Người Ẩn Hình

Chương 46




Vì vậy rốt cuộc anh cũng không muốn đè nén loại ý tưởng nguyên thủy nhất đang bộc phát trong cơ thể, bỗng nhiên xoay người, mạnh mẽ ôm cô giam cầm trong lồng ngực.

Lúc ôm lấy cô anh mới phát hiện cô không hề giống mình, cảm nhận được sự ấm áp như vậy mới vừa rồi. Thật ra thì bờ vai cô mỏng manh, nơi đó lạnh ngắt, toàn thân cô đều run rẩy, cô còn mở cặp mắt long lanh như nước mưa ngẩng đầu nhìn mình.

Tóc của cô vẫn còn hơi rối bởi vì mới vừa tỉnh ngủ, lòa xòa trên gò má của cô, tôn thêm vẻ tinh xảo đáng yêu điềm đạm trên gương mặt nhỏ nhắn. Sắc mặt của cô có chút tái nhợt, trắng toát đến mức trong suốt. Cũng bởi vì vẻ trắng toát này mà đôi môi mỏng manh của cô càng lộ ra màu hồng hồng kiều diễm.

Đôi môi hồng xinh đẹp run rẩy, dường như muốn nói với mình cái gì đó.

Nhưng hiện giờ Tiêu Nhạc hoàn toàn không muốn nghe.

Cô nói cái gì cũng được, không nói cũng không sao.

Chỉ cần một giây cô ôm lấy mình kia, anh đã không thể nào buông tay.

Ánh đèn đường trên cao xuyên qua tàng cây liễu chiếu xuống ánh sáng loang lỗ. Anh dựa theo ánh sáng mập mờ, lấy tay gạt đi mái tóc dài rối loạn mà càng tăng thêm vẻ quyến rũ. Vầng trán cô trắng nõn, lông mày cong cong, cặp mắt bên dưới khẩn trương khép lại, lông min run rẩy chợt ẩn chợt hiện.

Anh nhịn không được cúi đầu xuống, thương yêu hôn lên trán cô, khóe mắt cô, đi xuống một chút, dọc theo sống mũi mềm mại đến cặp môi bên dưới.

Bàn tay to của anh ôm ngang lưng cô, dùng chính cơ thể mình ép cô ngửa người ra, tay còn lại đỡ sau ót cô, gấp gáp cúi đầu cướp lấy môi cô.

So với cô, môi anh thật dày, hay có thể bởi vì mới vừa khỏi bệnh, có chút nóng bỏng khô ráo. Dường như anh vô cùng tham lam quyện mình vào đôi môi mỏng manh của cô, giống như nụ hôn chà đạp. Anh dùng môi của mình ngậm nhắm hai cánh môi mỏng như cánh hoa, hút lấy một cách đói khát, hút đến nổi hai cánh hoa run rẩy không ngừng.

Anh dùng lưỡi tách hai cánh hoa ra, cạy hàm răng cô đang cắn chặt, thăm dò bên trong, bắt đầu hút lấy nước miếng bên trong, tìm tòi mỗi góc mỗi chỗ.

Hơi thở anh nóng bỏng, hô hấp dồn dập, anh giữ vững ót cô, dùng môi lưỡi chiếm lấy hơi thở cô, khiến cô không còn chỗ để trốn chạy. Trong bóng tối, hơi thở của cô bắt đầu mê loạn, cô ôm chặt cổ anh, đầu ngón tay run rẩy bấm vào sau lưng anh.

Sau một hồi lâu, Tiêu Nhạc mới buông môi cô ra một cách lưu luyến. Bởi vì kiểu hôn cuồng phong bão táp của anh mà cặp môi có dấu vết ứ động, mang theo một tầng nước sáng long lanh ướt át, lồng ngực căng lên.

Trong bóng tối, ánh mắt anh chuyển sang sâu thẫm, ngón tay cái hơi thô vuốt ve trên môi cô, cánh tay mạnh mẽ siết chặt cơ thể mảnh mai của cô, thì thầm bên tai cô nói: “Diệp Ninh, hiện giờ anh không cần biết em suy nghĩ như thế nào nữa rồi.”

Đột nhiên anh quấn chặt cô một lần nữa, dường như muốn dùng sức khảm cô vào thân mình. Hành động này khiến sau lưng Diệp Ninh đau nhói.

Cô chôn mình trong hõm vai anh, cắn răng không lên tiếng, thân thể giống mèo con bị lạnh, run rẩy nhè nhẹ.

Có lúc cô cảm thấy mình nhìn anh không thấu, nhưng lúc này đây tâm tình anh có chút mất khống chế, cô có thể nhìn ra được, cho nên cô chỉ dựa lên người anh, mặc cho anh giam cầm mình như vậy.

Mà trong lúc bị cầm giữ đến phát đau, cô nghe được giọng nói khàn khàn cuồng loạn của anh:

“Em không được hối hận, một khi em đã là của anh, tuyệt đối không được rời khỏi anh, cả đời này đều là của anh.”

Cô nghe được những lời này, mò mẫm vươn tay ra, ôm chặt hông của anh.

***************************

Tối hôm đó lúc hai người trở về thì Nam Nam đang ngồi trên ghế sa lon trong phòng khách, ôm một con búp bê Hỉ Dương Dương ngủ thiếp đi.

Diệp Ninh rón ra rón rén đi tới, lấy búp bê từ trong tay cậu bé ra.

Tiêu Nhạc đi tới ôm cơ thể nhỏ bé của cậu nhóc lên, đưa cậu bé về phòng ngủ.

Diệp Ninh đắp chăn cho cậu bé.

Hai người rón rén ra khỏi phòng con trai, đóng cửa lại.

Diệp Ninh liếc Tiêu Nhạc một cái, không lên tiếng.

Sau đó cô lại ôm chặt anh, anh ôm lấy cô hôn thật mạnh, hôn thật lâu.

Tội nghiệp con trai đợi lâu như vậy, đợi đến mức ngủ thiếp đi trên ghế sa lon, trong lòng cô có chút ngượng ngùng.

Tiêu Nhạc cũng thấy mình có lỗi với con, nhưng so với con trai, đương nhiên anh cảm thấy còn có chuyện quan trọng hơn.

Anh vẫn nhìn chằm chằm Diệp Ninh, ánh mắt nóng bỏng mãnh liệt.

Lại nữa rồi…

Trong lòng Diệp Ninh nghiến răng nghiến lợi, cô thật sự cảm thấy mình chính là thiếu nữ thời đại. Từ nhỏ, cô đã chán ghét ánh mắt của anh, quả nhiên là có nguyên nhân. Bất kỳ người con gái nào bị anh nhìn như vậy cũng sẽ cảm thấy không thoải mái.

Tính xâm lược tràn đầy.

Tiêu Nhạc nhìn Diệp Ninh quay mặt sang chỗ khác, nhưng căn bản là anh không hề cho phép cô trốn tránh. Anh nắm chặt tay cô, ánh mắt hừng hực như cũ nhìn cô, giọng nói trầm thấp hỏi:

“Diệp Ninh, chẳng lẽ em không có gì giải thích với anh sao?”

Diệp Ninh nhướn mày, trừng mắt nhìn anh: “Tiêu Nhạc, em lại nghĩ rằng mình mới chính là người cần một lời giải thích.”

Tiêu Nhạc mấp máy môi dưới, sau đó nhượng bộ: “Em hỏi đi.”

Diệp Ninh rút tay về, muốn tránh thoát khỏi anh.

Tiêu Nhạc không rõ nguyên nhân, nhưng cũng không nhường.

Anh cầm tay cô không thả, nhất định không buông ra.

Diệp Ninh không biết làm sao, tức giận nói: “Buông ra, em muốn đi lấy điện thoại!”

Tiêu Nhạc ngạc nhiên, lập tức buông ra.

Diệp Ninh đi tới lấy điện thoại di động, giương mắt nhìn Tiêu Nhạc đang cau mày không hiểu, tìm thấy dãy số có ba số 9 cuối cùng, sau đó bấm gọi, cùng lúc bấm gọi, cô nhấn nút loa ngoài.

Vì vậy mấy giây sau, tiếng điện thoại bận đầu dây vang vọng khắp phòng khách.

Tiêu Nhạc nhíu mày, lấy điện thoại di động trong tay Diệp Ninh, nhìn nhìn dãy số cô vừa mới gọi.

Anh từ từ móc điện thoại của mình ra, phát hiện không hề có cuộc gọi nào.

Anh lập tức mở bộ phận cài đặt trong điện thoại ra, danh sách bản đen, nhìn thấy số điện thoại di động của Diệp Ninh trong đó.

Diệp Ninh nhướn mày nhìn anh cười cười, lạnh nhạt nói: “Tiêu Nhạc tiên sinh, có phải anh nên cho em một lời công đạo trong chuyện này không?”

Sắc mặt Tiêu Nhạc khó coi nhìn cô chằm chằm: “Lúc trước em gọi điện thoại cho anh là khi nào?”

Diệp Ninh dựa mình trên khung cửa: “Lần đầu tiên là ở bệnh viện Mivillage ở Mỹ, lúc em gọi thì không có người bắt máy, chuông reo liên tục nhưng không ai nhận. Sau đó em gọi lại thì lúc nào cũng bị bận đường dây.”

Tiêu Nhạc nghe vậy, ánh mắt chấn động: “Em qua đó?”

Diệp Ninh gật nhẹ đầu: “Vâng.”

Hơi thở Tiêu Nhạc trở nên nặng nề, nhìn cô chằm chằm nghiên cứu: “Em tới đó làm gì?”

Diệp Ninh nhún vai: “Lúc trước em nghe tin tức, người ta nói anh đã qua đời. Hôm sau lại nghe được tin, người khác nói anh vẫn còn sống, đã được đưa đến Mỹ trị liệu. Anh nói thử xem lúc đó em bỏ lại con, vạn dặm xa xôi chạy đến một nơi chim không ị chó không sinh, em tới đó làm gì?”

Nghe cô nói xong mấy lời này, Tiêu Nhạc chỉ im lặng được một phần tư giây, một phần tư giây sau đó anh nắm lấy tay Diệp Ninh, kéo cô vào lòng.

Giọng nói anh run rẩy, đầy vẻ không dám tin: “Em đi tìm anh, có phải không? Em đi tìm anh!”

Lồng ngực anh phập phồng kịch liệt, hiển nhiên rất kích động. Diệp Ninh vội vàng bóp cánh tay anh, ý bảo anh bình tỉnh lại.

Cô có cảm giác tâm tình tối nay của Tiêu Nhạc hình như rất dễ dàng bị mất khống chế. Anh mới vừa trải qua một cơn bệnh nặng, loại trạng thái vui buồn kịch liệt kiểu này thật sự không thích hợp với anh.

Cô dựa vào ngực anh, cố gắng bình thản kể lại cho anh nghe tình cảnh lúc đó một lần.

“Vậy là có người lừa em, chỉ em đến chỗ bậy bạ nào đó. Còn có người bỏ em vào sổ đen nữa.”

Nhắc tới điều này, cô lại không cảm thấy uất ức chút nào, ngược lại chỉ cảm thấy buồn cười. Cô vui vẻ chọc chọc ngực anh: “Anh phải lấy lại công đạo cho em.”

Tiêu Nhạc nắm tay cô: “Anh biết, anh sẽ điều tra rõ.”

Thật ra thì không cần điều tra, chuyện quá rõ ràng. Nhưng nếu như là Tô Nhân thì anh cần chút thời gian.

Anh không thích có người ăn hiếp Diệp Ninh, cho dù là ai cũng không ngoại lệ.

Chẳng những người phụ nữ này lừa Diệp Ninh, còn hành hạ cô, vậy cũng coi như là đã phản bội mình.

Nhớ tới lúc trước mỗi đêm một mình cô độc trong bệnh viện cầm điện thoại di động không hề chợp mắt, trong mắt anh lóe lên ánh sáng lạnh như băng.

Nếu anh không dạy cho cô ta một bài học, anh thật sự không thể nào tự tha thứ cho mình.

Cúi đầu trầm tư một hồi, anh nhìn Diệp Ninh một lần nữa.

“Diệp Ninh, chuyện điện thoại di động, anh sẽ lấy lại công đạo cho em. Nhưng còn một việc, chẳng lẽ em không cho anh một lời công đạo sao?”

Dĩ nhiên trong lòng Diệp Ninh hiểu được, chỉ là cô cố tình không nói.

Cô nhướn mày cười, nghiêng đầu hỏi: “Chuyện gì? Em không biết có chuyện gì em cần phải giải thích với anh!”

Tiêu Nhạc hừ lạnh, bóp tay cô không buông: “Hoắc Thần!”

Giọng nói của anh lúc này giống như ông chồng ghen tuông bắt gặp bà xã ngoại tình: “Anh ta nắm tay em, còn em thì cứ để cho người ta nắm!”

Diệp Ninh cố tình ra vẻ mờ mịt: “Vậy thì sao chứ, không phải chỉ là bắt tay thôi sao? Dầu gì cũng là bạn học cũ, gặp mặt bắt tay thôi mà, đây là nghi lễ xã giao.”

Nghi lễ xã giao? Nghi lễ xã giao quái quỷ!

Mặt mày Tiêu Nhạc tái xanh nhìn cô chằm chằm, bắt đầu mang nợ cũ nói ra hết: “Em còn để cho anh ta gọi em Ninh Ninh, vậy mà lại không cho anh gọi em như vậy!”

Diệp Ninh trợn mắt, hiện giờ cô mới phát hiện người đàn ông này thật cố chấp, không thể nói lý:

“Chỉ có mẹ em gọi em như vậy, dĩ nhiên người khác không được!”

Sắc mặt Tiêu Nhạc lại càng khó coi hơn: “Tại sao anh ta có thể?”

Nhớ tới năm đó ở Mỹ, lúc cô bị Hoắc Thần gây tổn thương đã nói qua, ngực anh đau đớn, buồn buồn nói: “Em còn nói là cho dù người nào cũng không thể thay thế được địa vị của Hoắc Thần năm đó, không phải sao?”

Diệp Ninh nhức đầu không thôi: “Đó là chuyện trước kia, thói quen thôi.”

Tiêu Nhạc nắm tay cô: “Thói quen này phải đổi. Sau này chỉ mình anh có thể gọi, người khác không được!”

Diệp Ninh kinh ngạc, nghiêng đầu quan sát anh.

Tiêu Nhạc hừ nhẹ: “Thế nào, hối hận rồi hả? Nhưng bây giờ đã không còn kịp nữa rồi.”

Diệp Ninh có cảm giác mình giống như vừa lên phải tàu cướp biển.

Cô thử thăm dò nói: “Về chuyện của Hoắc Thần, anh cũng biết mà, năm đó em yêu anh ta, không thể nào thay đổi. Hiện giờ em với anh ta thật sự chỉ là bạn học thông thường, những chuyện trước kia đều đã kết thúc. Về phần gặp mặt lần trước, anh ta cầm tay em mà, chỉ là sau này em sẽ cẩn thận. Nếu còn có cơ hội gặp mặt, em cũng sẽ nhắc nhở anh ta, để anh ta không gọi em như thế nữa, có được không?”

Lúc này trong lòng Tiêu Nhạc mới cảm thấy thoải mái một chút, khí hơi bị kìm nén đã lâu cuối cùng cũng thông suốt.

Anh kéo cô lại gần, cúi đầu hôn lên lỗ tai của cô, vừa hôn vừa thì thầm nói: “Diệp Ninh, bây giờ em là của anh, nếu như anh ta còn dám đụng tới một sợi tóc của em, có tin anh sẽ chặt đứt cánh tay anh ta không!”

Diệp Ninh bị anh ôm có chút không thở nổi, cô giãy giụa trong lòng anh: “Vậy tại sao mười mấy năm trước không dám chặt?”

Thế mà mười mấy năm trước anh lại đứng một bên tận mắt nhìn mình và Hoắc Thần đến với nhau.

Những lời này nhất định chọt trúng nỗi đau của Tiêu Nhạc, cho nên Diệp Ninh cảm thấy lỗ tai nhói lên đau điếng. Cô vùng vẫy rút tay ra mò mẫm, chất lỏng sền sệt, chảy máu rồi.

Cô không tin nổi ngước nhìn Tiêu Nhạc: “Anh___”

Tự nhiên lại biến thành người điên thế này!

Tiêu Nhạc ôm đầu cô đặt trước lồng ngực đang đập phập phồng kịch liệt, cúi đầu liếm vành tai ướm máu của cô, ấy vậy mà vẫn có thể khắc chế giọng nói của mình thật bình tĩnh.

“Diệp Ninh, nếu như mười mấy năm trước anh làm như thế này thì em sẽ hận chết anh.”

Từ mới vừa lúc bắt đầu anh đã hiểu, cô chán ghét anh, sẽ không thích anh như vậy.