Người Ấy Vu Quy

Chương 37: Tủi thân






Vân Hạ Thanh thấy tức cười, lúc trước Vân Tinh Nam tuy bất hảo, nhưng tốt xấu vẫn có chút cốt khí, hiện giờ thấy bà cầm gậy, lại quỳ xuống xin tha. Bà nổi giận:

“Ngươi làm gì vậy? Muốn ta tức chết phải không? Ngươi muốn ta đi gặp mẹ ngươi, nói với tỷ ấy ta không thể dạy dỗ nổi ngươi chứ gì?”

Giải Ưu cũng bối rối, lắc đầu nhíu mày tỏ vẻ phản đối, muốn nàng đứng dậy.

“Phu quân quỳ, em không được quỳ sao?”

Lời này là nói cho Giải Ưu nghe, sắc mặt chàng trắng bệch, không biết nên nói gì cho phải.

“Đại nữ tử lạy trời lạy đất lạy cha mẹ, ngươi yếu đuối như vậy, thật sự làm ta thất vọng.”


Vân Hạ Thanh thật sự kinh ngạc, từ khi nào cháu gái bà lại trở nên không biết xấu hổ như thế? Vì sợ bị đánh mà lấy cháu rể làm lá chắn, lời của Vân Tinh Nam, không phải ước gì khiến bà ghét luôn hắn sao? Cũng may bà đã sớm biết tính nết của nàng, không đến mức để cái kế họa thủy đông dẫn (*) của nàng thành công.

(chỉ việc giá họa người khác, để người khác gánh tội thay.)

“Dì, lời này sai rồi. Thứ nhất, Tinh Nam và phu quân đều do cha sinh mẹ dưỡng, đại nữ tử biết thương tiếc đầu gối mình, phu quân lại không biết, nếu đại nữ tử lạy trời lạy đất lạy cha mẹ, phu quân cũng làm như thế, nhưng vừa nãy phu quân quỳ xuống, dì không hề lên tiếng, tới khi Tinh Nam quỳ, cớ sao dì mới nói?”

Vân Hạ Thanh bị nồi ngôn luận của nàng làm cả kinh, mở to hai mắt, “Ngươi đừng có đẩy tội cho Tứ Lang nữa, Tứ Lang là nam tử, sao có thể giống ngươi?”

Vân Tinh Nam cắn cắn môi, nắm lấy tay người nam nhân đang cam chịu ở bên cạnh, há miệng nói tiếp:

“Thứ hai, Tinh Nam từ nhỏ cơ khổ, may mà được dì hết lòng chiếu cố, áo cơm vô lo, lại được dì làm chủ, lấy được vị phu quân hiền lành, bầu bạn sớm hôm. Ân tình của dì, tình như mẹ ruột, cháu quỳ trước mặt dì không có gì đáng xấu hổ, mà là cái đức của một đại nữ tử.”

Vân Hạ Thanh bị nghẹn họng, cũng mặc kệ nàng có phải vì thiếu đòn mà lấy lòng bà hay không, ném gậy gộc, lúng túng bảo phu thê hai người đứng lên, lúng túng ăn trưa ở nhà Vân Tinh Nam, lúng túng uống với Vân Tinh Nam hai ly rượu, cuối cùng lúng túng trở về nhà.

Giải Ưu sợ dì nghĩ nhiều, cơm trưa không dám để Vân Tinh Nam giúp, bảo nàng tán gẫu với Vân Hạ Thanh, tự mình ở phòng bếp nấu ăn, bưng từng món qua dọn lên bàn. Lúc Vân Tinh Nam muốn động thủ, một đôi mắt hình viên đạn đã bắt nàng phải quay lại.

Trước giờ mối quan hệ của mẹ chồng và nàng dâu vẫn là vấn đề nan giản, ngay cả ở hiện đại cũng vậy, Vân Tinh Nam suy nghĩ cẩn thận mấu chốt bên trong, nghe chàng khuyên xong, mới an tâm nói chuyện với dì Vân, chỉ là cơm trưa chàng không ăn chung với bọn họ, nói mình sẽ ăn ở phòng bếp.

Uống lên vài chén rượu, Vân Tinh Nam càng thêm ‘bung xõa’, sau khi tiễn Vân Hạ Thanh về, liền đi thẳng tới phòng bếp tìm chàng. Chàng còn chưa ăn cơm, ngay cả tạp dề cũng chưa cởi ra, vội vàng ăn một ít đồ ăn thừa, sau đó bắt đầu dọn dẹp chén đũa.

Giải Ưu của nàng bị ủy khuất, nàng còn khổ sở hơn chàng, chạy tới ôm chặt cánh tay của chàng, dưới tác dụng của cồn, nàng mềm giọng oán trách, “Em biết dì rất tốt, nhưng vì sao bà ấy lại tới đây, chàng tự nấu ăn nấu cơm, ngay cả chén đũa cũng không để em rửa giúp.”


“Bởi vì đây vốn dĩ là việc của ta.” Cánh tay bị ôm chặt khiến chàng không thể làm việc, nhưng không hề tức giận, kiên nhẫn giảng đạo lý cho con ma men này.

“Cái gì của chàng, của chàng cũng chính là của em.”

Con ma men căn bản không muốn nghe chàng giảng đạo lý, còn giật rớt cái tạp dề của chàng, định mang vào eo mình, cũng may chàng nhanh tay lẹ mắt, lấy lại, bỏ lên chỗ bệ bếp.

Con ma men thả cánh tay chàng ra, nhảy lên hai cái, nhưng lại không với tới, bĩu môi trừng mắt chàng, tiếp đó lại bắt lấy cánh tay chàng không bỏ:

“Em không muốn chàng ăn đồ thừa, cũng không muốn để chàng ăn một mình trong phòng bếp.”

“Vậy lần sau, ta sẽ để lại chút đồ ăn, chờ khách đi rồi, nếu nàng còn đói thì ăn với ta, được không?”

“Vậy chàng đừng khóc, em thực mau, tống cổ bọn họ xong sẽ đến tìm chàng ngay.”

“Ta không khóc.” Chàng vốn dĩ cảm thấy rất bình thường, từ bé chàng đã như thế này rồi, dù mới đầu cảm thấy khó chịu, hiện tại cũng đã quen, nhưng con ma men này cứ cảm thấy chàng bị ủy khuất, nàng nào biết, bị nàng ầm ĩ như vậy, chàng chỉ muốn cười, bảo chàng khóc chàng cũng không khóc được.

Không biết chữ nào đã chọc trúng yếu điểm của con ma men này, nàng đột nhiên khóc lên, chàng cũng không rảnh lo rửa chén, xoa xoa tay, nửa cõng nửa đỡ, đưa nàng về phòng.

Giải Ưu thật vất vả cởi xong giày, vớ và áo ngoài cho nàng, đang định đứng dậy dọn dẹp tiếp thì nàng lại nhào tới, ôm chặt eo người ta không chịu buông tay, còn nhỏ giọng nói: “Thật nhỏ.”

Chàng đỏ mặt hỏi, “Vậy nàng thích không?”


Hỏi xong lời này, cả khuôn mặt chàng đỏ bừng, màu đỏ lan tới tận cổ, nhưng đợi hơn nửa ngày cũng không nghe nàng đáp lại, quay đầu nhìn thì phát hiện nàng đã dựa vào vai chàng ngủ rồi. Giải Ưu đen mặt đẩy nàng ra, đặt nàng nằm trên giường, nhưng vẫn rất thành thật đắp chăn cho nàng.

Cho nên nói, con ma men thật đáng ghét nha……

Người khác cảm thấy chàng thế nào, nói chàng thế nào, đối xử với chàng thế nào, chàng cũng không quan tâm, cùng lắm thì có hơi khó chịu thôi, tủi thân thì không hẳn. Nhưng hiện tại, con ma men chẳng những không đáp lời chàng, còn trực tiếp ngủ rồi, lại khiến chàng cảm thấy có chút tủi thân, tuy rằng nàng không cố ý.

Tủi thân thì tủi thân, nhưng chàng chỉ dám ngồi ở mép giường nhìn nàng trong chốc lát, tự an ủi mình xong mới ra khỏi phòng, định dọn dẹp trước, sau đó nấu một chén trà giải rượu cho nàng. Xưa nay chàng không phải là người nhỏ nhen, chưa bao giờ so đo với người khác, huống chi là người mình yêu.

“Thích, dù không nhỏ em cũng thích, hơn nữa chỉ thích mỗi chàng.” Nàng mơ mơ màng màng xoay người lăn đến cạnh chàng, gối đầu lên đùi chàng, nói xong lời này, lại xoay người lăn trở về, hơi thở đều đều, lúc này mới là ngủ thật.

Giải Ưu mỉm cười, nhẹ nhàng sờ vào chỗ nàng vừa gối đầu lên, sửa lại góc chăn cho nàng rồi quay về phòng bếp, lấy chiếc tạp dề lúc nãy mang vào, nhanh chóng rửa sạch đống chén đũa.

Rửa xong, đầu óc Giải Ưu bỗng lộn xộn, bực bội kéo tạp dề trên eo xuống, tùy tay ném vào lưng ghế, sau đó hai tay vòng qua eo mình, định đo kích cỡ, khuôn mặt có chút đăm chiêu.