Tạ Kiều lại càng thêm đỏ mặt, bảo là phát sốt cũng không oan, cậu vội lắp bắp quay người: "Thế, thế thì em không làm phiền anh nữa."
Chẳng qua cậu mới bước được một bước thì đã bị một bàn tay thon dài kéo về, cậu ngã nhào lên ghế sofa, Ngu Hàn Sinh đè cổ tay cậu làm cậu không sao tránh thoát.
Người đàn ông trên người cậu giấu mặt trong bóng tối, hắn nhìn cậu với ánh nhìn cao ngạo, giọng nói khàn hơn bình thường: "Em muốn kiểm tra chứ?"
Trái tim nhảy rộ trong lồng ngực cậu, mùi nguy hiểm ập tới, lý trí mách bảo cậu nên lắc đầu, ấy thế nhưng cậu lại ma xui quỷ khiến mà vâng một tiếng.
Ngay kế đó là nụ hôn lạnh lẽo của Ngu Hàn Sinh.
Cậu nghển cổ trên ghế sofa mà đón nhận nụ hôn của hắn, môi hắn dần dà lần xuống xương quai xanh thanh mảnh, để lại những dấu hôn diễm lệ, mà Ngu tiên sinh cũng từ từ dời tay xuống...
Sau đó đầu óc cậu trống rỗng, cặp mắt phủ sương bỗng trợn trừng, nơi chưa được chạm tới đang bị Ngu tiên sinh nắm chặt.
Cậu kiềm chế hơi thở gấp gáp, nhưng đến lúc cuối khi trán cậu rỉ mồ hôi, thì cậu vẫn buột miệng hổn hển một tiếng, mà vạt áo sơ mi cũng bị làm ướt.
Nhanh thế này...
Cậu cảm thấy rất chi là bẽ mặt, bèn quay đi nhấc cánh tay bịt mắt.
Nào ngờ Ngu Hàn Sinh lại kéo tay cậu xuống rồi nâng cằm cậu lên, bắt cậu phải nhìn vào mắt hắn, đã thế còn hỏi rất thản nhiên: "Học được rồi chứ?"
Cậu chẳng muốn trả lời, nhưng bị tầm mắt hắn hun nóng vành tai nên cậu đành phải gật đầu nhanh chóng.
"Giúp tôi."
Ngu Hàn Sinh vừa đăm đăm nhìn cậu vừa cầm tay hướng dẫn cậu.
Hàng mi xinh đẹp của cậu run bần bật cứ như thể lông qua bị gió thổi rì rào, cậu cũng không ngờ người Ngu tiên sinh lại có chỗ nóng đến thế, mà còn béo bở hơn đồ nhà cậu rất nhiều, làm cho cậu cảm thấy muốn vùng lên mà chạy trốn.
Mãi đến khi cậu lết một thân áo quần xộc xệch ra khỏi phòng, tay tê gần chết, cậu mới điên cuồng tự nhủ, không bao giờ mua truyện tranh đam mỹ nữa.
Có mua cũng không thể để Ngu tiên sinh đọc được.
*
[Tận thế], bộ phim đầu tiên của tập đoàn Họ Ngu được cử hành lễ khai máy tại trụ sở Điện ảnh và truyền hình Biên thành.
Diệp Trần Tiêu dềnh dàng đến muộn.
Người quản lý giục: "Mười giờ bắt đầu rồi, bố nhanh chân lên cho con nhờ bố."
"Vội vàng gì."
Diệp Trần Tiêu chẳng để tâm, chuyện công ty Tạ Kiều muốn quay phim thì cậu ta cũng biết, mà đây chỉ là một công ty mới thành lập mà thôi.
Nếu không phải cậu ta đang tình cờ rảnh rỗi, lại thấy thương thay Tạ Kiều bị bỏ cảnh quay, thì còn lâu cậu ta mới chịu tới giúp.
Có khi hôm nay diễn viên nổi tiếng nhất lại là cậu ta ấy chứ, kiểu gì cũng phải làm quả ra sân hoành tráng mới được.
"Đạo diễn Khương, ảnh đế Lam với Đàm Đàm đều đến hết rồi đấy." Người đại diện khuyên nhủ, còn không nhanh chân là sẽ bị truyền thông tố bệnh ngôi sao cho xem.
Diệp Trần Tiêu: ??????!
"Sao lại có cả đạo diễn Khương, tiền bối Lam với Đàm Đàm thế?" Diệp Trần Tiêu lấy làm bối rối.
"Chứ không phải chú đến vì đội hình này à?" Người đại diện cũng hoang mang không kém, vì anh ta chưa thấy Diệp Trần Tiêu chốt phim nhờ kịch bản bao giờ.
Diệp Trần Tiêu: ... Cứ tưởng có mình mình đến diễn bộ phim xui xẻo này vì tình hữu nghị cơ chứ.
Liếc đồng hồ xong cậu ta hoảng hốt toát mồ hôi hột, vội vàng lên xe giục tài xế: "Lái gì mà chậm thế."
Ngược lại với cậu ta, Tạ Kiều đến từ rất sớm, [Tận thế] hiển nhiên là một bộ phim về đề tài tận thế, kịch bản do tác giả ưa thích của cậu- Chúc Dư cầm bút, thật lòng cậu cũng rất thích kịch bản này.
Nhưng cậu vẫn rất căng thẳng khi diễn cặp với Lam Mông, lần đầu diễn nam chính áp lực hơn diễn nam phụ nhiều.
Mọi người đến đây hôm nay có đầy đủ cả vai chính lẫn vai phụ.
Dưới bục sân khấu, một người đàn ông nhuộm tóc vàng vừa nhìn Tạ Kiều vừa thầm thì với người bạn cạnh mình: "Có quan hệ với tổng giám đốc Ngu sướng thật, vừa ra mắt đã được diễn vai chính rồi."
Người bạn hơi nhíu mày: "Thi Dịch này, không nên nói vậy đâu, công ty mình không nhiều nghệ sĩ, trong đó Tạ Kiều là có tiềm năng lớn nhất rồi."
"Cậu chỉ nhìn thấy bề nổi của vấn đề thôi." Thi Dịch nghiêm khắc dạy dỗ.
Tận đến khi người dẫn chương trình bắt đầu phỏng vấn các diễn viên chủ chốt: "Điều gì đã khiến các bạn quyết định nhận bộ phim này?"
Diệp Trần Tiêu liếc nhìn Tạ Kiều: "Tôi tham gia [canteen nửa đêm] với Tạ Kiều, cũng coi như chỗ quen biết, cậu ấy mời nhiệt tình nên tôi cũng nhận lời."
Tạ Kiều: ... cậu mời Diệp Trần Tiêu bao giờ ấy nhỉ??
Tuy nhiên cậu vẫn rất bất ngờ với sự có mặt của Diệp Trần Tiêu.
Rồi đến Lam Mông mở miệng: "Chúng tôi hợp tác với nhau trong [Cầu sinh] rất vui vẻ, nên là tôi muốn tiếp tục hợp tác."
Đạo diễn Khương cũng tiếp lời: "Con trai tôi với Tạ Kiều là bạn thân, thằng bé hay khen Tạ Kiều lắm, cuối cùng cũng có cơ hội hợp tác rồi."
Đạo diễn Khương nói vậy xong thì ngay cả người dẫn chương trình nhiều kinh nghiệm cũng phải im bặt, nhắc tới con trai đã mất trong một ngày mừng, người dẫn chương trình thật sự không biết nên tiếp lời ra sao.
Cuối cùng vẫn nhờ Tạ Kiều nói đỡ: "Cảm ơn đạo diễn Khương đã khen ngợi, con trai bác cũng rất tuyệt vời."
Thế nhưng bầu không khí lại chỉ càng thêm lặng ngắt.
Có khán giả bình luận trên weibo.
[khoai lang nướng] tự dưng thấy hơi quai quái, thời tiết cũng lạnh xuống hai độ luôn.
[thịt thái sợi giả cá] +1, chắc đạo diễn Khương vẫn chưa vực dậy khỏi nỗi đau mất người thân, chỉ mong bác ấy không bị ảnh hưởng khi quay phim lần này.
[cháo thịt nạc trứng muối] huhuhu Kiều của mình tốt bụng quá, còn đỡ lời cho đạo diễn Khương nữa, cảm thấy rất ấm lòng.
[đầu cá hấp ớt] lầu trên mất nick rồi nhé.
Dưới bục sân khấu, người bạn huých tay Thi Dịch: "Đó, hình như hội đạo diễn Khương toàn đến vì Tạ Kiều mà, thay người khác chưa chắc đã gom được đội hình này đâu."
Thi Dịch không tiện phủ nhận: "Xã giao thôi."
Nếu có cơ hội thì cậu ta cũng có thể đứng trên bục sân khấu ấy.
Dường như có ai đó nghe thấu tiếng lòng cậu ta, bởi lúc chuẩn bị về công ty sau khi lễ khai máy kết thúc thì đột nhiên, một giọng nói vang lên trong đầu Thi Dịch.
"Mi muốn thành công chứ?"
"Chỉ cần mi sẵn lòng san sẻ cơ thể với ta."
Thi Dịch hơi hoảng hốt, tài liệu hướng dẫn của phường cậu ta có nhắc tới vấn đề này, gặp thi trành cần trấn định, chạy được thì xách quần lên mà chạy, không chạy được thì phải nói không với dụ hoặc, cự tuyệt phường ăn bám.
Nhưng nghe hấp dẫn quá huhu.
Giá cả hiện giờ mỗi lúc một leo thang, chưa biết chừng sẽ đến một ngày thi trành hoàn toàn xâm nhập, một nghệ sĩ quèn như cậu ta không mua nổi nhà dưới lòng đất, sớm hay muộn cũng phải chết mà thôi, còn chẳng bằng hưởng thụ những tháng ngày thịnh vượng.
Cậu ta toan nhận lời thì tự dưng lại có một giọng nói biếng nhác vang lên trong tâm trí: "Mi muốn thành công không? Vực Sâu sẵn sàng phục vụ."
Cậu ta thử đáp: "Vậy mi muốn cái gì?"
"Linh hồn của mi sau khi chết." Quỷ vương quen việc một cái là bắt đầu tích cực phát triển việc kinh doanh, không bỏ qua dù chỉ là một góc Biên thành.
Sau khi chết?
Thi Dịch tức thì dao động.
Một bên là khi đang sống, một bên là khi đã chết.
Xem ra điều kiện Vực Sâu đưa ra phải chăng hơn so với thi trành, cậu ta rối rít nhận lời quỷ vương, đồng thời hùng hồn cự tuyệt thi trành.
Thi trành ẩn trong cái bóng của Thi Dịch là một tay mơ mới lên mặt biển cách đó không lâu, giờ nó đang cảm thấy cực kỳ kỳ ảo, bối rối không biết có nên bám gót hay không.
Lớp đàn anh ai cũng nói con người rất dễ bị lừa, vậy mà sao nó lại thấy muôn vàn gian khó, hôm nay chẳng chốt nổi một đơn.
*
Sau khi lễ khai máy kết thúc, phóng viên nhà báo vây chật cứng bên ngoài trụ sở, Tạ Kiều đăm chiêu hồi lâu rồi biến nguyên hình trong phòng thay quần áo, sau đó nhảy phóc lên xe của công ty.
Tài xế nhìn con thỏ tai cụp mới nhảy lên mà bối rối, nếu là các vật nuôi khác thì anh ta đã đuổi xuống xe rồi.
Nhưng đây lại là một con thỏ tai cụp.
Đến logo công ty họ cũng là dấu chân thỏ cơ mà, đừng nói đến việc đuổi xuống xe, anh ta thậm chí còn bóc bim bim đưa cho con thỏ nữa.
Chúng nghệ sĩ trên xe đều tan chảy cõi lòng trước sự đáng yêu của bé thỏ tai cụp trắng như tuyết ấy, dù bé thỏ này hơi hơi trọc chút, nhưng bé vừa bé tí xiu vừa có cặp tai bông xù, nhìn đã thấy vuốt sướng rợn tay.
Có diễn viên vừa định vuốt thỏ thì rụt phắt tay về sau khi nghe đồng nghiệp nói.
"Ơ hình như là thỏ của sếp Ngu đấy, từng lộ mặt lúc sếp ấy tham gia hội nghị rồi."
Nhờ câu nói này mà chiếc xe vốn dĩ đã được khởi động ngay tắp lự lại tạm dừng cho mọi người xuống cửa hàng thú nuôi bên cạnh mua đồ ăn cho thỏ.
Tạ Kiều không thích ăn thức ăn cho thỏ nén, nhưng không muốn phụ ý tốt của mọi người nên cậu đành phải bất đắc dĩ gặm từng miếng một.
Cái bụng màu trắng xinh xẻo của bé thỏ dần hóa tròn vo, lớp lông măng mềm mịn khẽ rung một cái, đã thế cục lông tròn còn ngoạm chiếc túi hết trơn khoe cho mọi người thấy, ý bảo bé ăn xong hết rồi đó nha.
Mọi người: A a a a a a a a bé thật là cưng xỉu!
Chờ xe đỗ lại là Tạ Kiều nhảy xuống.
Chúng nghệ sĩ ngồi cùng cậu tiếp tục đưa cậu đến thang máy một cách đầy thân mật, còn bấm nút thang máy thay cho cậu nữa.
Tinh một tiếng-----
Đã đến nơi rồi.
Thỏ tai cụp tung tăng nhảy ra ngoài, sau đó xoay người nhấc cặp chân xù, vất vả vái chào với người bấm thang máy cho cậu.
"Tự dưng hiểu sao sếp Ngu lại thích thỏ tai cụp."
"Tớ cũng muốn có một bé thỏ biết chắp tay."
"Ờ, về ngủ đi là có."
Tạ Kiều không nghe được lời bàn luận của họ, cậu còn đang quen đường chạy đến trước cửa phòng Ngu Hàn Sinh, đang định giơ chân gõ cửa-----
Thì bỗng nhiên cậu nhớ đến một vấn đề.
Cậu tan làm rồi, nhưng Ngu tiên sinh đã tan đâu.
Quấy rầy Ngu tiên sinh thì... không hay lắm nhỉ?
Thế là cậu nhảy lên tay nắm cửa, rướn người nhòm vào bên trong thông qua mắt mèo, không thấy Ngu tiên sinh trong văn phòng.
Cậu thở phào rồi đu mình mở cửa.
Cậu có thể nấp ở đây chờ Ngu tiên sinh tan việc.
Bước đầu tiên, chọn một vị trí thật là bí mật.
Như vậy Ngu tiên sinh trở vào sẽ không nhìn thấy cậu, sau đó cậu chờ thêm một chút là có thể chui vào túi áo Ngu tiên sinh và cùng nhau về nhà.
Nghĩ đoạn cậu liền lảo đảo bò lên chiếc tủ sách cao cao, rồi rúc mình đứng cạnh đồ trang trí.
Cậu vừa mới an vị thì cửa phòng bật mở.
"Công trình dưới lòng đất đang gọi thầu rộng rãi với sự tham gia của rất nhiều công ty bất động sản, bên mình dự thầu không sếp?" Lý Trạch theo Ngu Hàn Sinh vào trong văn phòng.
"Không."
Ngu Hàn Sinh hơi khựng lại.
"Vì sao?" Lý Trạch có hơi thắc mắc.
"Thời gian thi công quá dài." Ngu Hàn Sinh liếc nhìn tủ sách.
Lý Trạch hiểu ý hắn, trước thời sương xám, thời gian thi công dài không phải một vấn đề, nhưng hiện giờ nó lại đồng nghĩa với việc tỷ lệ rủi ro gia tăng rõ rệt giữa lúc thi công.
Thành phố dưới lòng đất là biểu tượng của an toàn trong lòng dân chúng, nguyên nhân then chốt để duy trì trật tự xã hội trong thời kỳ sương xám tàn phá là động lực giành được một chỗ tại thành phố này, nhưng sẽ ra sao nếu như biểu tượng của an toàn lại không còn an toàn nữa?
Lý Trạch thoáng cảm thấy bất an.
Sau đó cậu ta nhìn theo tầm mắt Ngu Hàn Sinh, để rồi thấy một con thỏ tai cụp nằm cạnh vật trưng bày trên tủ sách.
Nhận ra ánh mắt hướng về phía mình, thỏ tai cụp ngụy trang thất bại lập tức bất động, bắt chước Ni Ni giả làm một món đồ chơi bình thường.
Lý Trạch tò mò hỏi: "Thỏ bông của sếp giống thật thế, sếp mua đâu chỉ em cho em mua với?"
Nghe vậy Tạ Kiều không khỏi căng thẳng.
May sao Ngu Hàn Sinh đã lạnh lùng nói: "Không phải đồ bán."
Lý Trạch: ... Đồ con rắn hẹp hòi.
Tạ Kiều thở phào nhẹ nhõm, hên là Ngu tiên sinh không phát hiện ra mình, có lẽ vì khoảng cách xa quá nên anh ấy tưởng mình là một món đồ chơi từng mua trước đó.
Lý Trạch để tài liệu lên bàn rồi rời đi, dạo này ngày nào cậu ta cũng bận bù đầu.
Hàng ngày cứ tan làm xong là cậu ta lại phải phụ trách vấn đề học thức cho đám nhóc, bài kiểm tra ghép vần hôm qua không một đứa nào qua.
Nhớ năm xưa rắn chín đầu loáng cái đã học được pinyin, rõ ràng đều không phải người mà sao khoảng cách lại trông xa vời vợi.
Lý Trạch- thầy nuôi dạy trẻ mới được lên chức thở dài.
Mà Tạ Kiều thì vẫn đang thực hiện đúng chức trách của một chú thỏ bông, mỗi tội mắt cậu đã dán luôn vào chiếc đồng hồ treo trên mặt tường.
11:15.
Sao còn chưa tan nhỉ.
Cậu rầu rĩ đánh cái ngáp be bé.
Đúng lúc này, Ngu Hàn Sinh bước đến trước tủ sách và nhướng mày nhắc nhở: "Thỏ bông không nhúc nhích."
Thỏ tai cụp tức thì ngoan ngoãn đứng im.
Nhưng Ngu Hàn Sinh lại xách cậu lên, thế rồi hắn không chỉ lật lên lật xuống kiểm tra tình hình mọc lông của cậu, mà còn muốn điều tra cân nặng của cậu để viết vào báo cáo sức khỏe.
Đứng trước chiếc cân lạnh lẽo, thỏ tai cụp rốt cuộc không nhịn được nữa mà cựa ra khỏi móng vuốt của Ngu Hàn Sinh: "Em gầy."
Thấy Ngu Hàn Sinh không tin, cậu lại thề thốt: "Em gầy thật đó."
Ngu Hàn Sinh điềm nhiên nhìn cái bụng tròn vo của thỏ tai cụp, không nói một lời.
Thỏ tai cụp đang nằm nhoài trên bàn thì thấy điện thoại Ngu Hàn Sinh phát sáng, kế đó là một trò chơi thu hút ánh nhìn của cậu.
"Đây là trò chơi của công ty mình ạ?" Tuy chưa chưa nghe tên trò chơi bao giờ, nhưng cậu nhận ra logo dấu chân thỏ màu xanh ấy.
Lúc mới đến thế giới này không được bao lâu cậu còn từng thoáng thấy đồ họa của trò chơi này rồi, vô cùng chân thực và tinh tế.
"Muốn vào xem không?" Ngu Hàn Sinh hơi cụp mắt.
"Muốn!"
Trong trò chơi có rất nhiều đồ chơi, có nhà cây cho mèo này, đường hầm cho thỏ này, công viên nước nữa này... Cậu muốn vào xem thử cực.
Thỏ tai cụp dùng chân ôm điện thoại, chốc lát sau lại hỏi vẻ ngập ngừng: "Nhưng mà vào được ạ?"
Lời vừa dứt, ánh sáng trước mắt đã vụt qua vèo vèo, y như thể một chuyến du hành siêu tốc, làm cậu không thể không nhắm nghiền hai mắt.
Khi mở mắt ra và thấy rõ cảnh tượng xung quanh, cậu mới biết mình đã trở lại trại chăn nuôi quái vật, chẳng qua bóng tối bên ngoài đã được hoàn toàn thay bằng ánh sáng.
Vào được thật này!
Thỏ tai cụp bị hút vào điện thoại nén sợ mà rụt rè ngước đầu hỏi: "Ngu tiên sinh ơi, anh vẫn nghe được em chứ?"
"Ừ."
Cự xà ngoài màn hình lặng lẽ cắm tai nghe.
Cùng lúc đó tại một tầng khác của công ty, bộ phận trò chơi xao nhãng đã lâu đang bắt đầu nhốn nháo, cuối cùng bọn họ cũng được tiếp đón người chơi số một rồi!
________
Tác giả có lời:
Người khác thì chơi game
Rắn xinh thì chơi thỏ
#úi tự dưng bậy thế nhở#