đến căn cứ của chị ta……”
Trong cái đêm rời khỏi Trường Sa, máy bay trực thăng chạy thẳng đến Quảng Đông, bay tới vùng duyên hải, gặp phải thời tiết gió bão hiếm thấy, không thể tìm được chút dấu vết nào của căn cứ Nam Hải, chỉ đành vội vã bay trở về cảng hạ cánh gấp.
Nhưng mà, dưới điều kiện thời tiết ác liệt cùng tầm nhìn có hạn, hai chiếc trực thăng lần lượt rơi xuống biển.
Trong cái rủi cũng có cái may, bọn họ rơi xuống vùng ven bờ, vừa vặn đang có một đội tuần tra dân sự ở trên bến cảng, lập tức đưa thuyền cứu nạn đến đón cứu hộ người sống; đội tuần tra này chịu sự quản lý của căn cứ người sống lớn nhất trong vùng, sau khi đám Nhan Hào được cứu, bèn được dẫn đi gặp thủ lĩnh căn cứ, tức là vị Omega nữ có tên Trần Nhã Tịnh kia.
“Chị ta cực kì kì lạ,” Nhan Hào nhíu mày nói.
Chu Nhung cảnh giác hỏi: “Kì quái ở đâu?”
“Khuôn mặt biến dạng, tàn tật, không thể đứng thẳng. Căn cứ này vốn là quân khu G dưới quyền của Sở nghiên cứu, chị ta là vợ của phó sở trưởng, sau khi virus bùng phát, cả chồng chị ta cũng nằm trong đám người chết, chị ta dẫn theo một đám cán bộ trong Sở nghiên cứu tiếp nhận hơn mười nghìn quần chúng quanh đây, thoạt nhìn người trong Sở nghiên cứu đều nghe lời chị ta răm rắp……không, chị ta cực kì gầy yếu, khác hẳn với loại hình giống Tư Nam.”
Trong thời tận thế chỉ có luật rừng này, một người phụ nữ Omega tay trói gà không chặt vậy mà có thể đàn áp đám sói, trở thành thủ lĩnh trên nghìn người, đám Nhan Hào Xuân Thảo tự nhiên thấy vô cùng hiếu kì.
Đương nhiên, Trần Nhã Tịnh cũng cực kì tò mò với đoàn người này.
Nhan Hào nói với chị ta đội mình bị mất liên lạc với bộ đội, đội trưởng cũng đi mất, bây giờ muốn dẫn đám người sống đến căn cứ Nam Hảo; còn về kháng thể và tài liệu đột phá về virus thì Nhan Hào không hé nửa lời, Trần Nhã Tịnh cũng không hề nghi ngờ.
Tuy nhiên, về phương pháp xử lý trong trận thảm họa này, chị thủ lĩnh đến từ nhân dân cũng có bất đồng không nhỏ với mấy người bộ đội đặc chủng.
Nhan Hào hy vọng chị ta có thể cử người giúp đỡ, tìm kiếm thuyền bè trên vùng duyên hải, cho bọn họ ra biển tìm kiếm căn cứ tổng bộ. Song, Trần Nhã Tịnh lại tỏ ý, chị ta có từng cử người, dùng cái giá khó tưởng nổi để sửa chữa trạm thông tin liên lạc địa phương, có điều đến nay vẫn không nhận được bất cứ tín hiệu nào từ phía chính phủ; cho dù căn cứ trong miệng Nhan Hào có tồn tại đi chăng nữa, thì chính phủ cũng đã vứt bỏ nhân dân từ lâu rồi.
Chị ta có đánh giá cực kì cao với tiểu đội bộ đội đặc chủng, khẩn thiết hy vọng bọn họ ở lại, cũng tỏ ý nhất định sẽ dùng hết khả năng, dẫn dắt tất cả người sống sót chiến thắng thảm họa.
“Quá ngây thơ.” Chu Nhung nhíu mày nói, “Trận thảm họa này diễn ra trên toàn cầu, nhất định phải dựa vào nhà nước hoặc thậm chí là cả loài người cùng chung tay góp sức, chị ta tưởng chị ta là thánh mẫu Maria à?”
“Chỗ quái dị chính là ở đây.” Nhan Hào nói, “Không chỉ chị ta có niềm tin ngây thơ đến ngu xuẩn, đám tay chân Alpha quản lý căn cứ dưới trướng chị ta cũng thế; cái lòng tin cùng chung chí hướng này, hình như chính là hòn đá cho chị ta đứng vững vị trí lãnh đạo trong căn cứ.”
“Không phải đám giáo phái chứ?” Chu Nhung hỏi.
“Trước mắt không phát hiện ra dấu hiệu chuyện này.”
Chu Nhung nặng nề gật gật đầu.
Xe tải lắc lư đi qua sườn núi, bụi đất cuốn lên trước mui xe, khu căn cứ rộng lớn dần dần hiện ra.
Tường rào thép gai cuốn đầy dây điện cao thế cao ngất dưới vòm trời, bảo vệ chốn cư ngụ cho con người trong thời buổi tận thế. Đàn zombie tốp năm tốp ba, ngơ ngác lắc lư, tụ tập gào thét bên ngoài bức tường rào.
“Chú cứ khăng khăng đòi đi Nam Hải, chị ta có dùng thủ đoạn sức mạnh cứng rắn ngăn chú không?” Chu Nhung hỏi tiếp.
“Cái này thì không,” Nhan Hào hơi hơi cười khổ: “Chỗ khó giải quyết cũng ở đây luôn.”
Trần Nhã Tịnh không chỉ không bó buộc tự do hoạt động cho tiểu đội bộ đội đặc chủng, trái lại còn cho ăn cho uống, chân thành tiếp đãi, bố trí chỗ ăn ngủ cho gần bảy mươi người sống mà nhóm bộ đội mang theo. Bình thường, đám Nhan Hào hay đi dạo quanh căn cứ thám thính, chị ta cũng làm như không thấy, không hề ngăn cản, thái độ hoàn toàn có thể xưng bằng từ thẳng thắn vô tư.
──Ngoại trừ không quá phối hợp chuyện tìm thuyền bè rời bến cảng, tất cả hành vi của chị ta đều không thể bắt bẻ, Nhan Hào thực sự đã nghĩ chị ta là người thủ lĩnh nhân dân hoàn hảo.
Một mặt rất ngại vì ăn không uống không, mặt khác cũng hy vọng có thể gặp được Chu Nhung khi xuôi xuống phía Nam; Nhan Hào liền chủ động yêu cầu muốn gia nhập đội cảnh vệ với Trần Nhã Tịnh, ngày ngày giúp đỡ bọn họ, quét sạch đám zombie và cứu giúp nhân dân ở vùng này.
Trần Nhã Tịnh sảng khoái đồng ý, không có bất cứ dị nghị hay do dự nào.
Không chỉ vậy, chị ta còn gọi thêm mấy người đội trưởng cảnh vệ dưới quyền mình, gồm cả người tên Vạn Bưu kia, yêu cầu bọn họ phải đối xử lễ độ với Nhan Hào, đặc biệt phải chú ý học tập nhóm bộ đội đặc chủng.
“Ồ, thế á?” Chu Nhung hình như thấy vô cùng thú vị, mỉm cười nói: “Xem ra cái cô tiểu thư Trần này thực sự khá coi trọng chú đấy, mà vì sao thằng họ Vạn kia ghét chú kinh thế?”
Nhan Hào lạnh lùng nói: “Em không biết, đội trưởng, tốt nhất anh tự đi mà hỏi gã ……đừng có nhìn em như vậy! Em không biết gì hết, cũng không muốn biết!”
Mấy tay cảnh vệ xông ra khỏi phòng trực ban của căn cứ, bắn chết toàn bộ đàn zombie ở ngoài hàng rào thép gai, sau đó cùng chung sức kéo cửa ra.
Xe tải ầm ầm tiến vào, chiếc SUV cũng đi theo trong tiếng ồn ào với bụi đất bay tứ tung, tiếng cười như điên dại không nhịn được của Chu Nhung vọng lại.
Vạn Bưu nhảy xuống khỏi xe, không thèm liếc bọn Nhan Hào lấy một lần, dẫn đám tay chân của mình lập tức đi vào tòa văn phòng ở phía trước. Nhan Hào ra hiệu bảo Tư Nam đừng để ý, trực tiếp lách qua tòa văn phòng đi ra phía sau, tại đó có một loạt khu tập thể kí túc xá đứng sừng sững cách hơn một trăm mét sau khu vực quản lý.
Mà chỗ ở của mấy người bộ đội đặc chủng nằm cách xa khu kí túc, gần với khu quản lý, là một tòa nhà biệt lập.
Xem ra người phụ nữ Trần Nhã Tịnh kia thực sự tiếp đón chu đáo bọn họ, cái nhà này nằm một mình, tường trắng ngói xanh, nghĩ bằng ngón chân cũng biết là đãi ngộ đặc biệt. Tư Nam đậu xe trước cửa nhà, Chu Nhung cầm cái loa vỗ bộp bộp, vênh váo tự đắc quát: “Lăn hết ra đây cho ông! Ra mà xem ai đến này!”
“Ba──ba──!”
Xuân Thảo nước mắt như mưa, té lộn nhào, vọt ra như lắp tên lửa, nhiệt tình ôm chầm lấy Chu Nhung, được ông ba hờ ôm nhấc bổng cả người xoay một vòng 360 độ.
“Tường Tử với Đại Đinh đâu rồi?”
“Đi làm nhiệm vụ rồi, đợi lát nữa sẽ về……A! Tư Tiểu Nam!”
Xuân Thảo khóc thét, xông đến ôm chặt Tư Nam, mém nữa làm Tư Nam mới vừa xuống xe đập eo vào bàn lái.
“Tớ cứ nghĩ cậu chết rồi cơ! Tư Tiểu Nam!” Xuân Thảo lệ nóng dâng trào, nghẹn ngào hỏi: “Hai người làm chuyện người nhớn rồi sao? Cậu rốt cuộc cũng thành mẹ mới của tớ rồi hả? Hai người đợi một tháng mới hội họp, có phải định sinh em trai em gái cho tớ luôn rồi không?”
Chút cảm động không dễ gì có được của Tư Nam nháy mắt biến mất tăm.
“Chu Nhung,” Hắn mặt không biểu cảm nói, “Mời dẫn trung úy Dương Xuân Thảo đi cái.”
Tiếng kêu la gào hét vang lên trong tòa nhà, nom vô cùng náo nhiệt. Chu Nhung đút hai tay vào túi quần, mỉm cười nhìn đội viên của mình, đột nhiên nghe thấy sau lưng vang đến tiếng ho khụ lễ phép mà rất nhỏ.
Y nghiêm nghị quay đầu, chỉ thấy Vạn Bưu đẩy xe lăn, dừng ở trước cổng.
Ngồi trên xe lăn là một người phụ nữ gầy yếu, ngũ quan tú lệ, má trái lại có một vết sẹo đỏ sẫm làm khuôn mặt biến dạng. Cô ta buộc gọn tóc, mặc áo lông màu xám nhạt, hai chân được một tấm thảm phủ lên; lúc nhìn đối diện với Chu Nhung, cô ta khiêm tốn gật đầu, sau đó liếc nhìn toàn bộ mọi người trong sân.
Đôi mắt sắc bén của Chu Nhung híp lại.
Y phát hiện khi ánh mắt người phụ nữ này lướt qua Nhan Hào và Xuân Thảo đều cực kì thần tốc, không hề dị thường. Nhưng khi chạm đến Tư Nam rõ ràng khựng lại, giống như đang khó xác định, nét mặt có chút thay đổi.
──Có điều, đó chỉ là chuyện xảy ra trong nửa giây, nhanh đến nỗi giống như ảo ảnh.
“Anh là đội trưởng Chu phải không.” Người phụ nữ vụt đổi sắc mặt, trịnh trọng vươn tay: “Tôi là Trần Nhã Tịnh, ngưỡng mộ đã lâu, vô cùng vinh hạnh khi được gặp anh.”
Chú thích:
(1)Chiêu Seoi nage: Một chiêu quật vai đối thủ trong võ Judo của Nhật Bản.
(2) Câu gốc là đen ăn đen: ám chỉ sự uy hiếp phi pháp bắt phải cùng hành động, dùng thủ đoạn vũ lực cưỡng chế uy hiếp đối phương.
(3) Không cùng chí hướng, quan niệm thì không thể hợp tác, bàn luận.