Mấy ngày nay thời tiết ngày càng lạnh, Tấn Thành mấy ngày nay tuyết lớn rơi liên tục, cả thành phố hoàn toàn bị tuyết trắng bao phủ, đây hẳn là trận tuyết lớn nhất trong năm nay của Tấn Thành.
Thẩm Ương lái xe đi về phía nam thành phố, hai người bọn đã thương lượng sẽ quyết định công khai nên nghĩ trước khi công khai thì nên đi năm cô Ninh một chút. Bà là giáo viên của hai người bọn họ nên dù thế nào đi nữa cũng phải báo cho biết quan hệ của hai người.
Ninh Thục tự mình mở cửa cho hai người, vừa mở cửa Khương Trân liền đưa quà trong tay cho bà, “Cô à, dạo này cô khỏe không ạ?”
Ninh Thục, “Mấy đứa này, đã đến còn mang quà làm gì chứ?”
Thẩm Ương nhìn qua, cố ý cười nhạo nói, “Nếu cô không thì chúng ta mang về thôi.”
Anh vừa nói lời này mấy người đều bật cười, Ninh Thục đánh anh một cái, “Cái tên hỗn tử này.”
Khương Trân thấy khóe môi anh cong lên, đôi mắt thâm thúy tràn đầy ý cười, khuôn mặt cương nghị lúc này thoải mái tự nhiên, mà cô lại nhớ đến lúc anh nói đến Thẩm gia thì trên mặt cũng không có nhẹ nhõm như vậy.
“Bên ngoài tuyết rơi, mau mau đi vào thôi.” Ninh Thục mời bọn họ vào nhà.
Trong phòng có máy sưởi, vừa vào cửa đã ấm áp, Đường Đường đang ngồi trên mặt đất chơi đồ chơi, Đường Đường là cháu nội của Ninh Thục năm nay vừa lên bốn, thấy rõ người vào nhà thì vội vàng bỏ đồ chơi xuống vừa chạy nhanh vừa giang hai tay về phía Thẩm Ương, “Chú Thẩm, ôm!”
“Ai da.” Thẩm Ương nhìn cục thịt tròn xong đến chỗ mình, vội ngồi xổm xuống ôm cậu bé, “Tiểu gia hỏa, lại mập nha.”
“Đúng vậy đúng vậy, thật là nhiều thịt thịt.” Đường Đường nhéo khuôn mặt phì phì của mình, ngây thơ nói.
Khương Trân cười, cô xoa nhẹ mặt cậu bé, “Trong lòng Đường Đường cũng chỉ có chú Thẩm, đều không có nhìn dì.”
Đường Đường mở to cặp mắt to tròn, cậu bé vội vàng giang hay về phía Khương Trân, “Cháu thấy nha, dì Trân ôm một cái.”
Thấy vẻ mặt lấy lòng của tiểu gia hỏa này Khương Trân không khỏi mềm lòng, cô cũng xem như là nhìn Đường Đường lớn lên. Lúc chị dâu sinh nở thì cô đang ở bên ngoài với cô Ninh, sau khi nhận điện thoại cô cũng đi theo vào viện, cùng đợi với gia đình cô Ninh chờ ngoài phòng sinh một đêm.
Thẩm Ương cũng là như vậy, Ninh Thục là ân sư của anh, anh rất quen thuộc với Ninh gia. Mặc dù hai người đều thân quen với Ninh gia nhưng cũng chưa bao giờ đụng mặt ở Ninh gia, hai người đều là xê dịch thời gian mà đến.
Khương Trân ôm Đường Đường từ trong ngực Thẩm Ương, đúng là có hơi nặng thật.
Lúc này, Lâm Mẫn đi trong phòng bếp ra, trên tay còn bưng trà nóng, “Em đã đến rồi à, mau đến uống trà nóng đi, làm ấm thân thể.”
“Làm phiền chị dâu rồi.”
Lâm Mẫn cười, “Khách sáo làm gì, đều là người một nhà cả. Lát nữa anh Trương sẽ về, các em hãy ở lại ăn cơm nha.”
“Không phải hôm nay anh Trương có công việc sao ạ?”
“Không có việc gì, bọn em đến chơi công việc có thể buông trước để đấy.”
Ninh Thục ngồi xuống cạnh Lâm Mẫn, hai người nhìn Thẩm Ương và Khương Trân ngồi đối diện. Lúc này Khương Trân đang ôm Đường Đường, mà Thẩm Ương thì ngồi bên cạnh đùa nhóc con, khung cảnh này nhìn qua vô cùng hài hòa và đẹp đẽ.
Lâm Mẫn khẽ đụng cánh tay ra hiệu với Ninh Thục, bà sao có thể không hiểu chứ, scandal tình ái của hai người đúng là được lưu truyền sùng sục ở bên ngoài, lúc ấy bà cũng muốn hỏi mấy câu nhưng cuối cùng vẫn nhịn xuống được. Những kiểu tin tồn thất thiệt như thế này bà không nên hỏi nhiều nhưng bây giờ hai người họ lại cùng nhau đến hơn nữa bà cũng không phải là người mù, người sáng suốt đều có thể nhìn ra chút manh mối gì đó, thế là bà cố ý ho hai tiếng.
“Nói cô nghe thử xem, hai cô cậu là sao thế này? Scandal của hai đứa đã bay đầy trời rồi.”
Hai người Thẩm Ương và Khương Trân không hẹn mà cùng nhìn nhau, sau đó lại đồng thời nhìn Ninh Thục, Thẩm Ương mở miệng trước, “Cô Ninh, đấy không phải là scandal ạ.”
Ninh Thục nhíu mày, “Hả?”
“Em và Khương Trân ở bên nhau ạ.”
“Thật sự?”
“Vâng ạ, là thật.”
Mặc dù đã sớm đoán được nhưng lúc này trong lòng Ninh Thục vẫn có hơi phức tạp, hai người đều là học sinh ưu tú của bà, được bà dụng tâm bồi dưỡng cũng đồng thời dạy hai người bốn năm. Nếu như phải so sánh vị trí của hai người trong lòng bà thì bà càng thiên vị Khương Trân hơn, dù sao con bé cũng con gái, ở trong mắt bà con gái tri kỷ hơn con trai nhiều.
Hai học sinh mà bà coi trọng nhất bây giờ ở bên nhau, không thể phủ nhận là trong lòng bà rất vui vẻ, Thẩm Ương là một người đàn ông tốt, nhân phẩm của anh thế nào bà là người hiểu rõ nhất, đem Khương Trân giao cho Thẩm Ương bà rất yên tâm, chỉ là vấn đề người nhà anh…
Những chuyện trong nhà Thẩm Ương bà biết rất rõ, vấn đề bà lo lắng chính là chuyện này.
Thẩm Ương thấy sắc mặt Ninh Thục hơi thay đổi thì biết bà đang nghĩ gì, anh nắm chặt tay Khương Trân, mà cô cũng ngẩng đầu nhìn anh, trở tay nắm chặt tay anh.
“Cô à, em biết cô đang nghĩ gì, nhưng xin cô yên tâm, em nhất định sẽ chăm sóc cô ấy thật tốt.”
Ninh Thục thấy vẻ mặt thành thật của anh thì cuối cùng vẫn cười, “Em nhớ kỹ cho cô, nếu sau này em dám ăn hiếp con bé thì cô nhất định sẽ không tha cho em.”
Thẩm Ương vội vàng lắc đầu, “Sẽ không ạ.”
Hai người cơm nước xong xuôi mới trở về, lúc về Ninh Thục còn có hơi không tha, “Mấy đứa đều là người bận rộn, nhưng bây giờ hai đứa ở bên nhau nên cho dù bận rộn đến thế nào đi nữa cũng không được quên đối phương. Nhất là em, em là đàn ông nên phải nhường nhịn Trân Trân nhiều hơn. Các em phải ở bên nhau thật tốt đấy.”
Ninh Thục nói làm Khương Trân vừa cảm động lại vừa chua xót, vị trí của Ninh Thục trong cô bất cứ ai cũng không thể thay thế được, bà dạy cô rất nhiều điều, cũng mang đến cho cô rất nhiều thứ. Bà đã từng là người mang đến sự ấm áp mà cô hi vọng xa vời, trong lòng của cô thì đã sớm coi bà như người thân của mình.
Hốc mắt Khương Trân phiếm hồng, cô trịnh trọng cúi người, “Cô à, cảm ơn cô.”
Thẩm Ương cũng cúi đầu.
Ninh Thục vội vàng nâng hai người lên, bà xoa nhẹ tóc cô, “Ai da, đang tốt lành làm như vậy làm gì chứ?”
“Được rồi, thời gian cũng không còn sớm nữa, thừa dịp trời còn chưa tối thì hai đứa mau đi về đi, trên đường lái xe chậm một chút.”
“Vâng ạ.”
“Phải thường xuyên đến thăm bà già này đấy.”
“Bọn em sẽ thường xuyên đến thăm cô ạ.”
Khương Trân trịnh trọng hứa hẹn.
Trên đường về thì sắc trời cũng đã tối rồi, đèn neon rực rỡ trên đường giống như một dòng sông dài vô tận, bên tai là tiếng kèn xe vô tận, tiếng ồn ào náo động, đèn đỏ, Thẩm Ương dừng xe.
“Đang suy nghĩ cái gì?”
Khương Trân xoay người lại, “Thẩm lão sư, sau này chúng ta nhất định phải đối tốt với giáo sư.”
Thẩm Ương cười, “Đó là đương nhiên.”
Khương Trân hơi trầm mặc, lúc này mới nói: “Thẩm lão sư, anh nói xem có phải em cũng là một kẻ may mắn hay không?”
“Hửm?”
“Thật ra em đã gặp rất nhiều người tốt, tựa như mấy người Bách An, chị Tịnh Tịnh, còn có cô Ninh, và anh.”
Thẩm Ương buông tay lái, anh vuốt mặt cô, “Đúng vậy nha, hai chúng ta đều là người hạnh phúc và sau này sẽ càng hạnh phúc.”
Nghe anh nói như vậy Khương Trân không khỏi cười khẽ, Thẩm Ương yêu nhất là lúc cô cười lên thế này, thật xinh đẹp, môi đỏ răng trắng, đôi mắt trong suốt cong thành vầng trăng non, cứ như vậy mà đâm thẳng vào tim anh.
Nhìn nhìn, anh không khỏi chồm người tới.
Ngay lúc môi anh chỉ còn cách môi cô 1cm thì Khương Trân đẩy vai anh, nói: “Đèn xanh rồi.”
Thẩm Ương lướt nhìn thử cây đèn xanh đèn đỏ kia, quả nhiên nghe được tiếng kèn xe phía sau vang lên, lúc này anh mới ngồi lại chỗ cũ, một lần nữa cầm tay lái.
**
Sau khi kết thúc công việc buổi sáng Khương Trân sửa soạn đơn giản, bởi vì lát nữa cô cần phải ăn cơm với đạo diễn, lần trước cô tham gia buổi thử vai của một bộ phim, mặc dù bọn họ còn không có xác nhận với cô là nhận vai nhưng nhìn thái độ của đạo diễn thì đoán chừng cũng nắm chắc tám chín phần, bằng không thì cũng không hẹn cô ăn cơm. Nhưng lúc đang trên đường đi thì cô lại nhận được điện thoại của Trương Tịnh Tịnh.
“Trân Trân, bữa cơm hôm nay không cần đi nữa.”
Trương Tịnh Tịnh bất thình lình nói một câu như vậy làm Khương Trân cảm thấy vô cùng kỳ lạ, “Sao vậy ạ?”
“Bữa cơm đã hủy bỏ rồi, đoán chừng bộ phim này cũng thất bại.”
Khương Trân nhíu mày, rõ ràng trước đó bọn họ còn nói chuyện rất hợp nhau, thế mà bây giờ lại lật lọng, “Sao lại như vậy ạ?”
Bên kia Trương Tịnh Tịnh dừng mấy giây, cuối cùng vẫn không nhịn được mà hỏi, “Trân Trân, gần đây em và Chu Mộng Nguyên thế nào?”
Khương Trân nhận ra sự không thích hợp từ giọng nói của chị, chị sẽ không vô ý vô cứ mà hỏi đến Chu Mộng Nguyên, “Chuyện này có quan hệ gì đến cô ấy ạ?”
Trương Tịnh Tịnh nghe cô nói như vậy cũng không giấu cô nữa, “Nữ chính bộ phim này chính là cô ta.”
“Hôm đấy cô ấy cũng đi thử vai, cuối cùng cô ấy nhận vai cũng không có gì lạ, có thể là cô ấy hợp vai hơn…”
“Chị có chút giao tình với phó đạo diễn, anh ta nói với chị bọn họ đã sớm xác định là em, nhưng bên trên lại muốn đổi em thành Chu Mộng Nguyên. Mà Chu Mộng Nguyên của biết người đạo diễn vừa ý là em nhưng cô ta vẫn nhận vai, chị nói như vậy em đã hiểu chưa?”
Khương Trân mím môi, chị ấy đã nói rõ như vậy rồi thì sao cô còn không hiểu chứ? Ý của chị ấy là Chu Mộng Nguyên đoạt tài nguyên của cô.
“Em hiểu rồi ạ.”
Trương Tịnh Tịnh thở dài, “Còn có một việc chị muốn nói với em.”
“Chuyện gì ạ?”
“Mấy đại ngôn trước đó đã định tốt với em cũng thất bại rồi.”
Khương Trân, “Cũng là cô ta?”
“Ừ, chị không biết tột cùng giữa hai đứa đã xảy ra chuyện gì nhưng bây giờ cô ta làm như vậy cũng xem như cùng chúng ta xé rách mặt. Người này sau này em hãy giữ khoảng cách với cô ta.”
Trong lòng Khương Trân vô cùng phức tạp, cuối cùng vẫn khẽ ừ một tiếng. Sau khi cúp điện thoại, cô dựa vào sau ghế nhắm mắt lại.
Nếu như nói bộ phim này là vô tình vậy những đại ngôn mà Trương Tịnh Tịnh nói thì sao? Như thế nào đi chăng nữa cũng sẽ không có chuyện trùng hợp như vậy, kỳ thật cô cũng không phải người mới tiến vào cái giới này cái gì cũng không hiểu. Quy tắc sinh tồn trong giới giải trí này chính là như vậy, có người sẽ dựa vào kỹ thuật diễn xuất và thực lực, cũng có người dựa vào tiền tài và quyền lực, trong cái giới này không có bạn bè vĩnh viễn mà chỉ có lợi ích. Nhưng cô vẫn không hiểu vì sao lại đột ngột như thế.
Trần Bội Bội nhìn Khương Trân qua kính chiếu hậu, chị ấy nhắm mắt lại, khuôn mặt bình tĩnh không nhìn ra chút bất thường nào, nhưng cô cảm giác được từ lúc chị Tịnh Tịnh gọi điện thoại với chị ấy… ngay lúc cô đang suy nghĩ linh tinh thì nghe thấy giọng của Khương Trân từ phía sau vang lên.
“Tiểu Trần, không đi đến đấy nữa. Đưa chị về nhà đi.”
“Hả, vâng ạ.” Trần Bội Bội không hỏi cụ thể đã xảy ra chuyện gì, nhưng nghe chị ấy nói như vậy cô liền biết bộ phim này không có duyên với các cô.