Lúc Diệp Ninh nghe được tin tức này thì vội vàng chạy tới bệnh viện, Thẩm Tòng Thụy và Lỗ Phi dều đã ở đây. Trên mặt Thẩm Tòng Thụy không một chút máu, mím môi, dựa trên tường, không nói câu nào.
Trong lòng Diệp Ninh như lửa đốt, hai chân nhũn ra. Cô tiến lên kéo tay áo Lỗ Phi hỏi hấp tấp: “Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra? Bây giờ anh ấy ra sao rồi?”
Lỗ Phi cũng cuống cuồng lo lắng, mắt đỏ ngầu lên, khàn giọng nói: “Vẫn còn ở bên trong, chưa ra ngoài. Sẽ không có chuyện lớn gì đâu.”
Nói xong, cậu ta nhớ lại cảnh máu vừa mới chứng kiến, lập tức không dám nhìn thẳng vào mắt Diệp Ninh.
Ánh mắt của Thẩm Tòng Thụy từ từ di chuyển từ một điểm cố định nào đó trên tường đến bên người Diệp Ninh.
Vào giờ phút này, đột nhiên Diệp Ninh cảm giác được sự sắc bén lẫn đánh giá trong mắt của anh ta.
Thật ra cô đã sớm cảm nhận được sự bất mãn của Thẩm Tòng Thụy đối với mình. Chỉ là chuyện này không rõ nguyên do, cho nên cô cũng không dám xác định.
Nhưng bây giờ cô có thể xác nhận điều này.
Đó là một loại đánh giá sắc bén, giống như quan tòa đang trông chừng phạm nhân, giống như mình phạm sai lầm gì lớn lắm.
Chỉ là hiện giờ Diệp Ninh cũng không có ý định quan tâm tới vấn đề của anh ta là gì? Cô chỉ nghe được hai chữ ‘cấp cứu’ từ Lỗ Phi mà trái tim đã co rút bên trong.
Nhưng Thẩm Tòng Thụy lại không bỏ qua cho nguyện vọng của Diệp Ninh, nhìn cô chằm chằm, đột nhiên cười lạnh, hỏi: “Diệp tiểu thư, việc hôn sự của cô và Tiêu Nhạc đã chuẩn bị như thế nào rồi?”
Diệp Ninh vẫn nhìn chằm chằm đèn đỏ trong phòng cấp cứu, không để ý đến Thẩm Tòng Thụy.
Cô không cho rằng đây là thời điểm nhắc tới chuyện này, cho nên cô không cần thiết phải trả lời vấn đề mà cậu ta dùng giọng nói tràn đầy địch ý để hỏi.
Nhưng Thẩm Tòng Thụy lại đột nhiên tiến tới gần một bước, khí thế bén nhọn: “Diệp tiểu thư, có phải cô đã làm chuyện gì không phải đối với Tiêu Nhạc hay không?”
Ngay cả Lỗ Phi cũng nhận ra giọng điệu không bình thường của Thẩm Tòng Thụy, không thể làm gì khác hơn là lôi kéo anh ta: “Tiêu Nhạc còn chưa biết ra sao, cậu dừng lại đi.”
Khóe miệng Thẩm Tòng Thụy cong lên một nụ cười giễu cợt nhàn nhạt, cứng rắn nuốt xuống câu nói tiếp theo.
Diệp Ninh cắn môi, tay siết chặt.
Vừa lúc đó đèn đỏ bật tắt, y tá bên trong đi ra, Lỗ Phi vội vàng nhào tới.
Cô ý tá mỉm cười, phẫu thuật thành công.
Thẩm Tòng Thụy nghiêng người quét mắt tới Diệp Ninh. Ánh sáng bên ngoài hành lang ở bệnh viện không sáng lắm, anh ta nhìn thấy khuôn mặt Diệp Ninh không còn chút máu nào, trắng bệch giống như tờ giấy trắng.
Thật vất vả mới có thể chờ tới lúc có thể vào thăm bệnh nhân, bệnh viện chỉ cho phép hai người đi vào. Lỗ Phi nhìn Thẩm Tòng Thụy một chút, nhìn Diệp Ninh một chút, cuối cùng tự mình rút lui: “Hai người vào đi.”
Thẩm Tòng Thụy không lên tiếng, Diệp Ninh đã đi thẳng vào.
Trên giường bệnh, mặt mày Tiêu Nhạc tiều tụy, sắc mặt vàng vọt, mu bàn tay quấn băng gạc trắng, nước biển từng giọt từng giọt truyền vào cơ thể anh.
Dường như anh đang ngủ thiếp đi, nhưng lúc Diệp Ninh rón rén đi tới bên mép giường thì anh yếu ớt mở cặp mắt ra.
Nhìn thấy Diệp Ninh, anh cố gắng nở nụ cười, nhưng cười không nổi: “Anh không sao.”
Diệp Ninh lập tức bật khóc: “Anh, anh…”
Cô muốn nói, nếu quả thật anh xảy ra chuyện gì, em phải làm sao bây giờ. Lúc mới vừa nghe được tin tức, tay chân cô lạnh như băng, cả người đờ đẫn.
Trước kia cô cũng nghe qua tin chết của Tiêu Nhạc, cảm thấy tiếc nuối khổ sở dùm cho anh, nhưng cũng chỉ là khổ sở mà thôi.
Nhưng bây giờ, nếu như Tiêu Nhạc có xảy ra chuyện gì, cô biết mình sẽ đau đớn giống như trái tim bị móc ra vậy.
Có loại người, anh ta giống như một giọt sương nhỏ, không một tiếng động thấm vào lòng bạn, khiến cho toàn thân bạn đều là anh ta. Đột nhiên có lúc nào đó mất đi, cô không biết mình có thể chấp nhận được hay không.
Dù anh có bao nhiêu tài sản để lại cho cô cũng không thành vấn đề nữa, anh có phải là cha của con mình không cũng không quan trọng.
Anh chính là anh, chính là Tiêu Nhạc, chính là một người đàn ông chiếm hết trái tim của mình.
Đến lúc này, đột nhiên Diệp Ninh nhớ tới những lời mình nói bên bán cầu Tây mấy năm trước. Cô nói cô không sẽ không bao giờ yêu nữa, nhưng giờ phút này cô mới hiểu được, có lẽ lúc đó cô và Hoắc Thần, cho tới tận bây giờ, vẫn không phải là yêu.
Hoắc Thần nói không sai, mình chưa bao giờ yêu anh ta.
Nếu quả thật là yêu, thì không thể nào rút lui dễ dàng như vậy.
Cô vươn tay ra, vuốt ve khuôn mặt Tiêu Nhạc. Lỗ tai anh chỗ nào cũng có nhiều vết máu.
Tiêu Nhạc mệt mỏi nằm ở đó, yên lặng dừng mắt nhìn Diệp Ninh long lanh lệ, cuối cùng còn có thể cười cười.
“Thật không có chuyện gì, chỉ là trên đùi phải bó tấm thép, sau một khoản thời gian tháo ra là không sao.”
Anh nâng bàn tay bị cắm kim tiêm một cách khó khăn, quẹt ngón tay gạt đi nước mắt trên mặt cô: “Đừng khóc.”
Bên này Thẩm Tòng Thụy không dám tùy tiện, nhìn Tiêu Nhạc trên giường: “Nghỉ ngơi thật tốt. Chuyện công ty không cần cậu lo lắng.”
Tiêu Nhạc ngẩng đầu nhìn Thẩm Tòng Thụy, gật đầu một cách khó khăn: “Chuyện tai nạn xe cộ lần này của mình…”
Vì ngại Diệp Ninh vẫn còn ở bên cạnh mình, sợ cô lo lắng, anh không nói hết lời, chỉ nhìn Thẩm Tòng Thụy.
Thẩm Tòng Thụy gật đầu: “Biết rồi, đã phái người điều tra.”
Hiển nhiên tai nạn xe cộ lần này của Tiêu Nhạc là có vấn đề rồi, đối phương thật sự là nhắm Tiêu Nhạc nhào ra.
Diệp Ninh cũng ý thức được điều gì, nắm tay Tiêu Nhạc, cúi đầu nói: “Hai người trò chuyện đi, em đi ra ngoài trước.”
Tiêu Nhạc cười, cầm ngược tay Diệp Ninh trở lại: “Không có chuyện gì.”
Nói xong, anh lại dặn dò Thẩm Tòng Thụy: “Hôm nay Diệp Ninh ở lại bệnh viện với mình, Tòng Thụy cậu đón Nam Nam từ trường học về dùm mình, chăm sóc cho nó.”
Thẩm Tòng Thụy bên kia gật đầu, nhưng Diệp Ninh luôn luôn dè dặt đối với người này, cho nên vội vàng đề nghị: “Nam Nam cũng đã lớn rồi, em để nó ở nhà một mình…”
Tiêu Nhạc bóp mấy đầu ngón tay mũm mỉm của cô, lắc đầu nói: “Không được, nên để nó ở với Tòng Thụy hai ngày này đi, an toàn.”
Diệp Ninh suy nghĩ lại, cũng cảm thấy tai nạn xe lần này của Tiêu Nhạc không hề đơn giản. Dù sao cũng là người đảm nhiệm một công ty, làm ăn lớn, tài sản trên bảng cũng là tiếng tăm lừng lẫy, sợ rằng cũng có người ngoài sáng trong tối đối phó. Ai mà biết được sẽ không có người có ác ý chứ.
Đợi đến khi Thẩm Tòng Thụy rời khỏi, Diệp Ninh mới cầm tay của anh, lo lắng nói: “Tại sao anh cứ liên tục gặp chuyện như thế. Nay mới vừa giải phẫu xong, vất vả lắm mới hồi phục, bây giờ lại gặp phải tai nạn xe. Anh cứ khiến người ta lo lắng hoài!”
Nửa muốn đi tới nhìn chân của anh, không nhìn thì lại không an lòng.
Tiêu Nhạc vẫn chăm chú nhìn cô, nhìn cô cau mày vì lo lắng, nhìn cô lầu bầu oán giận mình không chịu yên ổn, bỗng chốc bật cười.
Chân trái bó nẹp thép, vốn là một chuyện rất đau đớn, nhưng bây giờ nhìn thấy dáng vẻ đau lòng này của cô thì trong lòng lại dâng lên ấm áp.
Diệp Ninh nhìn cái chân kia, cũng không nhìn ra cái gì, đều là bị băng bó, cuối cùng cũng chỉ đau lòng nhíu mày. Lúc này vừa đúng lúc có cơm đưa lên, cô nhận lấy, từng muỗng từng muỗng đút anh ăn.
Thật ra thì anh bị thương ở đùi, tay lại không bị sao, nhưng cô thì lại không ý thức được vấn đề này, chỉ cảm thấy anh là một bệnh nhân yếu ớt, cần có người chăm sóc.
Tiêu Nhạc cũng không nhắc nhở, nửa nằm ở đó chờ cô đút mình từng miếng.
Anh vừa nhâm nhi cháo lỏng trong miệng, vừa nhìn cô.
Vẻ mặt xinh xắn của cô tràn ngập dịu dàng, môi mím nhẹ, nắm muỗng cẩn thận. Mỗi một muỗng cô đút cho mình đều thổi thổi cho nguội rồi mới đưa cho mình.
Tiêu Nhạc thoải mái lim dim mắt. Đột nhiên anh cảm giác, bộ dạng này lại tốt như vậy.
Cô chăm sóc mình tỉ mỉ, giống như chăm sóc Nam Nam lúc còn bé vậy.
Anh lập tức nhớ tới câu tâm sự trên trang blog của cô trước kia, là vì yêu, vì ham muốn, hay là vì con cái.
Trong lòng anh đã hiểu, nếu không phải là vì yêu, người đàn bà nào cũng sẽ không săn sóc tỉ mỉ dịu dàng như vậy đâu.
Nghĩ tới đây, khóe môi của anh không nhịn được mà cong lên.
Diệp Ninh đút cho anh một hớp cháo, giương mắt nhìn anh đang cười, không khỏi bối rối: “Anh cười cái gì vậy?”
Tiêu Nhạc vội vàng lắc đầu: “Không có, không có gì.”
**************************
Ở lại bệnh viện vài ngày, dưới sự chỉ đạo của Tiêu Nhạc, Diệp Ninh lấy điện thoại di động của anh, gọi điện thoại kêu tài xế. Tài xế là người đàn ông trung niên mập mạp, cười híp mắt nhìn rất hòa nhã. Mấy ngày nay Diệp Ninh cũng biết đại khái chút đỉnh, Andy là người lái xe lúc Tiêu Nhạc xảy ra chuyện. Chân Tiêu Nhạc bị trọng thương, Andy cũng bị hôn mê, chấn động não, nhưng cũng may là không có gì đáng ngại, hiện tại vẫn còn đang tịnh dưỡng sức khỏe.
Lúc này đây, Diệp Ninh không còn cách nào khác là tạm thời nghỉ việc. Cô bàn giao công việc trong tay của mình cho một đồng nghiệp khác. Lúc bàn giao lại, trong lòng của cô thật sự không nỡ bỏ, nhưng Tiêu Nhạc bên này tạm thời cũng không thể bỏ. Anh cần người chăm sóc kề cận trong cuộc sống sinh hoạt thường ngày. Thỉnh thoảng trong công ty có chuyện đặc biệt cần anh xử lý, anh cũng phải xem một chút. Những thứ này đều cần Diệp Ninh ở bên cạnh giúp một tay.
Khi Tiêu Nhạc biết được Diệp Ninh xin nghỉ tạm thời, nhìn anh rất vui vẻ, miệng cười toe toét, muốn giấu cũng giấu không được. Gần đây anh đã khôi phục lại rất nhiều, ngày mai sẽ đi tháo tấm thép ra.
Lúc ban đầu, Nam Nam cũng trở về, chơi với Tiêu Nhạc mấy ngày, giúp bưng trà dâng nước. Chỉ là Diệp Ninh suy nghĩ, dù sao cậu cũng chỉ là một đứa bé, còn phải đi học, cho nên hỏi Tiêu Nhạc về chuyện tai nạn xe cộ.
Về chuyện này, Tiêu Nhạc không chịu nói rõ, chỉ nói là bây giờ nên đưa Nam Nam tới trường học. Trường học theo kiểu phong kín, sẽ không thành vấn đề.
Thật ra thì Diệp Ninh vẫn còn lo lắng cho Nam Nam, nhưng nghĩ tới chuyện này cũng đã qua mấy tháng rồi, cứ trì hoãn như vậy cũng không phải là cách. Cô nhìn lại trường học kia, người ngoài không thể dễ dàng đi vào, an ninh cũng tốt, cho nên đồng ý để cậu bé đi học lại.
Hôm nay Diệp Ninh mua mấy loại rau và sườn heo trở lại, mới vừa vào thang máy thì nhìn thấy Thẩm Tòng Thụy đứng ở cửa. Thẩm Tòng Thụy vẫn mang mắng kiếng gọng vàng như cũ. Sự thong dong nhã nhặn thường ngày hôm nay lại mang theo một tia nóng nảy, hiện rõ giữa hai chân mày. Hai tay anh ta bỏ trong túi quần, cúi đầu đứng ở đó, tay trong túi có vẻ không kiên nhẫn, bóp bóp chìa khóa xe.
Lúc nghe được tiếng động, anh ta ngẩng đầu lên nhìn về phía Diệp Ninh bên này.
Hiển nhiên là anh ta đang chờ mình.
“Có chuyện gì sao?” Diệp Ninh không có cảm tình với anh ta, nhưng biết anh ta là bạn tốt của Tiêu Nhạc, hơn nữa còn là bạn tốt tín nhiệm lẫn nhau cùng nhau xây dựng sự nghiệp, cho nên đè nén cảm giác không thích của mình, giọng điệu xem ra không tới nổi khó chịu.
“Có chuyện, cần thảo luận với cô một chút.” Thẩm Tòng Thụy nhíu mày nhìn Diệp Ninh, trên mặt không chút biểu tình, nhưng giọng nói có hơi cứng rắn.
“Được thôi. Có thể lên lầu nói không?” Diệp Ninh cảm giác người tới không có ý tốt, Tiêu Nhạc ở trên mới vừa thức dậy, vậy thì mọi người cùng nhau nói chuyện.
Thẩm Tòng Thụy vừa nghe cô nói, nhíu mày: “Cô chưa đọc tin tức à?”
“Rốt cuộc là chuyện gì? Anh nói thẳng vào vấn đề đi. Tôi mới vừa mua thức ăn xong, Tiêu Nhạc còn đợi tôi về nấu cơm.”