Người Bất Tử

Chương 25




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Dịch: Khởi Linh

***

Sự im lặng bao phủ khắp đường cống thoát nước, chỉ còn âm thanh nước rơi tọc tọc, vọng lại thành từng tiếng vang nhỏ.

Tư Nam khẽ nghiêng đầu.

Đứng tại khoảng cách hơn mười mét, Chu Nhung có thể nhìn thấy đường nét sâu sắc phác họa thành cái bóng mờ trên một bên má, từ chiếc mũi thẳng tắp đến bờ môi, xuống cằm, phảng phất như một bức tranh được đã cắt lát.

“Các anh đi đi.” Hắn đột ngột mở miệng, “Tôi sẽ quay lại lối vào trên mặt đất, lái cái xe cũ về.”

Chu Nhung còn chưa kịp khuyên bảo, liền nghe thấy tiếng hắn đóng cửa sắt, ngay sau đó khóa chặt vào.

Chu Nhung giận dữ vọt đến tóm chặt song sắt: “Tư Nam!”

Cánh cửa sắt lung lay vang lên vài tiếng keng keng, tiếng vọng vẫn chưa dứt, Tư Nam đã giẫm lên đường ống lùi được vài mét, lạnh lùng nói: “Anh làm gì đó?”

“Một mình cậu quá nguy hiểm, theo bọn anh đi!”

“Không cần anh lo!”

Chu Nhung nhìn khuôn mặt tuấn tú trời sinh lạnh nhạt đang dính đầy vết máu của hắn, thực sự khó có thể hiểu nổi.

Một Tư Nam lúc mới vào đây còn chủ động kề sát bên tai y thì thầm to nhỏ, ở dưới đáy sân thí nghiệm trông thấy y thì lập tức bật khóc ra tiếng, sau khi nhìn thấy Trương Anh Kiệt bị cướp mất bèn điên khùng nổi giận, thế mà bây giờ thái độ lại đột ngột quay về tình trạng giống với lần đầu gặp nhau ở thành phố T, xa cách, lãnh đạm và cả đề phòng, thậm chí còn duy trì khoảng cách mười mét.

Tựa như sau khi trải qua hết con đường sinh tử, tất cả cảm xúc sinh động cho đến dữ dội đều bị quét sạch chẳng còn thứ gì, một lần nữa trở về cái vỏ lạnh lẽo vô hình.

Sự đề phòng rất bất hợp lý đối với Alpha của Tư Nam khiến Chu Nhung sinh ra một vài suy đoán tồi tệ, thế nhưng y không muốn nghĩ kĩ, chỉ thở dài một hơi: “Đồng chí Tiểu Tư, từ đây đến cửa vào cần ít nhất hai tiếng đồng hồ, cậu vừa đi một mình vừa chẳng có vũ khí…..”

Tư Nam duỗi tay ra: “Cho tôi.”

“?”

“Súng, chìa khóa xe.”

“Cậu!” Cách một khoảng không, Chu Nhung chỉ vào mũi hắn, giận dữ nói: “Cậu một vừa hai phải thôi chứ! Đồng đội của mình còn không tin sao? Cậu……..”

“Không cho?” Tư Nam lạnh lùng nói, quay người muốn đi.

Chu Nhung lập tức rút khẩu Uzi tự động, lại lấy chìa khóa của chiếc xe bọc thép chở bọn họ đến thành phố B: “Cậu lại đây cho anh!”

Tư Nam cự tuyệt thẳng thừng: “Anh ném qua đi.”

Từng giây từng phút trôi qua, Tư Nam tỏ thái độ không dao động giống y cục nước đá. Chu Nhung suy nghĩ một lát, thật đúng là hết cách, chỉ đành ném chìa khóa với khẩu Uzi qua.

Y nghĩ nghĩ lại lo lắng, dặn dò thêm: “Hệ thống cống nước của căn cứ rất phức tạp, quanh khu E có thể còn có zombie tinh tinh ẩn núp. Cậu đợi ở đây, anh lên đó lấy thêm đạn tín hiệu, lỡ gặp nguy hiểm thì phải ngay lập tức…..”

Y còn chưa nói xong, Tư Nam đã nhặt chìa khóa với khẩu Uzi tự động, xoay người bỏ đi. Chu Nhung oán hận nghẹn một hơi nặng trong cổ họng: “Ê! Cậu rốt cuộc đi đâu đấy?”

Tư Nam không thèm quay đầu, nói thản nhiên: “Hẹn gặp lại tại nhà máy phân bón.”

Chu Nhung nghe tiếng bước chân ngày càng xa dần, cuối cùng mệt mỏi thở dài.

Quan hệ giữa người với người quả thực là thế này đây, một người không ngừng theo đuổi, chỉ càng khiến người còn lại vội vàng cảnh giác lùi về sau── Y nghĩ tự giễu như vậy, quay người đi về phía con đường ở sau lưng, sau đó cái mũi đột nhiên khịt khịt, ngửi thấy một thứ mùi kỳ dị.

Trong ống cống, một thứ mùi hôi thối nồng nặc tỏa đi khắp ngõ ngách, cộng thêm mùi hỗn hợp của cửa sắt han gỉ, bốn bức tường mọc đầy nấm mốc, quả thực y chang đủ loại mùi quái dị của bom nguyên tử, hết lần này đến lần khác xộc thẳng tàn sát bừa bãi niêm mạc mũi. Thế nhưng sự khác biệt nho nhỏ trong vụ nổ này là, tại cái nơi Tư Nam vừa đứng, có một mùi hương vừa mong manh vừa không thể nói rõ.

Y không miêu tả nổi đó là thứ gì, chỉ cảm thấy đáy lòng có chút luống cuống muốn bước nhanh đi.

Bởi nếu ngừng bước, sẽ bị một thứ mùi quái dị hùng hổ bao phủ khắp ống cống ấy ùa vào.

“Nhung ca!” Tiếng Xuân Thảo hò gọi truyền tới đằng xa: “Anh ở đâu? Không sao chứ, Tư Nam đâu?”

Xuân Thảo không đợi được nên nhảy xuống tìm kiếm, Chu Nhung hồi hồn, khụ một tiếng: “Không sao…..Anh ở đây, qua giúp một tay đi.”

Hai người Chu Nhung với Xuân Thảo cùng đồng tâm hiệp lực, khiêng di thể Trương Anh Kiệt lên. Vì Tư Nam nhảy xuống đường cống nước từ sớm, nên di thể của Trương Anh Kiệt không bị tổn hại gì nhiều, chỉ có hai mắt vẫn mở to trợn trừng; Chu Nhung muốn giúp cậu khép lại, song có vuốt thế nào cũng không khép được.

Đinh Thực nói ở quê có một cách nói, sở dĩ người chết không nhắm mắt là do trong lòng vẫn còn chuyện vương vấn không nỡ rời đi, vì thế Chu Nhung ngồi xổm trên đất nhìn Trương Anh Kiệt, thì thầm nói Anh Kiệt à, Nhan Hào sống rồi, cả đội đều sống rồi, bọn anh chuẩn bị mang tài liệu với kháng thể đến Nam Hải, đợi sau khi nhiệm vụ hoàn thành bọn anh sẽ lén trộm cái trực thăng, chạy đến Đông Bắc đón vợ con chú về căn cứ, sau này anh có miếng nào, thì vợ con chú được miếng đó, chỉ cần anh còn chút sức lực, nhà chú cũng sẽ sống tốt……sau khi nói xong y lại vươn tay ra vuốt, đôi mắt trợn to của Trương Anh Kiệt dần dần khép lại.

Lúc mới tiến vào căn cứ, bảy người hãy còn châm chọc đùa giỡn với nhau, vậy mà khi rời đi chỉ còn bốn người đứng, một người mê man bất tỉnh, và một người vĩnh viễn không thể tỉnh dậy. Chu Nhung dẫn đầu trở về khu trung tâm trước rồi mới đi lên, trên đường đụng phải mấy đàn zombie, song có số đạn dược bọn Nhan Hào mang theo, lần lượt bắn phá và cho nổ lựu đạn, quét sạch sẽ bọn chúng.

Tới khi lên tới mặt đất hãy còn sớm hơn nửa tiếng so với dự tính của bọn họ, Chu Nhung vừa trông thấy chiếc bọc thép chống cháy nổ, hí một tiếng: “Các chú được đấy, con này có thể lái lên chứ?”

Quách Vĩ Tương nói: “Bọn em phá sập mấy cánh cửa mới thông được đường lên, đáng nhẽ định vòng về trộm trực thăng cơ, đây chắc không phải nguyên nhân, bị zombie tới bắt đâu há?”

“Bởi thế nên có câu nhân tâm bất túc xà thôn tượng (26), thành thật chờ ở địa điểm định sẵn có phải xong rồi không. Có điều mấy chú cũng chạy được đấy chứ, từ khu Nam chạy đến khu Bắc, hồi đó không cử các cậu tham gia thế vận hội Olympic thực sự là tổn thất của đội điền kinh nước ta……Ý, còn có cả pháo cối!”

Xuân Thảo nói: “Thôi đi Nhung ca, nước miếng anh sắp rớt ra hết rồi kìa!”

Chu Nhung bật cười, vác pháo cối lên vai thử một tẹo, rồi trở tay quăng vào đống thùng ở sau xe, đóng ầm cửa lại: “Xuất phát!”

Xe bọc thép xoay đầu tại chỗ, gào thét xông đến bãi đỗ xe của căn cứ, rầm một tiếng đánh bay barie chắn đường, phi như bay thẳng tiến đến phía Nam.

Rạng sáng sáu giờ, bầu trời tối om, màu u ám bao phủ lên sắc đỏ của máu trên mặt đất. Chu Nhung vượt qua lưới sắt ở ngoài, sau đó đánh hình vòng cung, phía trước là cái cống thoát nước bọn họ tiến vào căn cứ, lúc đi ra cái xe bọc thép bị hư hại vẫn đậu ngay bên đường.

Một bóng người dựa vào trước cửa xe, im lặng quay đầu nhìn.

Tư Nam hiển nhiên đã tắm rửa sạch sẽ, không biết vớ được đồng phục chống bạo động của cảnh sát ở đâu, dưới chân là đôi giày da đen đế dày ngắn cổ, dắt khẩu Uzi tự động trên eo.

Thoạt nhìn hình như hắn đang đợi mặt trời mọc, hoặc chỉ đơn thuần nghỉ ngơi. Một bên gò má tuấn mỹ dính vết máu khô đã được rửa sạch, bởi vì toàn thân mặc đồ đen, làm nổi bật gương mặt trời sinh trắng nhợt, lúc xe bọc thép đi sượt qua vai, Tư Nam nhìn vào khung cửa kính, bình tĩnh đối diện với Chu Nhung.

Chu Nhung từ trên cao cúi nhìn hắn, ánh mắt hỗn loạn chạm phải nét mặt quan sát kĩ càng, tức thời bóng dáng Tư Nam liền bị xe bọc thép bỏ xa ở đằng sau.

Trong gương chiếu hậu, Tư Nam chui vào trong xe, chiếc bọc thép rốt cuộc từ từ di chuyển trên đường cái.

***

Hai chiếc xe đi cách nhau chưa đến hai trăm mét, nối theo đuôi suốt cả quãng đường, có vài lần Chu Nhung ngẩng đầu đều có thể trông thấy bóng chiếc xe chạy ở xa. Bầu trời bắt đầu sáng dần, mỗi lần trông thấy có siêu thị cỡ lớn và trạm xăng dầu thì Chu Nhung đều sẽ đỗ lại, dẫn người tìm kiếm vật tư, bổ sung thức ăn nước uống, Tư Nam cũng đỗ xe, song không có xuống mà ngồi yên trong khoang lái ngủ một giấc.

Chu Nhung lật tung đống hàng hóa lộn xộn trên giá đồ, lấy đèn pin, muối ăn, xà phòng, kẹp giấy cùng mấy thứ đồ vụn vặt với cả quần áo nhét tất tần tật vào trong cái thùng, ôm ra khỏi siêu thị, tiện đường cho một con zombie lắc lắc lư lư đi tới một cú đá ngửa mặt lên trời.

Y quẳng thuốc hạ sốt cho Đinh Thực, ra hiệu mau bón cho Nhan Hào uống, sau đó vừa quay người lập tức trông thấy, Xuân Thảo đang đi cà nhắc đến bên cửa kính xe bọc thép, vươn cổ nói chuyện với Tư Nam.

Chu Nhung nhìn mà cảm thấy khó chịu trong lòng, đứng yên suy nghĩ một lát, vòng về siêu thị làm thịt mấy con zombie ở trong đó, đi xung quanh quầy thực phẩm, nhón lấy mấy gói mứt kẹo to ôm vào ngực.

“Con gái!” Chu Nhung đứng giữa hai xe quát to, tay quơ quơ gói mứt kẹo.

Xuân Thảo ngẩng đầu nhìn lên, quả nhiên căm ghét nói: “Ngọt thấy ớn! Ai mà thèm ăn thứ này!”

Chu Nhung trông thấy yết hầu Tư Nam trượt lên xuống vô cùng rõ ràng, hình như là mới nuốt nước miếng.

“Thế thôi vậy,” Chu Nhung thất vọng nói, ôm túi mứt kẹo bỏ đi.

Bọn họ dừng lại ở ven đường bảy tám lần, quét sạch hơn mười mấy cái siêu thị trong vòng vành đai ba của thành phố B, dùng sức người khiêng tổng cộng được trên chục tấn bột mì và dầu ăn, mấy chục thùng đồ dùng linh tinh, có thể nói đây là thành quả chiến thắng mĩ mãn.

Tình trạng của Nhan Hào không có biến chuyển xấu song cũng không có tốt lên, một mực hôn mê, lúc chạng vạng tối còn lên cơn sốt. Chu Nhung muốn đi ăn cướp hiệu thuốc bệnh viện, nhưng bệnh viện công lập là nơi chịu ảnh hưởng nặng nề nhất của đại dịch zombie, bọn họ chỉ có bốn người có sức chiến đấu đầy đủ, thêm cả Tư Nam rất kinh nghiệm thích vô giúp vui là bốn người rưỡi, có ngực mà không có sữa, thật sự không có khả năng đánh vào phó bản bệnh viện công lập, bởi vậy chỉ có thể từ bỏ.

May mà trước khi màn đêm buông xuống, bọn họ rốt cuộc tìm được một bệnh viện thẩm mỹ tư nhân, bác sĩ hộ sĩ đều biến thành zombie chạy sạch. Vì thế Chu Nhung dẫn con gái hờ, nghênh ngang xông vào hiệu thuốc, cũng không thèm biết hay không biết tên thuốc, nói chung cứ thấy thuốc là gom về bằng sạch.

“Đừng thử nữa!” Trông mặt Chu Nhung vô cùng thê thảm: “Kiếp này em đừng mơ khoe ngực, đừng nhung nhớ làm gì!”

Xuân Thảo vươn cổ đứng ở trước gương, cầm bộ ngực silicon, chỉ chỉ ra hiệu vào bộ ngực của mình.

“Anh nói coi, liệu có thể cứu được một bác sĩ thẩm mỹ nào trên đường về không.” Xuân Thảo có chút đăm chiêu, “Không phải hầu hết nữ Alpha đều có bộ ngực đầy đặn sao, cớ gì ngực của em đách có gì thế, em cảm thấy rất có thể em là Alpha fake…..”

Chu Nhung bất đắc dĩ nói: “Đâu thể nói vậy với đặc điểm phát triển giới tính thứ hai của em.”

Xuân Thảo nói: “Vừa chẳng có lợi gì vừa đách tự chụp câu like được.”

Lời của cô cực kì có logic, Chu Nhung không trả lời được, đành phải an ủi: “Lần sau em tự chụp một cái, gửi lên vòng tổ đội bạn bè, bọn anh sẽ like cho em.”

Hai người ôm hai thùng thuốc, trên cổ Xuân Thảo còn đeo bộ ngực giả bằng silicon, đi ra khỏi cửa bệnh viện thẩm mỹ. Chỉ thấy Đinh Thực đang cầm súng canh gác, Quách Vĩ Tương đang tè bậy ở cột điện ven đường, mà ở cánh cửa ở sau xe bị mở tung, Tư Nam thò người vào, hình như đang lật tìm thứ gì đó.

Chu Nhung: “Khụ!”

Tư Nam lập tức không thèm tìm nữa, tiện tay vớ lấy một lọ nước trong xe, vừa uống vừa bước nhanh đi ra phía sau.

“………Hai người định không nói chuyện thật à?” Xuân Thảo thấp giọng hỏi.

Chu Nhung không đáp mà hỏi ngược lại: “Vừa nãy hai đứa ghé đầu thì thầm to nhỏ gì đó?”

“Cũng…..cũng không có gì, cậu ấy không thích Alpha, cảm thấy bị pheromone áp chế, không an toàn….Em bảo pheromone của em yếu hơn các anh, cậu ấy nói đúng vậy, sau thì hết rồi.”

Chu Nhung gật đầu không nói, Xuân Thảo đồng tình nói: “Em cảm thấy có lẽ trước đây Tư Tiểu Nam bị kích thích gì đó, nếu virus mà không bùng phát, thực ra cậu ấy rất thích hợp đi làm trong hiệp hội phát triển quyền cho Beta, hô hào mọi người cùng bình đẳng nhân quyền hoặc làm công ích từ thiện bla bla…..”

Màn đêm buông xuống, mọi người cùng quay trở về xe bọc thép ăn cơm tối.

Bởi vì tích góp được rất nhiều vật tư, con quỷ keo kiệt Chu Nhung rốt cuộc hiếm có lúc hào phóng, bật bia cùng hơn mười đồ hộp các loại thịt với rau dưa dùng bánh mì phết Lão Can Ma(27) ăn. Tư Nam vẫn tránh trong xe bọc thép không chịu đi qua, Xuân Thảo bèn cầm đồ ăn thức uống tìm hắn, lát sau mới trở về nói: “Cậu ấy nói không muốn uống bia, hỏi còn Lão Can Ma hay không.”

“Cậu ấy định tuyệt giao luôn với chúng ta thiệt đó à?” Quách Vĩ Tường thất vọng nói.

Chu Nhung nói: “Em bảo với cậu ấy, tuyệt giao thì sẽ không có Lão Can Ma.”

Xuân Thảo nhận lệnh đi qua, lần này rất nhanh đã về: “Không có thì thôi, đợi đến buổi tối đi ngủ muốn hai tấm thảm lông.”

Chu Nhung vừa muốn nói tuyệt giao sẽ không có thảm lông, tất cả mọi người trong xe đều dùng ánh mắt trách cứ dõi theo y.

Chu Nhung: “……..Cho cậu ấy ba tấm đi.”

***

Thời tiết ban đêm cuối tháng mười của phương Bắc đã rất lạnh giá, mấy người cùng chen chúc ngả người ra sàn ở khoang sau, chỉ có mình Chu Nhung giữ khoảng cách với mọi người, tựa vào cửa xe ngủ ở vị trí ngoài cùng.

Nửa đêm canh ba, trăng sáng sao thưa.

Cửa xe lặng lẽ trượt mở, cả người Tư Nam bọc trong thảm, chỉ vươn tay phải, lục tìm sột sột soạt soạt trong đống thùng đồ ăn bên cửa.

Tiếng động của hắn còn nhỏ nhẹ hơn cả động vật họ mèo đi săn, nhưng mà trong đống thùng chẳng có mục tiêu dự tính, thậm chí cũng chẳng có đồ ăn vặt, Lão Can Ma chỉ còn thừa chút cặn, một túi nhựa lớn chất đầy bánh bích quy không nhân, sandwich và bánh mì.

Tầm mắt Tư Nam di chuyển, Chu Nhung đưa lưng về phía hắn, tiếng ngáy khe khẽ vững vàng, túi quần rằn ri của y hình như nhét cái gì vào đó nên căng phồng lên, một góc túi nhòn nhọn lòi ra bên ngoài.

Tư Nam: “………..?”

Tư Nam lẳng lặng không một tiếng động, vươn hai ngón tay nhón lấy góc túi kia.

Hắn vừa định dùng sức nhẹ nhàng rút cái túi đó, Chu Nhung bất thình lình xoay người giơ tay ra, nhanh như chớp giữ chặt sau eo Tư Nam xuống, ôm lấy cả người hắn, đè dưới thân mình!

Cốp! Cái gáy của Tư Nam tiếp xúc với mặt sàn, phát ra một tiếng đập nặng nề.

Cách đó không xa, Quách Vĩ Tường vừa gãi mông vừa lăn người, thì thào mấy câu không rõ, hình như đang nói đến thịt kho tàu gì đó.

Mi tâm Tư Nam nhăn lại, đôi môi hơi nhếch lộ ra màu đỏ nhạt dưới ánh trăng, không rên một tiếng nhìn chằm chằm Chu Nhung.

Hai người bọn họ không nhúc nhích giữ nguyên tư thế trên dưới này, vài giây sau, chung quanh lại lần nữa khôi phục sự tĩnh lặng.

Chu Nhung nhìn chằm chằm vào con ngươi màu hổ phách của Tư Nam, đáy mắt hiện ra ý cười thuộc về bề trên, khóe miệng nhếch lên. Sau đó rút lấy túi mứt kẹo từ trong túi quần, quơ quơ, cúi xuống chậm rãi nói ở bên tai Tư Nam:

“Cái cậu này…..”

Lời còn chưa dứt, trên tay đã trống không, túi mứt kẹo đã biến mất.

Tư Nam đẩy y ra, lục cục cuộn tròn thảm lông, đi về hướng xe bọc thép, sau đó không còn âm thanh gì nữa.
(26): Người tham lam sẽ muốn ngày càng nhiều, giống như con rắn muốn nuốt lấy cả con voi

(27) Một loại tương ớt nổi tiếng có giá trị của Trung Quốc

lão can mụ