Người Ấy Vu Quy

Chương 29: Trao đổi






Giải Ưu biết khóc là chuyện vô nghĩa nhất. Lần đầu tiên bị cha kế sai đi gánh nước, bả vai nho nhỏ bị ma sát đến chảy máu, chàng không nhịn được liền khóc.

Kết quả từ đó về sau, ngay cả mẹ đều chê chàng phiền phức, nói chàng là đồ sao chổi.

Thật ra cách chàng khóc không khiến người ta ghét, chỉ là rơi nước mắt mãi, khóc được một lúc lâu sẽ bắt đầu thút tha thút thít.

Mà mỗi lần chàng khóc, cha kế sẽ dùng gậy cời lửa đánh chàng, còn không cho phép chàng kêu đau, kêu một tiếng liền đánh một gậy.

Cho nên từ nhỏ chàng đã hiểu được, chỉ cần nói ít làm nhiều, mới có thể làm người ta thích.

Chàng nhớ anh cả mình từng về thăm nhà rồi kể cho chút việc bên nhà vợ, nói rằng Thê Chủ quản hắn quản rất nghiêm, cha vợ một hai bắt hắn phải sinh được một đứa con gái, bằng không sẽ mua cho đại tẩu một kế phu.

Với Giải Ưu những chuyện ấy đều rất xa xôi, không đơn giản là về mặt tuổi tác.

Chàng cảm thấy như vậy cũng khá tốt, lo liệu việc nhà, tương thê giáo nữ, nghe nhiều, chàng cũng muốn lớn lên gả chồng, kết hôn sinh con gái.


Quan trọng hơn là, chàng muốn có một mái nhà, một nơi bao gồm cả chàng.

Sau đó, hạn hán bất ngờ ập tới, để đóng đủ học phí cho em gái, mười lượng bạc, bán đứt cả đời chàng.

Một mái nhà, một Thê Chủ coi chàng như người thân, một cuộc sống bình bình an an đến già, lúc vừa gả sang, sao chàng có thể không chờ mong cho được?

Chỉ là về sau chàng từ bỏ, chết lặng, ai ngờ khi ấy, chàng phát hiện mình mang thai.

Với chàng, đứa nhỏ này tựa như người chết đuối bắt được rơm rạ, chàng gồng mình chịu đựng, kí thác toàn bộ hy vọng lên sinh mệnh nho nhỏ đó.

Hơn nữa, chàng thật sự rất thích con nít, hy vọng có thể sinh mấy đứa bé đáng yêu với Thê Chủ tương lai, đây là giấc mơ duy nhất của chàng, từ bé đến giờ vẫn không thay đổi, tuy hiện thực và mộng tưởng sẽ khác nhau, nhưng ông trời vẫn còn nhân từ với chàng.

Thế rồi, đứa bé kia cũng mất. Không ai biết chàng đã phải vượt qua giai đoạn khó khăn ấy thế nào, ngay cả chính chàng cũng không nhớ, tóm lại sau cú sốc đó, chàng sống như cái xác không hồn, mở miệng nói chuyện cũng không.

Nhưng chàng vẫn tồn tại, dù cho khổ sở cũng phải tồn tại. Chàng thương cha, cha vì sinh chàng mà bỏ mạng, sinh mệnh của chàng không phải vô ích, nó có giá trị và ý nghĩa riêng, nên chàng phải tồn tại.

“Tiểu lang quân, có thể ăn cơm trước rồi phát ngốc không?” Vân Tinh Nam bưng mâm thức ăn để trước mặt chàng, Giải Ưu vội vàng đứng lên nhận lấy, dọn ra bàn xong, thấy nàng đã bắt đầu cầm chén đũa, mới an tâm ngồi xuống.

Vân Tinh Nam ăn cơm tối không tính nhiều, nhưng cũng không tính ít, lúc này không thấy đói lắm, nhưng vẫn làm bộ rất đói bụng, cố gắng nuốt xuống hơn nửa chén cơm.

Mỗi khi ở cạnh nàng, Giải Ưu đều sẽ khom lưng, dáng vẻ chàng ăn cơm rất nho nhã, ăn cũng không nhiều lắm. Thấy bàn tay cầm đũa vừa nhỏ vừa gầy, những đường gân và dây chằng màu xanh trên mu bàn tay trông rất nổi bật.

Nhìn nam nhân ngồi ngoan ngoãn bên ánh đèn dầu, Vân Tinh Nam đột nhiên nói: “Giải Ưu, tí nữa em có chuyện muốn nói với chàng.”

Nàng muốn chàng tín nhiệm mình, yên tâm để nàng trở thành chỗ dựa vững chắc, đầu tiên, nàng phải thành thật, ít nhất, phải cho chàng biết nàng là ai.

Chờ, Vân Tinh Nam dẫn Giải Ưu vào trong phòng, Giải Ưu mới rửa mặt, nửa búi tóc bị xổ rối tung.

Vì đi vội nên chàng không mang nhiều quần áo, Vân Tinh Nam tìm chưởng quầy mượn quần áo của phu lang nàng ấy, Giải Ưu vóc dáng cao, nam tử kia lại lùn, có lẽ Giải Ưu mặc quần áo của hắn sẽ ngắn một khúc.

Giải Ưu đóng cửa, chậm rãi đi tới trước giường, Vân Tinh Nam ngẩng đầu lên nhìn chàng, cảm thán một câu: “Giải Ưu thật cao nha.”


Giải Ưu sửng sốt một chút, sau đó ngồi xuống mép giường, thật cẩn thận cầm tay Vân Tinh Nam, nhẹ nhàng viết vào lòng bàn tay nàng ba chữ: Không tốt sao?

Cái này, chàng không thể sửa được.

Vân Tinh Nam lắc đầu “Cũng tốt, chỉ là…… Có một thứ không tốt lắm.”

Giải Ưu khựng một chút, mới lại viết thêm ba chữ: Là cái gì?

Nếu chàng nấu ăn không ngon, chàng sẽ đi theo người khác học, chắc chắn có thể làm ra hương vị nàng thích; nếu tay nghề may vá của chàng không tốt, vậy chàng sẽ ngủ ít đi học thêm vài mẹo may vá, chắc chắn có thể luyện tốt; nếu chê chàng không sinh con được, vậy chàng sẽ…… sẽ làm gì? Giải Ưu đau xót, chàng suýt nữa đã quên, chàng là thứ gì.

Nghĩ tới chuyện này, Giải Ưu định rụt tay về.

“Chàng quá gầy, về sau phải ăn nhiều một chút.” Vân Tinh Nam rốt cuộc nói ra lời muốn nói từ lâu, còn nắm chặt tay chàng. Đùa sao, chính chàng tự đưa tới cửa, sao nàng có thể để chàng chạy?

Giải Ưu cúi đầu, hồi lâu sau, mới dùng ngón tay đang run rẩy viết xuống một chữ: Được

Nắm được một lát, Vân Tinh Nam thả lỏng tay, Giải Ưu nghĩ nàng muốn nghỉ ngơi, liền tắt đèn ở đầu giường.

Vân Tinh Nam nhìn qua cợt nhả, thật ra đã khẩn trương đến nỗi chảy mồ hôi tay, đang định lén lau khô tay thì phát hiện trước mắt đột nhiên đen đi.

Nàng sờ soạng tìm cánh tay của Giải Ưu, rồi lắc nhẹ.

Giải Ưu bị hoảng sợ, trước đây, dù là sau khi ngủ say, dù tư thế ngủ có tùy ý đến đâu, nàng cũng sẽ không đụng vào chàng. Trong tình huống này, một nữ nhân làm ra hành động như vậy, là một loại ám chỉ ái muội.

Giải Ưu còn chưa phản ứng lại, đã nghe thấy giọng nói trong trẻo của nàng, “Giải Ưu, vì sao chàng biết viết chữ?”

Giải Ưu thả lỏng ra, không phải chàng kháng cự nàng, mà thân thể của chàng…… nếu không có bát thuốc kia, thật sự là không được. Thật ra trước đây chàng không thế này, vì ảnh hưởng nặng nề của thuốc và sang chấn tâm lý, chàng mới trở nên như vậy.

Chàng viết: Là hồi bé chị em trong nhà dạy


“Là chị gái hay em gái?”

____Em gái

“Vậy quan hệ giữa chàng và em gái nhất định rất tốt nhỉ?”

Giải Ưu dừng lại, không biết nên trả lời thế nào. Nếu nói tốt, khẳng định đã từng rất tốt, dù gì nàng cũng chịu dạy chàng viết chữ, tuy mục đích thật sự là để chàng làm bài tập giúp. Nếu nói không tốt, lấy tính tình của Giải Ưu, thật sự không giỏi bóc mẽ hay chê bai người khác.

Thấy bên Giải Ưu im ắng, Vân Tinh Nam liền biết chính mình hỏi sai rồi, chuyện này rõ ràng đã đề cập đến hồi ức đau thương nào đó của chàng. Đang định đổi đề tài, chàng lại viết.

Cha kế không cho phép em gái thân thiết với nô.

Vân Tinh Nam lập tức hiểu ra, còn coi Giải Ưu như cô bé lọ lem phiên bản nam, trong não nảy ra một loạt cốt truyện bi thương.

Nàng vô thức sờ nhẹ mái tóc hơi ướt của chàng, vì quá tối nên nàng không thể thấy đôi mắt đẫm nước của chàng.

“Chàng biết chữ, chuyện này xem như là bí mật của chàng đúng không?”

Ừ.

“Vậy chúng ta làm một cuộc trao đổi đi, em cũng sẽ nói cho chàng bí mật của em. Aizzz…… Đừng có từ chối đấy, đồng giá trao đổi, đây là luật.”