Bất tri bất giác đã nửa tháng trôi qua, bởi vì mỗi tối đều gọi video với Thẩm Ương nên Khương Trân cũng không có cảm thấy khó khăn cho lắm.
Bình thường cảnh quay cuối cùng thì Khương Trân đều sẽ vô cùng tích cực, bởi vì quay xong cảnh này thì cô có thể kết thúc công việc về khách sạn gọi video với Thẩm Ương. Nhưng cảnh quay hôm nay cô không cách nào thả lỏng được như vậy, bởi vì cảnh quay này của cô và Bạch Dục Chi là cảnh đột phá tình cảm của hai người, cuối cảnh cô và Bạch Dục Chi sẽ có một cảnh hôn và cũng là cảnh hôn duy nhất của bộ phim này.
Tống Đàm không thích dùng cảnh hôn trong phim, cảnh tình cảm mãnh liệt đến lòe người, cảnh hôn này là sau khi bọn họ bàn bạc kỹ lưỡng và cảm thấy phù hợp mới thêm vào.
Khương Trân biết tâm trạng lúc này của mình là không đúng, cô là một diễn viên, nếu như không có gì bất ngờ xảy ra thì cả đời này cô sẽ làm việc trong giới trí, đương nhiên cô cũng có thể không diễn cảnh hôn nhưng như thế sẽ có hạn chế rất lớn đối với con đường phát triển của cô. Huống chi, cô cũng không phải là đại minh tinh tuyến một, có lưu lượng cao, không diễn cảnh hôn là chuyện không thể nào. Bởi vì tâm trạng không tốt, cô NG mấy lần, Tống Đàm nói với cô mấy lần nhưng cô vẫn không nắm tốt cảm giác, Tống Đàm thật sự không có cách nào, ông cảm thấy mình đối với Khương Trân quá tốt, tính ông cũng cho dù là tốt đi chăng nữa thì cũng không có tốt với ai bằng tốt với Khương Trân.
“Quên đi, mọi người trước tiên nghỉ ngơi một chút đi.” Cuối cùng ông cũng không thể nào tránh được nói.
Khương Trân nhắm mắt lại, cô xin lỗi Bạch Dục Chi, nếu như không phải vì cô thì mọi người đã sớm có thể về khách sạn nghỉ ngơi rồi, “Thật xin lỗi, Bạch lão sư.”
Bạch Dục Chi cười cười với cô, an ủi: “Không sao, em hãy điều chỉnh cảm xúc tốt một chút, cũng chỉ là dán lên một chút thôi em đừng quá khẩn trương.”
“Vâng.”
“Khương Trân, cháu vào đây một chút.” Đột nhiên Tống Đàm gọi cô.
“Đạo diễn tìm em có việc, em qua đó trước đi.”
“Dạ.”
Sau khi đi vào Khương Trân có chút thấp thỏm, “Đạo… đạo diễn?”
Tống Đàm nhìn cô một cái, sau đó nói với đầu bên kia điện thoại: “Cậu cố gắng nói chuyện với con bé đi.”
Khương Trân nghi hoặc, chú ấy đâu là đang nói chuyện với ai? Nói chuyện gì?
Tống Đàm đưa điện thoại di động cho cô, “Mười phút, chú chờ ở bên ngoài.”
Khương Trân nhận điện thoại của Tống Đàm đưa, trên màn hình điện thoại là tên của Thẩm Ương, chú ấy gọi điện thoại cho Thẩm Ương????
Cô nghe điện thoại, đột nhiên có chút luống cuống tay chân, không biết nên nói gì cho phải, vẫn là Thẩm Ương gọi cô trước.
“Khương Trân, em đang nghe sao?”
“Đang… nghe ạ.”
“Chuyện vừa nãy đạo diễn Tống đã nói với anh rồi, anh ấy nói em quá khẩn trương, thật sao?” [Je: vì ở mấy chương trước Thẩm Ương có nói xem Tống Đàm như bạn già thì Je nghĩ nên để anh – tôi trong mqh của Thẩm Ương và Tống Đàm. Nhưng Khương Trân thì nhỏ hơn Tống Đàm nên để xưng hô là “chú” ú. Je vẫn đang phân vân là nên chỉnh về “anh – em/ anh – tôi” luôn hãy vẫn để “chú”. Mọi người hãy cmt góp ý nhé.]
“Dạ, em không vào được trạng thái ạ.”
“Vì sao?”
Khương Trân không nói ra được, bởi vì chỉ cần nghĩ tới hôn ai khác ngoài Thẩm Ương thì cô lại không khống chế chính mình được, cô chợt hoài nghi nếu cứ như vậy thì có phải chính cô sẽ không còn đủ tư cách là một diễn viên nữa hay không.
**
Tống Đàm ở bên ngoài canh thời gian, đúng mười phút sau ông đi vào, cũng không biết Thẩm Ương nói gì với con bé mà giống như cô vừa khóc xong, vành mắt vẫn còn đỏ, ông không khỏi hoài nghi có phải Thẩm Ương vừa mắng người rồi hay không? Nếu không sao con bé có thể khóc thành như vậy? Ông hơi hối hận rồi, có phải là ông không nên gọi điện thoại cho Thẩm Ương hay không?
Khương Trân hít hít mũi, cô đưa điện thoại trong tay cho Tống Đàm, “Đạo diễn Tống, chú cho cháu mười phút cháu sửa sang lại một chút, cháu cam đoan lần này quay một lần là qua ạ.”
Tống Đàm ngây ngốc một lát, ông gật đầu, “Có thể, có thể.”
Khương Trân vừa chuẩn bị ra ngoài liền bị Tống Đàm gọi lại, “Chờ một chút.”
Cô xoay người nhìn ông, Tống Đàm nhìn vành mắt đỏ ửng của cô nói: “Cháu ở trong này điều chỉnh đi, nếu cháu ra ngoài thì bọn họ còn tưởng là chú mắng cháu nữa đấy, nhưng chú không có mà, cháu ở trong này, chú ra ngoài, mười phút đủ không? Có thể điều chỉnh lại không?”
Khương Trân gật đầu, “Có thể ạ, cảm ơn đạo diễn.”
Tống Đàm thở dài đi ra.
Đúng mười phút sau bắt đầu quay, thợ trang điểm bổ trang lại cho hai người, Bạch Dục Chi thấy trạng thái cô đã tốt hơn trước đó bèn quan tâm hỏi: “Thế nào, điều chỉnh tốt rồi sao?”
“Vâng, Bạch lão sư, chúng ta tranh thủ một lần liền qua đi ạ.”
Bạch Dục Chi cong môi cười, “Đương nhiên có thể rồi.”
Gần đến cảnh hôn, tim Tống Đàm đều như bị nắm chặt vậy, bọn họ đều bị NG ở chỗ này rất nhiều lần rồi ông thực sự sợ tâm tình của cô đột nhiên sụp đổ, nhưng lần này lại thuận lợi quay xong ngoài dự liệu, một lần trực tiếp qua.
Sau khi quay xong thành công, Tống Đàm hưng phấn nhảy dựng lên, “Ok, quá tuyệt! Cắt!”
Khương Trân nhập vai quá tốt, diễn cái nào ra cái đó, từ xưa đến giờ ông chưa từng gặp một diễn viên nào có thiên phú giống cô, nắm bắt nhân vật vô cùng tốt, nắm chắc tiết tấu tình cảm, nhưng trước mắt vấn lớn nhất của cô chính là cảnh hôn, nói cho cùng thì cảnh hôn chính là điểm yếu của cô, chỉ cần có thể vượt qua trở ngại về cảnh hôn này thì ông có thể đảm bảo, thành tích sau này của cô tuyệt đối sẽ không kém hơn Thẩm Ương bây giờ.
“Khương Trần, vừa rồi cháu rất giỏi, thật, chú hi vọng sau này cháu đều có thể duy trì như vậy.”
Khương Trân nghiêm túc cúi đầu cảm ơn Tống Đàm, “Đạo diễn Tống, cảm ơn chú.”
Tống Đàm vỗ nhẹ vai cô, “Khách khí gì chứ.”
Ông nhìn thoáng qua xung quanh, sau đó đến gần cô, “Cháu nói thật với chú, vừa nãy tên tiểu tử thối Thẩm Ương kia mắng cháu đúng không?”
Khương Trân, “Dạ?”
“Lúc chú đi vào thấy mắt cháu đỏ, cậu ta khẳng định là đã mắng cháu đúng không, thằng nhóc này, cháu yên tâm đi lần sau gặp nó chú nhất định sẽ giáo huấn nó thay cháu.”
“Đạo diễn đạo diễn, Thẫm lão sư đến thăm đoàn!”
Khương Trân, Tống Đàm, “???”
“Thẩm Ương? Cậu ta đang ở đoàn phim rồi?”
“Đúng vậy ạ, đã đến rồi!”
Lời của nhân viên vừa dứt, Khương Trân liền nhìn thấy thân ảnh quen thuộc đi về phía bọn họ, anh mặc sơ mi trắng, ánh đèn vàng trên trần chiếu trên người anh làm cho ngũ quan của anh càng thêm nhu hòa, anh xuyên qua tiếng reo hò ầm ĩ của phim trường đi thẳng về phía cô.
Lúc Khương Trân nhìn Thẩm Ương thì đồng thời Thẩm Ương cũng nhìn cô, quần áo trên người cô vẫn như cũ, áo xanh trắng, quần màu xanh đậm của trường học, giày trắng, tóc đen tùy ý buộc sau ót, bờ môi đỏ hồng, cô chỉ đứng ở đó nhưng trong mắt anh tựa như không thấy được ai khác, trong mắt anh trong lòng hoàn toàn chỉ có cô, cũng chỉ có thể chứa được mình cô mà thôi.
Ánh mắt Tống Đàm lướt qua lướt lại trên người hai người, còn đang ở bên ngoài đấy, không thể chú ý một chút sao? Thế là ông cười đi qua nắm bả của Thẩm Ương, “Khó mà có được cậu vẫn còn có tâm đến thăm tôi đấy.”
Thẩm Ương cười cười, “Không hoan nghênh phải không?”
“Nào có chứ, hoan nghênh chứ, nhưng hôm nay tôi đã xong việc rồi, có phải cậu đã đến quá muộn rồi không.”
“Em đây vừa xuống máy bay liền lập tức chạy đến thăm anh đấy.” Thẩm Ương nói thì nói với Tống Đàm, nhưng ánh mắt vẫn một mực dừng trên người Khương Trân.
Xung quanh còn có nhân viên đang làm việc, Khương Trân không dám biểu hiện quá rõ ràng, nhưng khóe miệng lại không khống chế được cứ cong lên.
Tống Đàm liếc liếc cậu ta, cậu ta nói lời này là nói với ông sao? Ông thật sự không biết cậu ta sao có thể nói câu đó ra khỏi miệng, “Thật là có tâm, Khương Trân cháu đi thu thập đồ trước đi, chú có chút chuyện muốn nói với Thẩm lão sư.”
Khương Trân gật đầu với hai người, “Được ạ.”
Sau khi Khương Trân rời đi, Tống Đàm lấy cùi chỏ chọt Thẩm Ương một cái, Thẩm Ương không hiểu nhìn ông.
“Anh nói với cậu, anh gọi điện thoại cho cậu là muốn cậu khuyên bảo người ta thật tốt, cậu ngược lại thì tốt rồi, còn mắng con bé đến phát khóc, có người bạn trai nào như cậu sao?”
Sắc mặt Thẩm Ương hơi đổi, “Anh nói cô ấy khóc sao?”
“Anh còn có thể gạt cậu sao, mắt con bé đỏ lên hết? Cậu nói xem cậu có lời gì không thể từ từ nói sao?”
Thẩm Ương hơi cúi đầu, anh đang nghĩ, sao lại có một cô gái ngốc như vậy chứ?
**
Vì không khiến người khác nghi ngờ, hai người từng người vào khách sạn, nhìn mấy người Khương Trân đã đi vào khách sạn, Thẩm Ương đội mũ đeo khẩu trang kỹ càng, nói với Nghiêm Lộc, “Cậu về trước đi, sáng mai ở cửa đón tôi.”
Nghiêm Lộc là người đại diện vô cùng thức thời, cậu ta gật đầu với anh: “Vâng, vậy anh chú ý một chút.”
“Ừ.”
Nghiêm Lộc nhìn Thẩm Ương đi vào thang máy rồi mới lái xe ra khỏi tầng hầm.
Nếu bình thương sau khi trở về khách sạn thì Trần Bối Bối sẽ đi theo cô vào phòng nói chuyện một lát, nhưng hôm nay lại hết sức tự giác về thẳng phòng mình, bởi vì cô biết nếu lúc này cô lại đi quấy rầy người ta thì cũng quá không có mắt.
Khương Trân vào phòng đóng cửa lại, đứng ngay trước cửa chờ Thẩm Ương, chờ khoảng mười phút thì ngoài cửa truyền đến hai lần gõ cửa, cô nhẹ giọng hỏi, “Ai vậy?”
Ngoài cửa truyền đến giọng nói trầm thấp của Thẩm Ương, “Là anh.”
Nghe được giọng nói quen thuộc, Khương Trân lập tức mở cửa, vừa mở cửa ra người bên ngoài lập tức đi vào, “Ba” một tiếng, Thẩm Ương trở tay đóng cửa lại, vừa quay người lại thì một thân thể mền mại lập tức nhào vào người anh.
“Thẩm lão sư.” Giọng nói của cô mềm mại.
Thẩm Ương giang hai tay ôm chặt cô vào trong ngực, anh dùng sức hôn tóc cô, “Nhớ anh không?”
“Nhớ, rất nhớ.” Khương Trân nhón chân ôm chặt cô anh, cô ngửa đầu nhìn anh, trong đôi mắt trong suốt kia tất cả đều là anh.
Hai người họ đã hơn nửa tháng không gặp nhau, lúc ở nước ngoài trong đầu anh đều là cô, có thể thấy được anh đối với cô hãm sâu đến thế nào, vào giờ phút này, nhớ nhung kiềm chế bao lâu giống như cây cung đứt dây vậy, đôi mắt Thẩm Ương dần dần trầm xuống.
Tay anh đột nhiên siết chặt eo cô, Khương Trân chỉ cảm thấy cơ thể mình nhẹ bẫng, cô bị anh nhấc lên, hai chân cô theo bản năng vòng lấy eo anh, lần đầu tiên anh ôm cô như vậy trong nháy mắt đầu cô trống rỗng.
“Thẫm lão sư…”
Thẩm Ương ôm cô, nhiệt độ chân cô xuyên qua hai lớp áo đụng thằng vào eo của anh, đây quả thực là muốn mạng của anh mà!
Anh ôm cô, để lưng cô tựa lên cửa sau đó môi anh dán lên, nụ hôn của anh từ cạn đến sâu, anh cứ như vậy từng chút một từng chút một truê chọc cô, mang theo sự cân chiều và lưu luyến vô tận.
Cả trái tim của Thẩm Ương như ngâm trong mật đường vậy, cô hơi hé môi cố gắng đón ý anh, cô cảm giác khi thì anh mềm mại khi thì mạnh mẽ, đôi mắt vốn dĩ trong suốt cũng dần dần có một tầng nước. Ngay lúc cô không thể nào thở được nửa, thì lúc này Thẩm Ương mới chậm rãi buông cô ra, nhưng anh cũng không hoàn toàn buông cô ra, cô quá ngọt ngào, anh nhịn không được mà một lần nữa dán lên môi cô, đầy đặn, mềm mại, ướt át như vậy.