"Kết quả thế nào rồi?"
Diệp Trần Tiêu ngồi trên xe, ngẩng đầu hỏi.
"Có rồi."
Quản lý của Diệp Trần Tiêu mỉm cười mở tin nhắn tổ chương trình gửi tới.
May mà lần này anh ta quen biết phía đầu tư của [canteen nửa đêm], nếu không cũng khó mà nói trước được ai mới là người được chọn.
Nhưng đọc tin nhắn rồi, nụ cười anh ta lại cứng đờ trên mặt.
Sao lại là Tạ Kiều?
Cùng lúc đó, đài truyền hình Biên thành vừa kết thúc buổi thảo luận về các thí sinh tham gia, đạo diễn Thẩm báo kết quả cho đại học Liễu Âm, nguyên cớ là vì một chương trình chỉ toàn thuần nghệ sĩ sẽ không thể nhận vé lên sóng truyền hình, thế nên một vài thầy cô giáo của đại học Liễu Âu cũng sẽ tham gia quay chương trình.
Đầu kia điện thoại, Lam Tề xem danh sách được gửi tới bằng máy tính, cởi cặp kính gọng mỏng đè sống mũi, tầm mắt y dừng lại trên cái tên Tạ Kiều, rồi chợt bật cười.
"Augustine, đã lâu không gặp."
*
Tạ Kiều và Ngu Hàn Sinh vừa trở về nhà, thì đài truyền hình Biên thành nhắn tin cho cậu.
----- chúc mừng anh đã trở thành khách mời chính thức của [canteen nửa đêm], tập đầu tiên chương trình sẽ được quay và phát sóng trực tiếp ngay tại trong tuần, chúng tôi sẽ báo cho anh thời gian và địa điểm, xin hãy chuẩn bị hành trang kỹ càng!
Tạ Kiều không mấy để bụng chương trình được quay lúc nào, cậu chỉ khá là quan tâm khi nào được nhận thù lao, cậu lần tin nhắn đi lần tin nhắn lại mà cũng không thấy hai chữ hợp đồng, chỉ đành phải chủ động lên tiếng.
[Tạ Kiều] Em muốn hỏi khi nào ký hợp đồng vậy ạ?
Tổ chương trình trả lời nhanh chóng.
----- hợp đồng sẽ được chuẩn bị đầy đủ vào ngày quay chương trình ạ
Vậy là cũng sắp rồi.
[Tạ Kiều] vâng, em cảm ơn ạ.
Ngu Hàn Sinh về nhà một cái là lại ngồi ngay xuống sofa xem văn kiện, hắn ngồi ngược sáng, hàng mi đen dày chớm lung linh, làm cho đường nét sắc bén của hắn dịu dàng đi đôi chút.
Tạ Kiều bỗng nghĩ tới vết thương chằng chịt trên nguyên hình của hắn, cậu rót cho hắn một cốc nước ấm, đoạn dè dặt hỏi: "Ngu tiên sinh, vết thương của anh lành chưa ạ?"
Ngu Hàn Sinh ngừng tay gõ chữ, nhận lấy cốc nước, bình thản nhấp một ngụm: "Không bị thương."
Vẻ mặt của hắn quá thản nhiên, nếu Tạ Kiều không tự mình nhìn thấy vết thương thì đã cho rằng hắn đang nói thật.
Cậu bước đến gần hơn, thế rồi không biết lấy đâu ra dũng khí, cậu duỗi tay lên vạt áo người đàn ông, chẳng qua còn chưa kịp thò vào thì cổ tay đã bị người nắm chặt.
Ngu Hàn Sinh giữ tay cậu, chậm rãi đè cậu xuống ghế, nhìn thẳng vào mắt cậu mà hỏi: "Em muốn sờ gì?"
Tạ Kiều thề cậu thật sự chỉ muốn sờ thử vết thương trên người Ngu Hàn Sinh thôi, nhưng đến lúc bị Ngu Hàn Sinh đè bên dưới, khoảng cách áp gần, hơi thở nóng hầm hập vương chung một chỗ, thì đầu óc cậu bỗng nhiên trống hoác, chẳng biết đáp thế nào.
Cho tới khi tay cậu bị Ngu Hàn Sinh dẫn dắt lần xuống từng chút, từng chút một, tâm trí cậu mới nổ oành một cái, đột ngột hoàn hồn, vùng dậy chạy khỏi ghế sofa.
Trốn vào phòng ngủ đóng cửa lại.
Tạ Kiều tựa lưng vào cửa, trái tim nảy ầm ầm.
----- ngày càng kịch liệt.
Tay trái còn lưu nhiệt độ bất thường, cậu hít một hơi thật là sâu, vậy mà mặt mũi vẫn đỏ bừng không ngớt.
Cậu cứ đứng áp vào cửa, mãi đến khi nghe tiếng Ngu Hàn Sinh ra ngoài, cậu mới lấy can đảm rời khỏi phòng mình đang đứng.
Chúng cỏ nhỏ phơi nắng ngoài ban công, Tạ Kiều dùng tốc độ bàn thờ cuỗm thẳng chậu Khương Lê vào phòng ngủ.
Cậu đặt Khương Lê trên bàn học, tưới ít phân bón cho ngọn cỏ vong linh.
Khương Lê ngập ngừng nhắc nhở: "Bây giờ em chỉ là một nhúm cỏ thôi."
Tạ Kiều: ... cỏ bình thường sẽ không đen tối thế
Cậu kéo ghế ngồi xuống trước bàn, hỏi đầy cân nhắc: "Cậu yêu đương bao giờ chưa?"
"Chẳng lẽ anh lại chưa?"
Cỏ Khương Lê tức thì sững lại, cứ như vừa nghe được chuyện gì kỳ cục lắm.
Tạ Kiều hắng giọng: "Mình có một người bạn------"
Lời chưa dứt đã bị nhúm cỏ ngắt lời: "Khỏi cố, em biết người bạn ấy chính là anh rồi."
Tạ Kiều: ...
"Gặp rắc rối trong tình cảm à?" Khương Lê bừng tỉnh hỏi.
"Hình như mình thích một người."
Tạ Kiều chầm chậm nói.
Cỏ nhỏ chuyển một tư thế trưởng thành, dùng một lá cây nâng lá cây khác, nghi hoặc: "Thế thì có gì rắc rối?"
"Mình lo nhỡ người ấy không thích mình thì phải làm sao."
Tạ Kiều nói ra lo lắng trong lòng.
"Mình nghĩ, vậy thì chẳng bằng làm bạn."
Đầu cậu cứ thế cúi dần đều xuống.
Khương Lê nhẹ nhàng dùng lá cây khoác cánh tay Tạ Kiều: "Vậy là anh thích người nọ rồi."
"Chỉ có thích rồi mới thấy lo sợ."
Thích sao?
Hồi lâu, Tạ Kiều ngẩng đầu, chần chừ hỏi: "Vậy... mình phải làm gì?"
"Theo đuổi người ấy."
Khương Lê mở miệng rất trải đời: "Tặng người ấy hoa này, rủ đi ăn uống hẹn hò này, khiến người ấy cảm thấy ở cùng anh rất vui vẻ, còn chia tay hay không là chuyện của sau này, anh nghĩ anh có thể làm bạn với người ta, rồi thì bình thản nhìn người ta ở bên kẻ khác thật à?"
"Tin em đi, chịu chết."
Tạ Kiều nghe vậy trầm ngâm, quả thực là cậu không sao nhìn thế được, cậu sẽ tự động né tránh hình ảnh Ngu tiên sinh và người khác ở bên nhau.
Cậu không trả lời, nhưng đáy lòng đã âm thầm ghi nhớ.
----- cần tặng hoa.
----- cần hẹn hò.
Có lẽ, cậu có thể thử một chút.
*
Cao ốc tập đoàn Họ Ngu, tầng bảy tám.
Trong phòng hội nghị vừa diễn ra một buổi họp dài bốn tiếng, dân tình không ai không mỏi mệt, lúc đi ra ngoài, thấy có một thanh niên ôm bó hoa cát cánh màu lam đứng chờ ngoài cửa.
"Xin hỏi, tổng giám đốc Ngu có ở bên trong không ạ?"
Cậu thanh niên lễ phép nói.
Nhiễm Chu hôm qua say rượu, đầu óc biêng biêng, cứ thấy người này trông quen quen mà tạm thời chưa nhớ gặp ở chỗ nào, nhưng liếc thấy bó hoa trong tay cậu thanh niên, cậu ta liền tốt bụng nhắc nhở: "Tổng giám đốc Ngu ghét hoa lắm."
Con rắn chín đầu kia một mình một quẻ, tính nết rõ là không tốt, trừ các thiếu nữ mới nhậm chức bị mê muội bởi bề ngoài ra, thì bất kỳ ai làm cho công ty lâu năm đều gặp Ngu Hàn Sinh là tránh vội, nhưng mà cậu ta không nhớ gần đây công ty có tuyển người nào mới.
Nhiễm Chu đang nghĩ dở, thì thấy người đàn ông mặc âu phục đã bước ra ngoài cùng Lý Trạch, sau đó, người đàn ông nhìn bó hoa cát cánh.
Nhiễm Chu toát mồ hôi hột hộ thanh niên.
Hai năm trở lại đây càng ngày càng khó xin vào Họ Ngu, nếu bị đuổi việc chỉ vì một bó hoa thì thật sự là lợi bất cập hại.
Nhưng cậu ta không ngờ, Ngu Hàn Sinh lại bình thản nhìn thanh niên chăm chú: "Đưa tôi?"
Tạ Kiều căng thẳng nắm chặt bàn tay, rồi cậu gật đầu nói: "Nếu anh không thích hoa-----" thì bỏ đi cũng được.
Chẳng qua lời còn chưa dứt, Ngu Hàn Sinh đã nhận hoa, đoạn cụp mắt trả lời: "Rất thích."
Không chỉ là Nhiễm Chu, mà ngay cả mọi người đang nơm nớp bước ra ngoài phòng họp cũng nhìn nhau trố mắt, duy có mình Lý Trạch thở dài, đến con rắn chín đầu cũng thoát kiếp FA rồi, vậy mà một con người thuần chủng có ý chí tiến thủ như mình lại còn cô đơn mãi.
Sau khi Ngu Hàn Sinh và Tạ Kiều rời đi, cậu ta nhìn theo bóng lưng hai người, đoạn quay sang than thở với Nhiễm Chu.
Nhiễm Chu trầm ngâm chốc lát rồi nói: "Chắc tại mặt đấy."
Lý Trạch: ...
Dù sao đi nữa, cự xà được-mỗi-cái-mặt có người yêu cũng là chuyện đáng để ăn mừng.
Lúc này, Tạ Kiều dẫn Ngu Hàn Sinh đến nhà hàng Thái ký nổi tiếng nhất Biên thành.
Nghe nói nhà hàng nọ trước đây là một quán ăn nhỏ, mấy năm gần đây mới dần dần có tiếng, dân bản địa Biên thành ai nấy đều tấm tắc khen ngon, cậu phải đặt chỗ phòng riêng từ sáng sớm.
Ngu Hàn Sinh nhìn tên biển hiệu, nhịp bước hơi dừng.
"Anh đến hàng này rồi ạ?"
Tạ Kiều tò mò hỏi.
"Từng đến."
Ngu Hàn Sinh nhẹ nhàng nói.
"Chắc là ăn ngon lắm chứ ạ?" Tạ Kiều tò mò hỏi.
Ngu Hàn Sinh "ừ" một tiếng hờ hững, nghe vào tai cũng chẳng biết ngon không.
Mà Tạ Kiều thì lại thở phào.
Bọn họ ngồi vào phòng riêng đã đặt trước, chưa gọi đồ ăn, nhân viên phục vụ cầm thực đơn đứng bên cạnh: "Chào hai anh, hai anh muốn chọn món gì ạ?"
"Nhà hàng mình có món gì đặc biệt ạ?"
Tạ Kiều cũng không biết ăn gì, liền hỏi ý kiến nhân viên phục vụ.
Nhân viên phục vụ lễ phép trả lời: "Dạ, chỗ chúng em có rất nhiều đặc sản, tất cả đều là đặc sản Biên thành."
Tạ Kiều gật đầu, chẳng ngờ câu sau của nhân viên lại làm cậu suýt thì kinh hãi hóa nguyên hình.
"Thỏ xào cay đậm hai anh có hứng thú không ạ?"
Nếu mà không để ý đến giấy phép kinh doanh treo trên tường nhà hàng, thì Tạ Kiều đã hoài nghi đây là một quán ăn phi pháp luôn rồi ấy chứ, sao có thể đề cử thịt thỏ với một con thỏ nhỏ yếu đáng thương chân ướt chân ráo đến đây cho được.
"Không hứng thú."
Ngu Hàn Sinh lạnh lùng đáp.
Nhân viên ngoan ngoãn mở tờ thực đơn kế tiếp: "Vậy súp rắn thơm lừng thì sao ạ?"
Tạ Kiều: "... Cũng không muốn nốt."
"Thỏ xào cay đậm và súp rắn thơm lừng được giảm giá khi mua theo combo nữa đấy ạ." Nhân viên vẫn đề cử tha thiết.
"Cảm ơn, không cần đâu."
Tạ Kiều hít sâu.
Lúc này nhân viên mới thôi giới thiệu: "Vậy hai anh xem thử có muốn gọi gì khác không ạ?"
Nói thật lòng, giờ Tạ Kiều đã hoàn toàn không có tâm trạng cơm nước nữa.
Cậu không ngờ lần đầu hẹn hò lại đẫm máu thế, bầu không khí hoàn toàn chệch hướng, thậm chí còn bắt đầu kỳ kỳ cục cục, định mở lời mà lời nghẹn trong cổ, chỉ có thể cúi đầu đọc thực đơn xua tan lòng căng thẳng của mình.
...
Một tiếng sau, Tạ Kiều cảm thấy bữa cơm hôm nay thất bại chết mất, khi rời đi cùng với Ngu Hàn Sinh, cậu đã uể oải cả người, đối lập rõ rành rành với khí thế hăm hở lúc đến.
Đi đi một hồi cậu bắt đầu lười động, thế là cậu tranh thủ lúc đi qua một con hẻm để biến lại nguyên hình.
Ngu Hàn Sinh dừng bước, bình tĩnh nhìn con thỏ tai cụp muốn trèo lên người mình.
Quả cầu lông bé bỏng trèo cả buổi mà vẫn chẳng tới nơi, cuối cùng người đàn ông vẫn phải xách thỏ lên ôm vào lồng ngực.
Ra khỏi con ngõ lại tình cờ gặp một đứa bé dắt tay mẹ.
Thằng nhóc chỉ con thỏ tai cụp trong ngực Ngu Hàn Sinh, ồ lên với mẹ cứ như phát hiện ra lục địa mới: "Mẹ! Mẹ nhìn con thỏ trụi kìa!"
Thỏ tai cụp bị chọc trúng trái tim thủy tinh, liền ra sức rúc vào trong túi áo sơ mi của hắn.
Ngu Hàn Sinh liếc người đi đường một cái, rồi cứ thế rời đi.
Chẳng qua không bao lâu sau khi hắn rời đi, thằng nhóc lại khóc rung trời lở đất: "Mẹ, con trụi tóc rồi."
Mà thỏ tai cụp nằm trong túi Ngu Hàn Sinh rất rất lâu mới chịu thò cái đầu bé xinh ra ngoài, gom hết can đảm hỏi: "Ngu tiên sinh ơi, anh thích thỏ thế nào thế?"
"Màu trắng."
Ngu Hàn Sinh đáp tương đối kiệm lời.
"Còn gì nữa ạ?"
"Lớn cỡ bàn tay."
"Còn gì nữa ạ?"
"Trụi."
Tạ Kiều nghe vậy không khỏi thở phào, thế nhưng cậu lại nhanh chóng nhớ ra một chuyện, cậu cúi đầu nhìn thân thể đã mọc được ra một lớp lông tơ mỏng mỏng của mình, lo lắng hỏi: "Nhưng nếu em hết trụi thì làm thế nào đây?"
Bỗng nhiên, người đàn ông khựng lại.
Hắn rút con thỏ tai cụp lớn cỡ bàn tay từ túi áo, bưng gọn trong tay, nhìn đầy chăm chú, cuối cùng bình tĩnh đáp: "Vậy thì thích không trụi nữa."