Người Anh Em, Chơi Lưỡi Lê Không?

Chương 24




Phương Thư Nghiễn nghe lời chờ dưới ký túc xá Omega, ba người chuyển hành lý tới nhà cho thuê, lại cùng nhau đi ăn xiên nướng.

"Tớ vẫn cho là omega không thể ăn thứ này, không vệ sinh, suy yếu dạ dày gì đó..."

"Vậy cậu đã hiểu lầm Omega rất sâu rồi." Vệ Tục há to miệng đem thịt nuốt xuống, ợ, "Ông chủ, thêm hai chai bia, lạnh!" Lại nói với Tần Liên, "Tay cậu bị gãy rồi đừng uống nữa, lão Phương uống với tớ đi."

Phương Thư Nghiễn suy nghĩ một lát, cũng không từ chối.

Đêm nay cậu rất vui, uống một chai bia cũng không tính là gì.

Uống hai chai cũng không sao.... Ba chai cũng không liên quan... Bốn chai....

"Không thể uống nữa, ngày mai còn có lớp." Phương Thư Nghiễn chống đầu gọi ông chủ tính tiền, hai má còn có một tia đỏ ửng.

Vệ Tục so với cậu còn tốt hơn rất nhiều, run chân đứng lên: "Uống bia lạnh xong thổi ra hơi cũng lạnh."

"Sao không mặc áo khoác." Phương Thư Nghiễn thuận miệng hỏi. Tần Liên nhìn thấy Vệ Tục dần dần phóng đại nụ cười, biết hắn muốn nói gì.....

"Dương Mạt cầm áo đồng phục của tớ rồi, nói phải giặt giúp tớ!"

Tần Liên lườm một cái.

Phương Thư Nghiễn phản ứng hơi chậm một chút, chậm chạp nửa ngày vẫn nghĩ không thông "Mang áo đồng phục đi giặt" với "Không mặc áo khoác" có liên quan gì.

Theo lý, cũng không phải chỉ có một cái áo khoác đồng phục!

"Chúng ta về nhà đi thôi." Tần Liên dùng tay phải kéo Phương Thư Nghiễn, lại hỏi Vệ Tục, "Cậu muốn đi cùng với bọn tớ?"

Vệ Tục: "Không phải cùng hướng sao?"

Tần Liên nhíu mày.

Vệ Tục ".. Được rồi được rồi, các cậu đi trước đi, tớ chạy một vòng cho bay bớt mùi."

Tâm tình Tần Liên không tệ kéo Phương Thư Nghiễn còn chưa hiểu rõ đi.

"Cậu ta đi làm gì cơ?" Phương Thư Nghiễn nghi hoặc.

"Đi phát tiết hormone, đừng để ý đến nó. " Còn muốn show ân ái với hắn? Hừ!

Vệ Tục là thật sự muốn đi phát tiết hormone.

Tiểu Dương Mạt mỗi ngày đều lượn lờ trước mắt hắn, nói chuyện với hắn, cười với hắn, cái cảm giác chỉ có thể nhìn không thể ăn này thực sự là quá phản khoa học rồi!

Vệ Tục bi phẫn chạy năm vòng quanh sân vận động, cảm thấy mùi cồn đã tản đi không ít, lúc này mới trở lại ký túc xá tắm rửa.

Trước khi ngủ, Vệ Tục vẫn nhìn khung tin nhắn, tiểu Dương Mạt không thấy chúc hắn ngủ ngon như bình thường.

Ngủ sớm như vậy sao?

Vệ Tục ở trên giường trở mình, cảm thấy Dương Mạt thật sự là quá tốt, lớn lên đáng yêu, thiện lương lại ôn nhu, nguyện ý che chở hắn, còn giúp hắn giặt quần áo....

Thế nào cũng nên tự mình đi nói câu cám ơn! Mà hình như đã nói rồi?

... Vậy lặp lại lần nữa!

Vệ Tục xoay mình xuống giường, đi ra khỏi phòng.

Ký túc xá Omega bọn họ bởi vì một ít nguyên nhân mà tất mọi người đều biết rõ, khoảng cách giữa các gian phòng đều khá xa, hiệu quả cách âm cực kỳ tốt, mãi đến tận khi đi tới cửa phòng ký túc của Dương Mạt, Vệ Tục thính lực siêu quần mới bỗng nhiên nghe thấy tiếng rên rỉ.

Vệ Tục ngạc nhiên, tay dán ở trên cửa không biết phải làm sao, một giây sau, hắn ngửi thấy một mùi sữa bò không bình thường tràn ra từ trong phòng.

Vệ Tục trợn to hai mắt.

Trong túc xá chỉ có một mình Dương Mạt, cậu ấy, cậu ấy là đang.... Phát tình?

Lý trí cho biết không nên thừa dịp người ta gặp biến mà ra tay, nhưng mà Vệ Tục phản khoa học đã quá lâu quá lâu rồi, huống hồ đây là mùi hương chất dẫn dụ nha! Có Alpha bình thường nào có thể từ chối mùi vị chất dẫn dụ đây! Hơn nữa còn là người hắn vẫn luôn đặt ở vị trí quan trọng nhất trong tim!

Trước kia khi bạn cùng phòng dọn đi, Dương Mạt có từng đưa chìa khóa cho hắn...

Thời điểm Vệ Tục từ trong túi quần lấy chìa khóa ra, tay đều run rẩy.

Không thể! Không thể đi vào! Vệ Tục mi là hạng người gì! Nhưng mà bản thân chìa khóa cũng có ý nghĩa của chính nó, dưới tình trạng trong đầu đấu tranh kịch liệt, Vệ Tục vẫn là đưa tay mở khóa cửa.

Vệ Tục đẩy cửa ra, tức thời, mùi sữa bò mê người thổi quét đại não hắn.

Dựa vào ánh đèn trên hành lang, Vệ Tục thấy rõ người trên giường.

Dương Mạt cong hai chân, nằm thẳng ở trên giường, một tay duỗi xuống dưới chăn, một cái tay khác đặt trên mặt, nỗ lực che đi tiếng nỉ non nhỏ vụn trong miệng lại.

Mà trong tay cậu, còn đang nắm lấy một cái áo đồng phục quen thuộc.