“Này, nghe nói gì chưa? Nha đầu Vân Tinh Nam đã từ huyện thành trở lại.”
“Không phải nàng ta đã tìm được việc làm ở huyện thành à, lúc này không phải tết, lại trở về tìm phu quân đòi tiền sao?”
“Gì chứ, ta đâu biết, là Tiểu Lâm nói cho ta, hắn tận mắt thấy Vân Tinh Nam đang giúp Tứ Lang gặt lúa.”
“Thật lạ nha, bây giờ nàng ở đâu? Ngươi dẫn ta đi xem đi.”
Vân Hạ Thanh nghe thấy hai người đang tán gẫu dưới gốc cây, bảo thủ hạ đưa nghi phạm về công đường trước, còn mình thì đứng lại, nghe thêm hai câu.
Có một tù nhân vừa mới vượt ngục, qua điều tra mới biết y trốn ở huyện bên cạnh, trên đường có đi ngang qua thôn Khê Kiều. Vì mối quan hệ với Vân Tinh Nam, hầu hết người trong thôn đều biết bà, có hai lão nhân cứ lôi kéo nài nỉ bọn họ ở lại ăn bữa cơm, bà không tiện từ chối, liền dừng lại, sau khi uống chén trà, lấy cớ đưa phạm nhân về quy án, mang theo thủ hạ vội vàng cáo từ.
Không ngờ ở trên đường nghe thấy có người nghị luận cô cháu gái hư đốn kia của mình, tuy ngoài miệng khinh thường liếc mắt nhìn Vân Tinh Nam, nhưng thân thể vẫn thành thật hơn.
Bà không kinh động hai người kia, trong lòng tự nhủ rằng đây là nơi “xảy ra vụ án”, nghe lén bọn họ cũng chỉ thay người chị quá cố xem Vân Tinh Nam thôi, chỉ vì thanh danh của chị ấy chứ không phải vì đêm nào bà cũng lo lắng cho nàng nên mới mất ngủ.
Đi theo hai người kia đến gần bờ ruộng, Vân Hạ Thanh dựa vào thị lực cực tốt của mình, nhìn một kẻ đang nhỏ giọng nghị luận, một kẻ bĩu môi, không bao lâu trên mặt cả hai đều tràn đầy ý cười, cuối cùng cũng vừa lòng rời đi.
Mà Vân Hạ Thanh ở chỗ xa hơn đã tái mặt, bà cách khá xa, không nghe thấy âm thanh gì, chỉ thấy cô cháu gái vốn nổi tiếng khắp thôn kia của mình đang đánh cháu rể, đẩy đứa cháu rể dịu ngoan chịu thương chịu khó xuống bờ ruộng, còn hung tợn nói gì đó, không cần nghe bà cũng biết, nhất định là nàng đang cảnh cáo hoặc răn dạy.
Mà cháu rể đang cụp mi rũ mắt, tùy ý nàng bài bố, còn giúp nàng đội mũ rơm, lôi kéo tay nàng dặn dò một hồi. Mà Vân Tinh Nam lại đẩy người ta ra, cau mày nói gì đó, cuối cùng quay đầu bỏ đi, để lại người ta ngồi lẻ loi dưới gốc cây, dáng vẻ muốn khóc lại không dám.
Thật đáng thương!
Cháu rể vừa ngoan vừa tốt, âu cũng khác họ, về tình về lý bà nên đứng về phía cháu gái.
Nhưng…. mấy người nhìn đi, chuyện nàng làm hay ho lắm sao, bản thân không tiền đồ không bản lĩnh, chỉ biết bắt nạt phu quân nhu nhược, sao Vân gia lại có một hậu nhân bại hoại như nàng, thật sự là gia môn bất hạnh!
Bà cũng từng bảo phu lang nhà mình khuyên cháu rể, bảo hắn đanh đá hung hãn lên mới có thể trấn trụ được Vân Tinh Nam, đảm bảo nàng không dám làm bậy nữa, nhưng người ta là một nam tử hiền lành, gả cho Vân Tinh Nam nhiều năm như vậy, dù bị vô vàn ủy khuất, chịu đựng bao lời khó nghe, cũng không tức giận, đột nhiên bảo hắn làm hãn phu, hắn biết học ở đâu?
Nghe nói hồi ở nhà mẹ đẻ hắn cũng vậy, tôn kính huynh trưởng, yêu quý đệ muội, rõ ràng mới tí tuổi đầu, lại không khác người lớn là mấy, thật sự giỏi giang và tháo vát. Nghĩ cũng lạ, lúc ấy bà hồ đồ, nghe xong mẹ mìn nói mát, liền 10 lượng mua Tứ Lang về, đưa lên giường cháu gái ruột của mình, hại hắn vừa rời ổ sói, lại vào hang hổ.
Vân Hạ Thanh bất ngờ cáu kỉnh lên, bà mặc kệ mọi thứ, tùy tay nhặt một cây gậy bên đường, hùng hổ tiến lên, trong lòng rất muốn đánh gãy cái chân chó của cẩu nha đầu này.
Vân Hạ Thanh nóng tính, động tác cũng mau, không tới hai bước đã đứng trước mặt Vân Tinh Nam, nhưng nha đầu này thấy bà lại ngây người, qua nửa ngày mới thử kêu một tiếng:
“Dì?”
Vân Hạ Thanh còn chưa vung gậy xuống, đã có người nhanh chân hơn bà, chắn trước mặt nha đầu này, người này vóc dáng rất cao, che khuất gần hết ánh mặt trời, nhưng cũng chỉ một lát, người này đã quỳ xuống, quỳ gối trước mặt bà.
“Tứ Lang, cháu tội gì phải làm vậy? Cẩu nha đầu này bắt nạt cháu như vậy, cháu còn cầu tình cho nó?”
Thấy một màn như vậy, cơn giận của Vân Hạ Thanh đã hạ xuống một nửa, nhưng cây gậy trong tay vẫn chưa buông, Giải Ưu không nói lời nào, chỉ nhìn chằm chằm cây gậy kia. Chàng biết rõ tính tình của Vân Hạ Thanh, chỉ cần gậy còn trong tay, hôm nay Thê Chủ sẽ không tránh được việc bị đánh.
“Cẩu nha đầu” không biết mình sẽ gặp nguy hiểm, lúc này còn khom lưng kéo Giải Ưu dậy. Không kéo còn đỡ, thấy nàng kéo như vậy, Vân Hạ Thanh càng tức, trước kia, Tứ Lang cũng từng quỳ xuống giúp nàng cầu tình, nàng chẳng những không cảm kích, còn cảm thấy xấu hổ, kéo Giải Ưu lên tát hắn, còn cả gan đá hắn trước mặt Vân Hạ Thanh, kêu hắn đừng xen vào việc người khác.
“Cháu rể, không cần nói giúp nó, hôm nay dì nhất định phải đánh gãy chân nó.”
Vân Tinh Nam lơ mơ, không biết mình đã làm sai chuyện gì, vừa kéo Giải Ưu lên, vừa thử đáp lời Vân Hạ Thanh
“Dì, có chuyện gì chúng ta có thể thương……” Vân Tinh Nam tiến lên một bước, chữ ‘lượng’ chưa kịp nói ra đã bị cắt ngang không thương tiếc, “Ở đây không có chỗ của ngươi, ngươi câm miệng cho ta!”
“……” Được rồi, nàng biết Vân Tinh Nam có xích mích với dì Vân, nhưng không ngờ lại bị ghét bỏ như vậy, không thèm nghe nàng nói một câu.
Giải Ưu khẽ ngẩng đầu nhìn nàng, còn nhoẻn miệng cười với nàng, thừa dịp nàng ngây người, kéo nàng ra sau lưng, không cho nàng đứng quá gần Vân Hạ Thanh.
Dì nàng…… một khi nổi giận lên căn bản không đố kị ai, ngay cả dượng cũng không khuyên được, hơn nữa cây gậy còn ở trong tay bà, nếu là trước đây vị kia còn có thể tiếp được hia chiêu, nhưng nàng thì khác, nàng chỉ là một bác sĩ đầy bụng thi văn mà thôi, nếu chống đối, chắc chắn chỉ có hại.
Nếu chàng khuyên không được, nếu dì thật sự muốn đánh nàng, chàng chắn cho nàng, hẳn là có thể thay nàng chắn được mấy cú. Sau khi đánh chàng, cơn tức của dì chắc chắn sẽ tiêu tan, đến lúc đó chàng lại khuyên vài câu, dì nhất định sẽ bỏ qua. Dù dì từ bé đến lớn chàng ăn đòn quen rồi, chàng không sợ.
Mắt thấy sự tình cứ giằng co không hồi kết, dì Vân lại không nghe lời nàng nói, Vân Tinh Nam ở trong lòng thở dài, không màng Giải Ưu ngăn cản, tiến lên một bước, nhẹ nhàng quỳ gối bên cạnh chàng.