Tạ Kiều muốn nói tính kỹ ra thì anh nói 'không' nhiều lần lắm, nào là không cho cậu đọc truyện tranh đam mỹ, không cho cậu nhắn tin với Lam Mông này...
Nhưng mà eo ót nhạy cảm tự dưng bị nhéo làm cậu suýt nhũn cả chân, suy nghĩ trắng xóa khiến không nói ra lời, chỉ đáp một câu "Đúng là vậy" theo phản xạ.
Ngu Hàn Sinh nhận được câu trả lời hài lòng mới chịu buông tay, tiếp tục tiến bước.
Biệt thự có phòng tương tự với rạp chiếu bóng, hiển nhiên là chuyên để xem phim, với màn hình treo ngay ngắn trên tường và hàng ghế sofa thư thái phía đối diện.
Tạ Kiều chọn một bộ phim kinh dị nổi tiếng.
Ngồi xuống rồi thì cậu mở điện thoại, điện thoại hắt ra ánh sáng trong phòng xem phim đen đặc, thu hút sự chú ý của Ngu Hàn Sinh.
"Em trả lời tin nhắn ấy mà".
Nói thì nói vậy nhưng thực ra Tạ Kiều đang đánh dấu tích lên danh sách những việc các cặp đôi cần làm.
------ cùng xem phim kinh dị.
Mà Ngu Hàn Sinh bên cạnh cũng dời mắt, lấy điện thoại ra, đánh dấu tích lên danh sách tương tự.
"Anh cũng trả lời tin nhắn ạ?" Tạ Kiều thuận miệng hỏi.
Ngu Hàn Sinh "ừ" một khẽ một tiếng rồi bình tĩnh tắt màn hình.
Phim bắt đầu chiếu.
Tạ Kiều lập tức hối hận, bởi vừa mở màn đã là cảnh xác chết máu me tự vặn đầu và ngoảnh mặt cười quỷ quyệt.
Tạ Kiều sợ run bắn cả người, nhưng ai bảo chính cậu là người tự chọn phim đâu chứ, nên lúc này cậu chỉ có thể gắng gượng tỏ ra rất là bình tĩnh, chẳng qua cứ được một tí là lại lấy cớ uống miếng nước để cúi đầu.
Nhưng bộ phim lại ngày càng khủng bố, đúng lúc cậu sắp hóa nguyên hình đến nơi, thì Ngu Hàn Sinh tắt phim đi.
"Không muốn xem nữa".
Ngu Hàn Sinh bình thản nói.
"Đừng bảo em là anh sợ đó nhé Ngu tiên sinh?" Tạ Kiều lấy bụng ta suy bụng người, sau đó vừa quệt mồ hôi lạnh trên trán vừa to còi mà an ủi, "Thật ra là cũng không đáng sợ lắm đâu".
"Vậy thì xem tiếp".
Ngu Hàn Sinh nhìn Tạ Kiều nói.
Tạ Kiều run lên bần bật, lập tức ngoác mồm ngáp: "Tự dưng em buồn ngủ quá ấy, đợi khi khác lại xem sau vậy".
Rồi cậu theo chân Ngu tiên sinh ra khỏi phòng xem phim.
Ngu tiên sinh về phòng ngủ của hắn.
Cậu cũng một mình về phòng ngủ của mình, nhưng bất thình lình, cậu cảm giác có làn gió lạnh thổi thốc qua lưng áo, cậu căng thẳng sợ rằng quay lại sẽ thấy một thi thể không đầu.
Cậu lập tức rúm ró lại thành một con thỏ tai cụp, rồi lặng lẽ chạy vào phòng Ngu tiên sinh, còn trèo lên giường Ngu tiên sinh luôn nữa.
Khi ra khỏi phòng vệ sinh, Ngu Hàn Sinh nhìn thấy trên giường mình mọc đâu ra thêm một con thỏ nhỏ, thế là hắn nhướng mày.
Cảm giác người đàn ông đang bước lại gần, Tạ Kiều bèn nhắm tịt hai mắt, nhấn mạnh giọng lí nhí: "Là vì em đi nhầm phòng đó".
Ngẫm nghĩ chốc lát thỏ tai cụp bé bỏng lại bổ sung: "Chứ không phải sợ đâu".
"Ồ".
Ngu Hàn Sinh hờ hững đáp xong bèn bế thỏ tai cụp bé bỏng nhát gan lên.
Tiêu, sắp bị tống về phòng mình mất tiêu rồi.
Thỏ tai cụp giả vờ thất bại cảm thấy sầu thối ruột.
Không ngờ Ngu tiên sinh chỉ bế cậu vào phòng vệ sinh, tắm rửa cho cậu xong xuôi rồi lại thả cậu lên gối trên giường.
Đèn phòng ngủ đã tắt.
Tạ Kiều thở ra đầy nhẹ nhõm, sau đó cậu không nhịn được rê mông đến gần Ngu tiên sinh.
Gần hơn chút chút.
Cậu còn định rê mông thêm tí nữa thì bị người đàn ông ôm chặt vào lòng, kế đó là giọng nói buồn ngủ từ đỉnh đầu truyền xuống: "Ngoan nào".
Sau giây lát cứng đờ, Tạ Kiều liền yên tâm nằm ngủ trên ngực Ngu tiên sinh một cách cực kỳ ngoan ngoãn.
Ngày hôm sau, Tạ Kiều tỉnh dậy rất sớm.
Vừa thức giấc đầu óc mơ màng, nên cậu chẳng tài nào hiểu được sao mình lại nằm trên giường Ngu tiên sinh nữa.
Thỏ tai cụp trắng muốt run run nhổm người dậy, ngẩng đầu nhớn nhác nhìn xung quanh, cho đến khi trông thấy Ngu Hàn Sinh dưới mép giường.
Ngu Hàn Sinh thắt xong cà vạt rồi liếc nhìn cục lông trắng ngần ngơ ngơ ngác ngác.
Hắn cúi người hôn lên trán Tạ Kiều.
Thỏ tai cụp đang đứng thẳng người vẫn còn mù mờ lắm, mất thăng bằng cái là đổ ùm xuống chiếc gối mịn màng, cứ như thể vừa bị hôn ngất.
Hàng mi dày của cự xà rung lên, hắn mở điện thoại chụp tấm hình rồi cất điện thoại nói: "Tôi đi đây".
"Hẹn gặp lại nhé, Ngu tiên sinh".
Thỏ tai cụp bị ghim xuống gối trầy trật nhổm người ngồi dậy.
Tài xế chờ dưới cổng nhà, Ngu Hàn Sinh bước lên xe.
Lên xe rồi mà hắn vẫn vùi đầu vào điện thoại, khóe miệng cũng thấp thoáng cong lên.
Lý Trạch còn tưởng hắn xem thành tích tháng này nên mới vui như vậy, ai ngờ lại tình cờ liếc thấy màn hình của cự xà qua kính chiếu hậu.
----- là ảnh một bé thỏ tai cụp lọt thỏm trong gối đầu.
Cậu ta tức khắc ngộ ra nét mặt của tay rắn chín đầu này muốn thể hiện điều gì, rõ ràng đang nói vợ mình cưng quá.
Chậc, ức chế.
Cậu ta không muốn ở cạnh tay rắn chín đầu này thêm một giây nào nữa!
*
Những ngày đóng phim về cơ bản cũng nhàn, đặc biệt là việc đưa được yêu quái cây ra ngoài sau khi đóng phim càng cho Tạ Kiều thêm nhiều động lực.
Mấy con thi trành tuổi đời non trẻ quay phim nhiều đến độ không chỉ biết khi nào cần xuất hiện, mà còn có thể biểu hiện cảm xúc, sắp xịn ngang diễn viên đóng thế luôn rồi.
Dần dà, Tạ Kiều còn đánh bạo tán gẫu đôi câu với chúng.
"Thi trành bọn mi mạnh yếu chênh nhau nhiều vậy hả?" Tạ Kiều tò mò hỏi.
"Chúng tôi chưa lớn mà".
Một con thi trành nhỏ sợ sệt nói: "Đợi khi trưởng thành chúng tôi sẽ rất mạnh, nhưng mà mạnh nhất vẫn là vua".
"Vua?" Tạ Kiều nghi hoặc.
"Hết giờ hóng gió rồi." Arcus thu đám thi trành về trong túi, đoạn quay sang nói với Tạ Kiều: "Vua của chúng rất mạnh, tương đương cậu của thời kỳ mạnh nhất".
"Nó ở trong đám sương xám à?"
Arcus lắc đầu: "Không phải".
"Sương xám hiện giờ chưa phải trạng thái trọn vẹn, khi vua của chúng thức tỉnh, chúng có thể hồi sinh ồ ạt, ta cảm nhận được nó đang ở ngay trong phòng tuyến, khả năng cao đang ký sinh trên cơ thể con người".
"Có cách nào để tìm được nó không?"
Tạ Kiều trầm ngâm rồi hỏi.
Arcus nhẹ nhàng nói, "Để ta".
Vực Sâu là một thế giới bản nhỏ đã từng sương xám tiêu diệt, là chủ nhân của Vực Sâu, không ai có thể nhận ra mùi của thi trành tốt hơn hắn, đó là mùi của sa đọa tản ra từ sâu thẳm bên trong.
Hồn ma bưng đĩa ra ngoài nghe đến đây chợt run tay, chiếc đĩa văng xuống đất.
"Ông không sao chứ?" Tạ Kiều lại gần giúp hồn ma thu dọn.
Hồn ma lắc đầu, chỉ là cơ thể trong suốt vẫn run lên khe khẽ, phải đứng rất gần mới phát hiện thấy tâm trạng bồn chồn của hắn ta.
Tạ Kiều im lặng, không tiếp tục nhìn.
Lịch quay chiều nay có thay đổi tạm thời, cậu vội vàng trở lại phim trường, quên cả ăn uống.
Vừa đến nơi đã thấy đám đông tụ tập một chỗ, cậu đang định tiến lên thì bị Lam Mông vừa vào đoàn ngày đầu tiên kéo lại.
"Có chuyện gì vậy ạ?" Tạ Kiều nghi hoặc.
"An Chi Nhược hục hặc với đạo diễn Khương ấy mà." Lam Mông nhẹ nhàng nói.
Tạ Kiều chợt nhận thấy Lam Mông hơi thay đổi, bởi Lam Mông trước kia hẳn sẽ không khoanh tay đứng nhìn, mà Lam Mông bây giờ lại kéo cậu lại, có lẽ chuyện 'Lam Tề' đã gây ra đả kích không nhỏ với Lam Mông.
"Anh không sao chứ ạ?" Tạ Kiều hỏi khẽ.
Lam Mông thoáng run lên, chậm rãi đáp: "Không sao".
Tạ Kiều không biết an ủi ra sao, chỉ đành vỗ nhẹ lên vai Lam Mông thay cho lời khuyên giải.
Đúng lúc này họ nghe thấy tiếng An Chi Nhược vọng ra ngoài.
"Này đạo diễn, tôi mà là Tạ Kiều thì ông có hà khắc với tôi thế không hả? Cậu ta quay bảy lần ông cho cậu ta qua, tôi quay mười lăm lần ông còn chưa hài lòng, thế tôi còn ở đây làm ông chướng mắt làm gì thêm nữa."
Tạ Kiều nghe vậy là hiểu được vấn đề.
An Chi Nhược đóng quen truyền hình, cách diễn của truyền hình và điện ảnh tất có chỗ khác biệt, đạo diễn Khương không hài lòng là chuyện bình thường, chẳng qua trong mắt An Chi Nhược thì hành vi này chẳng khác nào cố tình bắt chẹt.
An Chi Nhược một mình tách khỏi đám người.
Nếu là phim của các nhà sản xuất khác thì Tạ Kiều cũng sẽ mặc kệ, nhưng đây lại là phim đầu tay của Họ Ngu, cậu không muốn An Chi Nhược làm ảnh hưởng đến tiến độ của đoàn phim.
Cậu đuổi theo An Chi Nhược.
Nhưng chưa nói gì An Chi Nhược đã cười lạnh: "Cậu khỏi cần phải mèo già khóc chuột, muốn đến cười nhạo tôi thì xin lỗi chẳng có gì để xem đâu".
"Cùng lắm là hủy hợp đồng, tôi chẳng quan tâm, tôi cũng chẳng muốn quay nữa".
Tạ Kiều: ... Cậu đã nói được từ nào đâu.
Tuy nhiên An Chi Nhược vẫn lén liếc Tạ Kiều.
Dù sao, không có chuyện anh ta không muốn đóng nữa.
Chẳng qua vừa mạnh mồm xong đã xuống nước thì anh ta không làm được, giờ chỉ cần Tạ Kiều ăn nói mềm mỏng là anh ta sẽ về ngay lập tức.
Tạ Kiều hiểu rõ An Chi Nhược cần một người mở đường, cậu toan mở miệng thì chất giọng lạnh lùng của Ngu tiên sinh từ sau lưng truyền tới: "Vậy thì cậu có thể không đến".
Tạ Kiều ngạc nhiên quay đầu.
Nhận ra Ngu Hàn Sinh, An Chi Nhược tức thì trắng mặt.
Ngu Hàn Sinh không buồn liếc An Chi Nhược lấy một lần mà nắm tay Tạ Kiều vào xe.
"Lần sau đừng tiếp xúc với những người như vậy." Ngu Hàn Sinh hờ hững dặn dò.
Tạ Kiều thở dài.
Có thể nói, với người ngoài thì Ngu tiên sinh chẳng có chút kiên nhẫn nào đáng kể cả, còn hơi hơi cáu kỉnh một tí, nhưng cậu tự nguyện nuông chiều chút ít cáu kỉnh đó của Ngu tiên sinh, do đó cậu cũng không bướng bỉnh làm gì.
Cậu chỉ gật đầu nói: "Em đã nhớ".
Chưa tới cảnh quay của cậu nên cậu ngồi trong xe tán gẫu với Ngu tiên sinh, chủ đề tán gẫu là những chuyện xảy ra ở phim trường, Ngu tiên sinh lắng nghe là chính, thi thoảng cũng nhận xét đôi câu.
Tạ Kiều ba hoa chừng mười phút rồi mới nhớ ra: "À phải rồi, anh đến làm gì thế hở Ngu tiên sinh?"
"Thăm em".
Ngu Hàn Sinh đưa cho cậu một túi cỏ Timothy cỡ lớn.
Tạ Kiều vốn chưa được ăn trưa, ngửi thấy mùi cỏ Timothy là y như rằng không nhịn được, mở túi ra gặm rau ráu.
Chốc lát đã chén sạch một bọc cỏ Timothy, chỉ còn lại mấy cọng nhỏ sau cùng.
Ngu Hàn Sinh nghiêng đầu nhìn Tạ Kiều gặm cỏ.
Động vật ăn thịt như hắn chưa ăn cỏ bao giờ, nhưng nhìn Tạ Kiều ăn hăng say quá làm hắn cũng muốn thử ăn.
Mà hắn thì nghĩ cái gì làm cái đó.
Cự xà rút một cọng cỏ Timothy trong tay Tạ Kiều.
Tạ Kiều còn tưởng Ngu tiên sinh muốn bón mình nên liền há miệng, ai ngờ Ngu tiên sinh lại tự ăn luôn, ăn xong còn cau mày nhận xét: "Không ngon".
Tạ Kiều câm nín: "... Em thấy cũng ngon phết mà".
Sau đó cậu lại lấy một cọng cỏ tiếp tục gặm, gặm được nửa đường thì bỗng chốc bị đè sát vách.
Ngu Hàn Sinh cúi đầu hôn cậu.
Ngu Hàn Sinh dễ dàng lần theo môi lưỡi cậu, liếm rất kỹ càng, lẫn trong nụ hôn là vị cỏ hẵng còn vương, trong không gian bít kín ngập tràn tiếng nước.
Cậu cảm thấy ngạt thở, tâm trí cũng bắt đầu mê man, ấy vậy mà Ngu Hàn Sinh lại còn giương cặp mắt hẹp dài nhìn cậu chăm chăm mà "ừ" một tiếng trầm trầm khe khẽ, y như thể đang trả lời cho câu nói vừa rồi của cậu.
_______
Tác giả có lời:
Anh rắn đọc truyện tranh không vô ích.
#Xem thêm tí cũng được#