Dịch: Khởi Linh
***
Mọi người trợn mắt há mồm, quay đầu nhìn nhau.
Tuy nhiên, Chu Nhung không để tất cả có thời gian hoảng sợ, chỉ trong một giây ngắn ngủi, y dứt khoát quyết ra hàng loạt mệnh lệnh rõ ràng: “Tất cả mọi người lên góc phía Bắc, gia cố thêm lưới sắt, Xuân Thảo gọi Tường Tử và Đại Đinh về mau.”
“Anh lái xe bọc thép dẫn đám zombie đi, Tư Nam mang thuốc nổ theo.”
“Tuy có tới mấy trăm con zombie, song chúng tôi vẫn có thể bảo vệ, mọi người đừng hoảng sợ!”
Những người sống từng thoát khỏi thành phố T tất nhiên không để Chu Nhung thất vọng, sau vài phút ngắn ngủi lúng túng, tất cả mọi người cùng đồng lòng nhanh chóng hành động, có người xách búa, có người cầm cuốc, vác gậy sắt và tất tần tật dụng cụ có thể mang đi trong nhà máy ra, đi thẳng về hướng Bắc nơi zombie tiến đến.
Xe bọc thép phi nhanh như chảo chớp, Chu Nhung mở cửa, không hề giảm tốc độ, trong nháy mắt đi sát qua bên người Tư Nam bèn giơ tay bắt lấy tay hắn kéo lên ghế phó lái, còn Nhan Hào tóm chặt thang sắt ở khoang sau, hai người cùng đồng thời phi người nhảy lên.
“Trong túi có gì thế?” Chu Nhung quát.
Tư Nam cầm một cái túi đựng sách, đóng cửa xe ầm một tiếng: “Phi hỏa lưu tinh!”
Chu Nhung: “Hở?”
Một chân Chu Nhung đạp chân ga đến tận cùng, xe bọc thép gầm rú xông thẳng đến cửa Bắc. Mấy giây sau, Nhan Hào tung người nhảy khỏi khoang sau, lăn vài vòng trên đất, sau đó bắt đầu quăng chất nitrocellulose sang hai bên đường quốc lộ.
Xuân Thảo lao ra khỏi nhà kho, sau lưng vác một cái hòm màu xanh lá cây to gần bằng người được buộc chặt bằng một sợi dây chập ba, tay cầm một khẩu súng phun lửa, thuần thục leo lên đỉnh lưới sắt, quát: “Nhanh lên Nhan Hào, quay về!”
Tiếng thét chói tai của đám người và tiếng gào rít của những con quái vật đều có thể nghe thấy vô cùng rõ ràng, trong màn đêm, đám zombie đông nghìn nghịt kết thành một đàn khổng lồ nhào tới, bắt lấy hai ba người phụ nữ chạy cuối cùng, âm thanh chúng cào xé, hòa cùng giọng kêu thảm thiết của nạn nhân cắt xé phá tan bầu trời đêm đen.
Sau khi nhìn qua kính viễn vọng chiết xạ luồng nhiệt, đồng tử Tư Nam khẽ co rút lại.
Chu Nhung quát: “Mở cửa sau ra, thả thang sắt xuống!”
Hơn mười người chạy trốn phát hiện chiếc xe bọc thép trên đường quốc lộ, cao giọng hét to tới đón. Chu Nhung phanh lại, chiếc xe lạc trôi thành một đường cong xinh đẹp, phần lốp ma sát với mặt đường phát ra tiếng kít chói tai nhức óc, song song với đó, Tư Nam dùng một chân đạp ầm một tiếng khiến cửa sau văng ra, bắt lấy cái thang sắt đặc chế trơn trượt, dùng hết sức mình quăng xuống mặt đất.
Người đàn ông chạy trước nhất không thèm nhường ai, tóm lấy cái thang nhảy lên, mượn sức tay Tư Nam, lăn nhào vào khoang xe.
“Nhanh!” Chu Nhung hét.
Vài người đàn ông được kéo lên, tiếng zombie gào rít đã gần kề trước mặt, Tư Nam không thèm ngoảnh đầu, quát to: “Lái xe! Zombie đến rồi!”
Xe bọc thép bắt đầu chậm rãi lăn bánh, cách thang sắt khoảng hai ba bước, một người đàn ông cao to đeo kính lớn vừa chạy vừa gào thê lương: “Đừng bỏ tôi lại!”
Mi tâm Tư Nam nhíu chặt, cả người trượt ra sau cửa xe, một tay bám chặt phần cuối chiếc thang, một tay kéo gã lên.
Thế nhưng trong cơn xóc nảy kịch liệt, người đàn ông đeo kính vuột khỏi tay Tư Nam mấy lần, không phải không chạy kịp mà là do quá nhanh quá trơn trượt, đúng lúc này một con zombie đã nhào tới sau lưng gã, gã ta nhất thời loạng choạng, máu nóng dồn lên, ngoảnh phắt lại hung hăng đẩy con zombie ra xa.
“Tóm chặt tay tôi!” Tư Nam hét.
Gã đeo kính sợ hãi thở dốc, đáy mắt hiện ra bóng quỷ lay động của quân đoàn zombie ở phía sau, liền hiểu ra đã không còn kịp.
Tư Nam gắng sức chìa tay: “Nhanh!”
Gã ta co giò chạy như điên, đầu óc trống rỗng, sau đó rốt cuộc cũng tóm được tay Tư Nam.
Giây tiếp theo đó, gã hung ác kéo mạnh Tư Nam ra phía sau mình──
Khi rơi vào bước đường tuyệt cảnh, con người sẽ bộc phát ra sức mạnh khó có thể lường được, Tư Nam mất cảnh giác, cơ thể lập tức mất cân bằng, té từ trên xe xuống!
Ánh mắt Chu Nhung biến đổi kịch liệt, phanh gấp xe lại.
Người đàn ông lên xe đầu tiên nhào tới điên cuồng hét to: “Anh dừng xe làm gì? Lái xe mau!!”
Ở ngoài cửa sau, con zombie bị Tư Nam cản lại, gã đeo kính rốt cuộc tìm được khe hở, nhảy lên tóm chặt thang sắt!
“Tư Nam!” Chu Nhung quát to.
Tư Nam lăn mấy vòng, ngã thẳng vào đàn zombie trước mắt, trở tay lôi dao quân dụng dấu ở đùi ra, xoẹt một cái nháy mắt chém đứt vài bàn tay thối nát đang mò về phía mình, sau đó đứng dậy.
Mấy người đàn ông ở khoang sau gào điên lên: “Chúng nó đến rồi!
“Đừng để chúng nó lên đây!”
“Mau đóng cửa xe lại, mau!”
Gã đeo kính trở tay muốn chạy đi đóng cửa xe, cùng lúc đó Chu Nhung không nói hai lời, nện mạnh một đấm vào cái nút màu đỏ ở trên bàn lái.
Roẹt roẹt──
Dòng điện mạnh chớp mắt vượt qua cửa xe, giật cho gã kia run rẩy cả người, ngã khuỵu xuống!
Tư Nam giơ tay nhìn thoáng qua, lòng bàn tay đau nhức, tia máu đỏ lòm đang từ từ chảy ra.
Quanh phạm vi vài bước là đàn zombie chen chúc nhốn nháo ùa tới, mặc dù đang ở giữa đêm tối, song vẫn có thể trông thấy khuôn mặt thối rữa cùng cái miệng tanh hôi; mà ngoài hai mươi mét, xe bọc thép đang lùi về sau, Chu Nhung đang vòng xe đổi hướng chạy về phía hắn.
Giữa tình thế ngàn cân treo sợi tóc, Tư Nam nhanh chóng quyết định: “Chu Nhung! Đừng qua đây!”
Tư Nam run rẩy kéo cái túi đựng sách xuống, lấy một lọ thủy tinh bề ngoài xù xì, lùi về sau rồi ném thẳng vào đàn zombie, ngay sau đó quay người ôm đầu ngồi thụp xuống.
──Ầm!!!!!
Một cơn động đất dữ dội bùng phát, tia lửa lóe mạnh rung lên như tiếng sấm, sức giật bắn lại khiến cả người Tư Nam bay về trước, đồng thời còn ói ra một ngụm máu.
Nhiệt độ cao của bom nitroglycerin gây ra phản ứng nhiệt nhôm, vô số mảnh thủy tinh nhỏ lẫn trong dòng dung nham nóng chảy, phun trào khủng bố trong màn đêm u tối, ánh lửa sáng rực như tuyết, thoáng chốc quét sạch sẽ hàng zombie đi đầu!
Zombie rơi rụng đầy trời, ánh mắt kinh ngạc của Chu Nhung phản chiếu sau thị kính, lúc này y rốt cuộc đã hiểu rõ cái thứ thú vị có tên là phi hỏa lưu tinh rồi.
“Tư Nam!” Chu Nhung đập cửa xe: “Lên mau!”
Tư Nam sức cùng lực kiệt nhỏm dậy, suýt nữa té nhào, đi loạng choạng hai bước.
“Lên xe mau!”
Tư Nam rốt cuộc lắc đầu tỉnh táo lại, nhưng không có trèo lên cửa sau, mà vịn thang sắt, bật thẳng lên nóc xe.
Tại khu công nghiệp ở xa kia, tiếng zombie gào to cùng bước chân liên tục vang lên, chẳng mấy chốc đã quây thành một đoàn quân khổng lồ. Xe bọc thép đánh tay lái xoay vòng tại chỗ, nghiền nát vài con zombie ngu xi lắc lắc lư lư ở đằng trước, rồ ga phi như bay.
Trên đường quốc lộ quay trở về nhà máy, âm thanh chiếc xe lái ở tốc độ cao càng ngày càng gần kề. Nhan Hào bỏ một túi nitrocellulose cuối cùng xuống, mạnh mẽ như một con báo săn xộc thẳng vào sân ngoài nhà máy, xe bọc thép gần như theo sát gót chân cậu ta vọt vào, kế đó tiếng động cơ im bặt lại.
Số người sống chờ đợi đã lâu, nam nữ già trẻ cùng hợp lực đóng chặt lưới sắt, dùng xích sắt quấn một vòng. Ngay sau đó, ở cuối đường quốc lộ hiện ra một bóng đen đông như kiến cỏ, tiếng gào rú vang khắp tứ phía, tiếng lê chân như thủy triều ập tới.
Số lượng còn đông hơn cả trong tưởng tượng của mọi người rất nhiều!
Cho dù thừa biết có lưới sắt ngăn cản tình thế trước mắt, song mở to mắt nhìn đám zombie thối rữa tanh tưởi đông thế kia đi từng bước một về phía chính mình, cái sự khủng bố đó vẫn vượt qua mong đợi, rất nhiều người nhũn chân khuỵu xuống thét lên ngay tức khắc.
Trên mặt và cổ Nhan Hào đều thấm đẫm mồ hôi, quát to: “Đừng sợ! Chúng ta sẽ phòng thủ được!”
Tiếng quát cào xé tim gan kia như có một sức mạnh kì dị, khiến đám người sợ hãi lùi về sau đều lục tục dừng bước.
Ngay sau đó, đàn zombie trên đường quốc lộ tiến vào khu vực phạm vi hai trăm mét đã được rải sẵn nitrocellulose.
── Xuân Thảo giơ khẩu súng phun, hung hãn nhấn cò súng.
Một tiếng nổ ầm kinh thiên động địa vang lên, con rồng lửa khổng lồ phi ra, bay vút lên không trung trong ánh nhìn chăm chú mà rung động của tất cả mọi người, nó rít gầm nhằm về phía đàn zombie.
Dưới sự thôi thúc của ngọn lửa khổng lồ, chất nitrocellulose được rải trong hai trăm mét quanh đây, nổ mạnh thành một tiếng khiến ai cũng phải kinh sợ cực kì!
Ước chừng lớp nhựa trên mặt đường quanh đó đều bị lật lên, xi măng hóa thành bột phấn, cây cối bật tung lên trời, cả đàn zombie bị ánh sáng như ban ngày chia năm xẻ bảy, biến thành một biển trời máu thịt, tựa một cơn mưa rào rơi từ trên trời xuống.
Tất cả mọi người cùng gào khàn cả giọng trong tiếng nổ mạnh, tiện thể hóa thành tiếng vui mừng khôn xiết!
Mấy người đàn ông được cứu ngồi trên xe bọc thép trợn mắt há mồm, nhìn hình ảnh hoành tráng trước mặt, không nói được tiếng nào.
Ở đằng xa, đợt thuốc nổ cuối cùng hóa thành ánh lửa bạo phát rực rỡ, đàn zombie hoàn toàn biến mất, khói thuốc ám trên đống máu thịt rơi vãi trên mặt đường rất lâu, sau đó luồng ánh sáng mạnh đó tiêu tan không còn dấu vết trong khu công nghiệp.
Chu Nhung nhảy khỏi khoang lái, chuyển tới cánh cửa phía sau xe.
Vài người đàn ông lục tục bước ra, người cầm đầu tuy toàn thân dính đầy bụi bặm, song vừa liếc đã biết bộ comple trên người được cắt may quý giá, hắn ta vươn tay, để lộ chiếc đồng hồ kim cương ở cổ tay: “Anh là thủ lĩnh nơi này phải không? Cảm ơn, kẻ hèn tôi là….”
Chu Nhung chả thèm quan tâm tới hắn mà lôi gã đàn ông đeo kính từ trong xe kia ra.
Y xách gã ta như xách gà con, kéo thẳng đến chân tường, đè mạnh ở đó, khuỷu tay ghì chặt cổ gã. Chu Nhung đột ngột dùng sức, nhấc thẳng hình thể vạm vỡ của gã đeo mắt kính lên tường.
Tất cả mọi người vẫn chưa kịp hoàn hồn, chân gã đeo kính đạp lung tung, cái cổ bị khuỷu tay cứng như thép của Chu Nhung đè chặt, sắc mặt tức tốc chuyển từ hồng sang xanh đen.
“Người anh em,” Chu Nhung lườm chằm chằm con mắt sung huyết của gã ta, chậm rãi nói: “Anh thật không quá phúc hậu nhỉ.”
Tên cầm đầu vội vàng chạy qua: “Xin lỗi, là hiểu lầm, hiểu lầm cả thôi! Anh em à cậu bình tĩnh một chút…..”
“Bình tĩnh?” Chu Nhung cười nói, “Người của tôi bị gã kéo thẳng vào đàn zombie, lúc này mà bình tĩnh được quả thật là không dễ đâu.”
Mọi người chung quanh vốn không biết chuyện gì xảy ra, lúc nghe thấy lập tức thay đổi sắc mặt, đám Nhan Hào Xuân Thảo nhanh chóng phi qua bên này.
“Tôi xin lỗi, thật sự xin lỗi, lúc chạy trốn nên trượt tay ý mà, ân cứu mạng suốt đời không quên.” Tên cầm đầu cười tươi, ra vẻ vô cùng hối lỗi, rồi nói thành khẩn: “Mấy người họ là vệ sĩ của tôi, chúng tôi đều là Alpha── Người anh em à cậu nể mặt xíu đi….”
Vẻ mặt mọi người đều trở nên có chút bất thường.
Lực khuỷu tay Chu Nhung không hề giảm tí nào, tuy nhiên trên mặt lại nở nụ cười ha ha.
Ngũ quan tướng mạo của Chu Nhung thiên về kiểu không đàng hoàng, lúc cười lên sẽ có cảm giác thanh niên có văn hóa, tên cầm đầu nhìn thấy thế không khỏi cũng thả lỏng ── Thế nhưng, ngay giây đó, gã nhìn thấy Chu Nhung giơ một tay khác lên, tóm lấy cái kính của tên vệ sĩ, vứt xuống dưới chân đạp một cái, cái kính crắc vỡ giòn tan thành mảnh nhỏ.
“Chả trách,” Chu Nhung cười nói, “Tôi nói mà vì sao các người lại thu hút zombie tám hướng mười dặm quanh đây đến thế.”
Tên cầm đầu nhìn nụ cười như gió xuân ấm áp của Chu Nhung, một cơn ớn lạnh đột ngột dâng lên từ đáy lòng.
“……..” Gã đeo kính liếc mắt xem thường, giãy giụa sắp chết, cổ họng phát ra tiếng crặc crặc giòn vang do xương cổ bị đè ép. Tên cầm đầu im lặng một lát, giống như đang đánh giá tình hình, đột nhiên giơ tay đánh một bạt tai lên mặt gã kia!
“Cái thằng chó má vô liêm sỉ, bản thân phải chết thì thôi, còn kéo người khác theo, ai thèm đi cứu thằng lòng lang dạ sói nhà mày!”
Ngay sau đó người đàn ông quay sang Chu Nhung, ăn nói khép nói cười tươi: “Anh trai gì ơi, xin anh bớt giận. Mời anh gọi bạn của anh qua đây, tôi phải bắt thằng không phải người này dập đầu đền tội, muốn giết hay sống tùy các anh cả đó.”
Trong sân, ba mươi mấy người sống sót và vài tên vệ sĩ Alpha đứng song song giằng co nhau, bầu không khí còn vương mùi hôi thối bị đốt cháy chưa tan hết, tình hình hết sức căng thẳng.
Không biết đã qua bao lâu, mới thấy khuỷu tay Chu Nhung khẽ thả ra một khe hở nhỏ, gã đeo kính nhất thời khuỵu xuống ho khan dữ dội, sắc mặt từ xanh tím đổi sang màu gan heo.
“Tư Nam,” Chu Nhung lãnh đạm nói, “Qua đây.”
Trên nóc xe bọc thép không có động tĩnh gì.
Chu Nhung ngoảnh đầu liếc nhìn thử, Nhan Hào xoay người chạy đến đầu xe, tiện tay gõ nhẹ: “Từ Nam! Đừng giận nữa, xuống đi!”
Trên nóc xe, Tư Nam lẳng lặng thở hổn hển, nuốt một ngụm nước miếng mang theo máu tươi xuống cổ họng.
Hắn nhìn cái tay của mình, nửa lòng bàn tay đã bị xước, tia máu liên tục chảy ra không ngừng, phá vỡ công dụng của thuốc ức chế, tỏa ra thứ mùi ngọt ngào mà bí ẩn── Mùi hương phermone quyến rũ chỉ thuộc về Omega.
Nhan Hào đợi một lúc lâu không thấy đáp lại, cảm thấy có điều bất thường, sau đó định dùng thang sắt leo lên nóc xe: “Tư Nam? Cậu không sao chứ?”