Người Ấy Vu Quy

Chương 25: Lòng bàn tay






Có lẽ Vân gia ngày xưa cũng là một phú hộ, Vân Tinh Nam chỉ nhìn bài vị tinh xảo trước mặt mà đã có chút mê man.

Vợ chồng dì Vân vẫn hay phụ trách xử lý chuyện trong từ đường, Vân Tinh Nam vốn không quan tâm, nhưng Giải Ưu lại bận đến nỗi chân không chạm đất.

Loại đồ vật như bài vị Vân Tinh Nam không thấy nhiều, ở hiện đại đâu được mấy chỗ giữ lại tập tục này? Hồi ông nội còn sống, nàng thường được ông nội dẫn về quê gặp gia tộc, từ khi khai quốc cho tới bây giờ, đại gia tộc này không biết trải qua bao nhiêu chuyện, nhưng lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa (*), lúc ấy nàng thật sự bị chấn động bởi hơi thở cổ xưa và trang trọng trong từ đường.

(Ý nói là đồ vứt đi vẫn còn chỗ tận dụng được)

Lúc đó nàng chỉ là một cô bé mà thôi, giờ đã qua lâu rồi, hiện tại tận mắt thấy chiếc bảng hiệu mang theo hơi thở trang nghiêm như trong trí nhớ ở thế giới xa lạ này, cô lại có chút sợ hãi.

Lễ cúng không xảy ra bất kì sai lầm gì, tuy Vân Tinh Nam chưa thấy qua cũng chưa từng làm chuyện này, nhưng tốt xấu gì cũng biết, không đến mức làm mọi việc hỏng bét. Đương nhiên là ngoại trừ nhóm lửa và nấu cơm.


Vân Tinh Nam khom lưng cúi đầu vái hai cái trước bài vị của mẹ Vân, lúc định vái cái thứ ba thì nhịn không được liếc nhìn Giải Ưu. Lúc này chàng không mặc bộ đồ vải đầy mụn vá nữa, mà thay bộ đồ mới mà dượng Vân chuẩn bị cho.

Vải màu chàm, là loại vải thô mà người thường mặc, kiểu dáng cũng đơn giản, chỉ có điều Vân Tinh Nam thấy chàng đi đứng rất cẩn thận, cứ như sợ làm hỏng nó.

Vân Tinh Nam bỗng nhớ tới chuyện của kiếp trước, khi nàng còn nhỏ một người bà con xa có mua cho nàng một chiếc váy trắng, nàng rất thích nó, đến nỗi ghế dựa phải được lau sạch nàng mới chịu ngồi xuống. Chỉ là sau trận ngã xe đạp, trên chân có một vết sẹo khá dài, từ đó nàng không mặc chiếc váy kia nữa.

Vân Tinh Nam cảm thấy mình thật tệ, luôn miệng nói đau chàng yêu chàng, kết quả mấy tháng rồi cũng không mua được bộ đồ mới cho chàng. Nàng nghĩ mình đúng là một tra nữ chỉ biết lời ngon tiếng ngọt, nhất định phải sửa.

28 năm qua, nàng chưa từng suy nghĩ vì người khác, cũng vì cảm thấy người khác sẽ không đối xử tốt với mình, cho nên mình cũng không cần thiết hao tâm tổn trí vì họ.

Nén nhang trong tay đã rơi xuống một đoạn tro, nàng cố ép mình dời mắt đi. Trước giờ nàng chưa từng theo đuổi ai, kinh nghiệm yêu đương gần như là số không, nhưng khi thấy những anh chàng đẹp trai cũng sẽ vô thức nhìn nhiều hơn, lòng nàng trỗi dậy nhiều quá cảm xúc khác lạ, người bên cạnh càng xem càng có hương vị, càng xem càng không dời mắt được.

Vái xong cái thứ ba, lễ cúng Đoan Ngọ cũng kết thúc viên mãn, nàng có thật nhiều lời muốn nói với Giải Ưu, xong chuyện này nàng phải ngắm Giải Ưu cho thật kĩ mới được. Không quan tâm quá khứ của chàng, dù sao bây giờ chàng cũng là của nàng, chỉ một mình nàng.

Vân Tinh Nam lặng lẽ tiến lên cắm ba nén nhang vào lư hương, ai ngờ lại bị hành động của nam nhân làm cho hoảng sợ, chàng thế mà lại lao thẳng vào nàng!

Cái này…… Giải Ưu muốn vật ngã nàng sao? Thật ra cũng khá thú vị, nhưng ở chỗ này, trước mặt liệt tổ liệt tông cũng không tốt lắm đâu?

Còn chưa nghĩ xong Vân Tinh Nam đã nghe được một tiếng ầm, sau đó nam nhân đang đè trên người nàng khẽ rên rỉ. Nàng vội vàng đứng dậy, nàng nghe thấy, có vật nặng nào đó rơi thẳng xuống lưng Giải Ưu.

Ở một nơi như vậy, không cần nghĩ cũng đoán được thứ vừa rơi xuống là cái gì, Vân Tinh Nam một mặt kinh hãi, một mặt vội vàng xem Giải Ưu. Sắc mặt của chàng có vẻ tái hơn ngày thường, lông mày cũng cau rất chặt.


“Giải Ưu, Giải Ưu chàng có đau hay không?” Nàng đỡ chàng dậy, muốn đỡ chàng về nhà, ai ngờ chàng lại túm tay nàng, không nhúc nhích. Nàng ngẩng đầu lên, nghi hoặc nhìn chàng, lại phát hiện chàng vẫn cúi đầu không chịu nhìn nàng.

Nhìn theo ánh mắt chàng mới thấy bài vị bằng đá của mẹ Vân nằm im trên mặt đất, phía trên là hàng chữ lệ (*) ngay ngắn, cả kinh.

(loại chữ thông dụng thời Hán)

“Đừng sợ…… Giải Ưu đừng sợ.” Nàng cố nói cho thật rõ ràng, sau đó duỗi tay dọn dẹp bài vị bằng đá của mẹ Vân, cuối cùng, nàng lại vái thêm ba cái. Lần này, bài vị kia không rơi xuống nữa.

“Có lẽ là do gió thổi…” Vân Tinh Nam nhìn Giải Ưu vẻ mặt bất an nói, như đang an ủi chàng, lại như đang an ủi chính mình.

“Mà chàng đó, sao lại giống như tên ngốc nhào tới vậy?” Nàng nhịn không được mà trách móc, Giải Ưu biết lỗi gật đầu, sau đó lại lắc đầu. Cuối cùng, chàng nắm lất tay nàng, ngón tay mảnh khảnh viết chữ gì đó trong lòng bàn tay nàng, thật ngứa.

Vân Tinh Nam mới đầu có chút kinh ngạc, chàng chủ động? Sau đầu ngón tay của chàng, một chữ “Không” dần hiện ra, nàng mới phát hiện chàng đang viết chữ. Nàng có hơi xấu hổ, vừa rồi nàng còn tưởng Giải Ưu muốn nắm tay nàng về nhà, cũng may Giải Ưu không biết được suy nghĩ ấy.

Đầu ngón tay chàng có chút thô ráp, chàng cố gắng kiềm chế lực đạo để viết nhẹ lên lòng bàn tay mềm mại của nàng, nhưng vì cơn đau từ chỗ lưng truyền đến, ngón tay của chàng vẫn hơi run rẩy.

Chữ thứ hai nhiều nét hơn, chàng viết có chút vất vả, ngón tay vẫn đang run. Dưới chuyển động của ngón tay, chữ “Đau” cũng dần xuất hiện. Chàng muốn nói là mình không đau, viết xong chàng rụt tay về, cũng muốn nàng dìu, muốn tự mình đi.

Vân Tinh Nam thấy chàng vẫn giữ thái độ xa cách như vậy, liền tức giận. Nàng biết mình không có lập trường để tức giận, người ta đã không thích nàng, nàng còn có thể cầm đao ép người ta một hai phải thích nàng hay sao?

Nhưng cũng chỉ giận chàng một lát, rồi bắt đầu giận chính mình, ngày xưa nàng đâu phải người nhỏ mọn như vậy? Vân Tinh Nam khẽ nắm chặt bàn tay, cảm nhận chút nhiệt độ còn sót lại, nhếch môi, dù sao nàng cũng vừa được lời, hẳn là không quá phận đâu nhỉ?


Nghĩ vậy, nàng chạy chậm theo sau Giải Ưu, trên mặt cười hì hì “Được rồi được rồi, em biết Giải Ưu thương em nhất mà.”

Giải Ưu đã bao giờ nghe được lời trêu ghẹo này đâu? Trước đây cũng không phải không nghe Vân Tinh Nam nói qua, có điều không phải với chàng, mà là với đám tình lang trong kĩ viện.

Nguyên chủ không thích tính cách kia của chàng, luôn cảm thấy chàng quá ngoan ngoãn, không biết cách chọc cười không biết cách hầu hạ, cứng nhắc, quê mùa, một chút ý tứ cũng không có.

“Giải Ưu ca ca thật thương em.” Thấy bộ dáng tiểu phu quân xấu hổ đến nỗi muốn chui xuống đất của chàng, nàng cũng cảm thấy mình thật không phúc hậu khi cố ý bán manh với một nam nhân nhỏ hơn mình 6,7 tuổi.

Nhưng trên thực tế, nàng hoàn toàn không có áp lực tâm lý nào cả.

Giải Ưu chỉ cảm thấy hai tiếng “Ca ca” kia thật sự muốn nửa cái mạng của chàng rồi. Phải, chàng vốn lớn hơn Vân Tinh Nam nửa tuổi, theo đạo lý nàng gọi ca ca cũng không có gì sai.

Nhưng mà, nàng thật sự quá xấu rồi, thấy cả người chàng cứng đờ như một tảng đá còn chưa vừa lòng, suốt dọc đường cứ liên tục kêu “Ca ca tốt” mãi, làm chàng mất tự nhiên, không biết nên bước chân trái, hay là chân phải, cái trán cũng chảy ra mồ hôi.