Người Ấy Vu Quy

Chương 40: Toại nguyện






Đến khi Vân Tinh Nam lại xin nghỉ để về nhà, nàng mới hiểu được, việc riêng Giải Ưu muốn nói còn hơn mấy chuyện trên trời dưới đất lúc nàng bị cảm.

Đầu tiên là lúc ngồi xe được Lý thúc tốt bụng quan tâm, còn phải đối phó với hàng tá câu hỏi của cô nhóc hàng xóm, tiếp theo là sự thúc giục của dượng Vân, cuối cùng, cũng là điều trí mạng nhất, chính là lời ám chỉ mờ ám của Giải Ưu.

Tất cả đều đẩy nàng đến một tình huống xa lạ, làm nàng thuận lý thành chương tiến vào hồng loan trướng mờ ảo ngay ban ngày ban mặt.

Quan trọng là lời ám chỉ không rõ ràng kia của Giải Ưu. Sau khi bị Giải Ưu dẫn vào phòng nhỏ, lại thấy khuôn mặt chàng lộ vẻ khó xử, dáng vẻ có điều khó nói, đợi nàng truy vấn hai câu mới đứt quãng nói ra tiếng lòng, “Thê Chủ ra ngoài lao khổ, nô chỉ ở mãi trong nhà, không thấy an tâm lắm.”


Nàng không biết vì sao chàng phải dùng giọng điệu mềm mại ủy khuất này để nói chuyện, cũng không biết vì sao chàng đột nhiên tự xưng như thế, chỉ nghĩ là chàng bị ủy khuất chuyện gì đó, liền quyết định lần này ở nhà với chàng thêm mấy ngày, chàng vui vẻ đồng ý nhưng vẫn chưa ổn, cuối cùng vươn bàn tay thô ráp tới, cẩn thận phủ lấy tay nàng, ấn nhẹ vào lòng bàn tay nàng.

Nhìn dáng vẻ này, sao nàng có thể không đáp ứng mọi yêu cầu của chàng được, huống chi chàng còn tiếp tục dùng giọng điệu ngọt mềm kia làm nũng: “Mấy ngày trước nô vừa hết……”

Nàng cũng từng chịu loại đau đớn kia, tự nhiên có thể lý giải tình huống của chàng, tuy gần một năm nay chàng vẫn luôn uống thuốc điều dưỡng cơ thể, nhưng nàng không thường ở bên cạnh, chỉ nghe chàng nói chuyện tốt, không nói chuyện xấu, nói cơ thể đã khỏe nhiều, cũng không biết có thật không, hay vẫn đau đớn giống lần đó.

Hồi trước Giải Ưu không nói những chuyện đó với nàng, có bao nhiêu ủy khuất cũng lẳng lặng nuốt vào bụng hết, rất nhiều lần chàng bị bắt nạt, vẫn là Lý thẩm Lý thúc và cô nhóc hay đến trông nhà nói cho nàng, tuy nàng đã ra mặt giúp chàng, nhưng vẫn không bằng ở bên che chở cho chàng ngay lúc ấy.

Chàng luôn nói mình đã quen, không có gì to tát, nhưng những yêu cầuvề nam tử ở đây thật sự quá khắc nghiệt, giống như khối thân thể này từng làm trong quá khứ, người khác luôn khuyên chàng nhẫn nhịn, đến bây giờ, càng nhiều người kêu chàng mau mau tranh thủ sinh một đứa con gái, như vậy mới giống một phu quân.

“Em định nghỉ việc ở phòng thu chi, tự làm buôn bán nhỏ, trước đó em đã điều tra, cũng thực nghiệm vài lần, hiệu quả không tồi, có thể suy xét thực hiện nó. Chờ ổn định rồi em sẽ đón chàng lên huyện thành. Còn ruộng nương ở quê, có thể thuê người trong thôn làm. Vốn chờ khi mọi chuyện ổn định mới nói cho chàng, như vậy sẽ có mặt mũi một chút…… Nhưng quên đi, trước mặt chàng em đâu cần mặt mũi, áo trong cũng cho chàng xem cả rồi, em sợ gì nào?”

Nói xong thấy chàng đỏ mắt, nhưng lại nhịn không rơi nước mắt, qua một lát chàng mới chậm rãi thở dài, “Ta không phải người không chịu được khổ sở, ta làm với nàng được không? Tự ta có thể tìm chút việc để làm, không cần tiêu tốn quá nhiều tiền, ta qua đó, dù không giúp được gì nhưng vẫn sẽ giặt quần áo nấu cơm.”

Lúc này Giải Ưu đã quên béng chuyện ban đầu muốn làm, bắt đầu thương lượng chính sự với nàng, Vân Tinh Nam thấy chàng không nói chuyện bằng giọng mềm mại kia nữa, trong lòng bỗng có chút buồn bã mất mát, nhưng cũng không biểu hiện ra ngoài, chỉ nắm tay chàng, cười đáp: “Không cần chàng giặt quần áo nấu cơm, ta có tay có chân có thể tự làm mà.”

Vân Tinh Nam chỉ định trấn an chàng, nhưng nàng không hiểu lý tưởng cả đời của một người phu quân trong gia đình, dọa người ta hoảng sợ, trong lúc nhất thời nói không nên lời, nếu không phải nàng còn nắm tay chàng, chàng đều cho rằng nàng ghét bỏ mình.


Sau khi nghĩ thông suốt, tuy cùng một ý tưởng nhưng nàng đã thay đổi cách nói: “Có một số việc nếu em có thể tự làm được, em sẽ làm, em không muốn chàng vất vả.”

Vừa dứt lời, đã bị người trước mặt liếc mắt, chỉ là cái liếc mắt ấy chẳng có chút uy hiếp nào, ngược lại giống như dòng điện đánh thẳng vào ngực nàng, nhưng nàng tự nhận mình là một người đứng đắn, cố gắng áp xuống ý niệm xấu xa bốc lên trong lòng.

“Thê Chủ yêu thương nô gia như vậy, nô gia sao có thể không yêu thương Thê Chủ đâu?”

Lại tới nữa…… tiểu phu quân mềm mại thanh tú, giống với phán đoán trước đây của nàng về Giải Ưu, thậm chí bởi vì gần ngay trước mắt, mà càng thêm sống động.

“Có phải Thê Chủ chê nô xấu xí, nhạt nhẽo không thú vị?”

“Không…… Không có.” Tuy hôm nay chàng nói chuyện rất êm tai, nhưng mà, có thể đừng vừa nói vừa cởi đồ được không?

“Vết sẹo ở đây có phải rất khó coi?”

“Không…… Không có.” Làn da dưới lớp y phục của chàng rất trắng, mà nàng cũng sẽ không khó chịu vì những vết sẹo lớn nhỏ trước ngực chàng thương tiếc thì đúng hơn, nhưng, nếu chỉ muốn cho nàng xem vết sẹo cũng không cần dùng đầu ngón tay quét từ xương quai xanh xuống bờ ngực chứ?

“Còn không hiểu sao?” Giải Ưu hỏi nhỏ.


Xem ra nàng thật sự không hiểu, nàng cũng không nói với chàng nàng thích làm chuyện này, hay nàng vẫn là một cô nhóc ngây thơ không hiểu phong tình? Nói vậy, chàng làm chuyện này, xác thật có hơi áy náy.

“Hiểu…… Cái gì……” Sẽ không phải cái kia chứ?

“Thân thể của ta, không biết có thể làm được hay không, Thê Chủ nguyện ý thử không?” Thấy nàng không động đậy, Giải Ưu đành phải cắn chặt răng, mặc kệ chút áy náy còn sót lại, tiến tới gần, hỏi thẳng ra.

“Được thôi, vậy thử xem.” Nàng cũng không phải thánh nhân, huống hồ trong lòng sớm đã có ý niệm này, sao có thể từ chối được lời mời thịnh tình của chàng?

Vì thế, mong muốn này đã diễn ra suông sẻ.