Người 2D Ông Trùm Nuôi Ba Năm Chạy Rồi

Chương 75: Thỏ tai cụp khóc




Sau khi cúp điện thoại, tờ giấy trắng trên bàn đã bị cậu vô thức viết đầy, cũng chỉ viết một câu duy nhất.

—– mình rất bình thường.

Cậu nhìn tờ giấy thật lâu, hình ảnh xa xưa lại hiện về trong tâm trí.

"Tạ Kiều nói có yêu quái trên đời, nó tâm thần à?"

"Thầy bảo nó bị hoang tưởng, đem nhốt vào phòng tối là được."

"Có lần nó còn bảo nó thích con trai."

"Bảo sao lại bị trả về, đồng tính kinh tởm."

Tạ Kiều nhẹ nói: "Mình không bình thường."

Người bình thường sẽ không chịu nổi khi hôn người cùng giới, vậy mà cậu lại không đẩy Ngu Hàn Sinh khi anh ấy hôn mình.

Cậu nhắm mắt, thở ra một hơi thật dài, vo nát tờ giấy chằng chịt chữ viết, rồi ném vào thùng rác.

*

Buổi tối, trước cửa thang máy tòa B Yến viên tụ tập không ít khuôn mặt thân quen.

"Anh Hắc, sao anh cũng tới thế?" Lý Trạch cất tiếng chào hỏi Mèo Mun.

"Đến vì việc công ty ấy mà."

Mèo Mun có vẻ né tránh, hỏi ngược lại: "Thế sao chú lại tới?"

"Cũng là vì việc công ty."

Lý Trạch mỉm cười.

Một người một mèo mỗi kẻ một tâm tư.

Mèo Mun nhủ thầm: Rốt cuộc mình đã nói sai điều gì mà lại bị đại ca sút ra khỏi nhóm, phải chóng chóng đến tạ tội thôi, không thể để Lý Trạch cười chê được

Lý Trạch nghĩ bụng: Rốt cuộc mình đã làm sai điều gì mà lại bị cắt phéng thưởng cuối năm, phải chóng chóng đến tạ tội thôi, không thể để con mèo ngu xuẩn kia cười chê được

Bọn họ bước ra khỏi thang máy, gõ cửa gần như cùng một lúc.

Ni Ni nghe tiếng động lập tức bay qua.

Nó không vội vàng mở cửa, mà trước tiên cẩn thận quan sát mắt mèo, sau khi chắc chắn con rắn chín đầu trong kia có thể đánh thắng những vị khách mới, nó mới dùng hết sức bình sinh vặn tay nắm.

Bước vào, Mèo Mun và Lý Trạch không để ý thấy yêu tinh, chỉ dám thấm thỏm thập thò cạnh cửa, hai tay cầm quà đầy ngoan ngoãn, chẳng khác nào học sinh tiểu học biết rõ mình sắp bị phê bình.

"Anh Lý, sao mọi người không vào trong ạ?"

Tạ Kiều hoài nghi hỏi.

Lý Trạch và Mèo Mun đưa mắt nhìn nhau, không dám thừa lời, mà Lý Trạch quen thân với Tạ Kiều hơn, cuối cùng cậu ta vẫn phải hắng giọng lên tiếng: "Sợ sếp không vui."

"Sao có thể."

Tạ Kiều tỏ vẻ nghi hoặc, dù Ngu tiên sinh thoạt trông hơi lạnh lùng một chút, nhưng cậu thấy đối phương vẫn rất dễ gần mà, không đến nỗi kệ thây người khác đứng chờ ngoài cửa được chứ.

Hiểu rõ thái độ của Tạ Kiều, Lý Trạch thầm nghĩ, con rắn chín đầu kia còn chẳng nỡ nặng lời với Tạ Kiều dù chỉ một câu ngắn ngủi, dĩ nhiên thanh niên sẽ không hiểu nỗi khổ nhân gian.

Trong lúc bọn họ nói chuyện, Ngu Hàn Sinh đã rời phòng từ khi nào chẳng biết, hắn ngồi trên ghế sofa, từ tốn nói: "Vào đi."

"Nhờ em cả đấy."

Lý Trạch bày tỏ lòng biết ơn với Tạ Kiều, rồi vội vã tiến vào phòng khách.

"Biết tổng giám đốc Ngu thích thỏ nên em đặc biệt mua một món đồ chơi hàng thiết kế bên nước ngoài về, tốc độ vận chuyển quốc tế dạo này sếp cũng biết rồi đấy ạ, đều lấy phương châm an toàn là trên hết, hôm nay hàng vừa về tới nơi em đã lấy vội về cho sếp rồi đây ạ."

Lý Trạch cung kính đưa món quà qua.

Cự xà hờ hững nói: "Để trên bàn đi."

Mà Mèo Mun sau lưng Lý Trạch cũng bừng tỉnh, thì ra là tổng giám đốc Ngu nuôi thỏ, bảo sao lại nhạy cảm với vấn đề trụi lông đến thế, nhưng nhìn xung quanh một chút thì cũng không thấy thỏ đâu, chỉ thấy một con yêu tinh đầu hói.

Hắn ta lặng lẽ thủ tiêu đặc sản Nam Hà- thỏ cắt khối xào ớt trên tay.

Bé Đá và Ni Ni cảnh giác nhìn hai vị khách xa lạ, chúng muốn tạo thành một lớp phòng ngự vây kín Tạ Kiều, mỗi tội, chênh lệch chiều cao làm chúng còn chẳng che được đến bắp chân Tạ Kiều luôn nữa.

Tạ Kiều: "... Em đi nấu cơm đã."

Nói đoạn cậu xách hai đứa nhóc lên.

Mèo Mun thân hình vạm vỡ lập tức đứng ra: "Ai lại để 'anh dâu' xuống bếp, để em để em, em làm cơm giỏi lắm."

Anh dâu?

Gò má Tạ Kiều lặng lẽ đỏ lên, cậu vội vàng xoay người vào bếp.

Ngu Hàn Sinh nhẹ nhàng cụp mắt.

Mèo Mun không biết mình nói đúng câu nào, chỉ biết sau đó hắn ta nhận được một thông báo, rằng hắn ta lại được thêm vào nhóm.

Do đó Mèo Mun phụ bếp càng thêm nhiệt tình, vung dao chém một khối xương sườn bự chảng thành một trăm linh tám khối con chỉnh tề ngăn nắp, đến Tạ Kiều cũng phải giật mình chấn động.

Tạ Kiều không thể không khen: "Đao pháp của anh tuyệt lắm."

Mèo Mun trả lời cực độ khiêm nhường: "Chém người lắm thành quen thôi."

Hồi dẫn đám mèo con đi học trường nội trú, hắn ta kết bạn với một nhóm sĩ quan trú đóng ở phòng tuyến phương nam, thường xuyên cùng tham gia vây đánh thi trành.

Tạ Kiều: ... bỗng nhiên không dám nhìn đống thịt trên thớt nữa

Do không biết khẩu vị của Mèo Mun và Lý Trạch, nên lần này cậu làm một loạt đặc sản từ bắc đến nam, dọn ra một bàn tiệc lớn, có miến tôm, cá diếc sốt, tôm viên nấu canh,... .

Lý Trạch sợ ăn thừa lãng phí, bèn gọi điện thoại rủ Hạ Giản đến cùng, ngẫm nghĩ thêm chút lại gọi cả Nhiễm Chu, dĩ nhiên Nhiễm Chu cũng không biết mình chỉ bị nhét thêm cho đủ quân số.

Mọi người quây quần trước bàn ăn.

Lý Trạch nếm một miếng cá diếc tươi non đậm vị, nhìn Tạ Kiều mà không khỏi xót xa, người tốt thế này sao lại lọt nhầm ổ rắn.

Dĩ nhiên cậu ta chỉ dám lén lút nghĩ vậy thôi, thế rồi tự dưng nhớ ra một chuyện khác: "Ngày trước hồi mình còn ở tiệm sửa điện thoại, Tiểu Hạ bảo giá có một người biết nấu ăn đến đây thì tốt quá, không ngờ bây giờ có thật này."

"Chuyện tám đời rồi mà cậu vẫn nhớ à." Hạ Giản cũng không khỏi hồi tưởng lại quãng thời gian ấy.

"Ngày trước mọi người đều ở tiệm sửa điện thoại ạ?"

Nghĩ đến tên nhóm, Tạ Kiều tò mò hỏi.

"Ừ, hồi ấy anh mở một hàng sửa chữa nhỏ nhỏ thôi, xong có lần gặp hai người toàn thân be bét máu đến tìm anh sửa điện thoại, làm anh hết hồn chim én, một người là Tiểu Ngu, một người là Tiểu Trạch." Hạ Giản cười nói.

"Ai làm đại ca bị thương?"

Mèo Mun đứng phắt dậy.

"Hội nghiên cứu, chuyện cũng lâu rồi." Lý Trạch vội vàng ấn Mèo Mun ngồi trở lại, "Giờ cao ốc của Hội nghiên cứu cũng bị san bằng sắp đổi thành vườn rau đến nơi rồi."

Lúc này Mèo Mun mới chịu ngồi xuống.

Nhiễm Chu bên cạnh nghe mà toát mồ hôi lạnh, may thay cậu ta là một gián điệp cẩn trọng, nằm vùng nhiều năm bên cạnh Ngu Hàn Sinh nhưng vẫn chưa bị phát hiện ra, nếu không ấy à, cứ nhìn cái nết hễ ai liếc đểu kẻ đấy đi đời của Ngu Hàn Sinh, thì chắc chắn cậu ta cũng lên bàn thờ sớm.

Cậu ta cố trấn định hùa theo: "Mấy chỗ như Hội nghiên cứu lẽ ra phải bị tiêu diệt từ sớm, chẳng hiểu nổi những người làm việc cho hạng tổ chức điên rồ này."

Lý Trạch thương xót nghĩ: ... Cũng không cần tự chửi mình vậy đâu

Nhắc mới nhớ, chính Lý Trạch cũng xuất thân là nhân viên của Hội nghiên cứu kia mà.

"Bây giờ không còn rắc rối gì chứ ạ?" Tạ Kiều căng thẳng hỏi Ngu Hàn Sinh bên cạnh.

"Không sao rồi."

Ngu Hàn Sinh cụp mắt.

Tạ Kiều lặng lẽ an lòng.

Lý Trạch uống hơi quá chén, nói có chút hăng say: "Kiều Kiều, em đừng thấy tổng giám đốc Ngu bây giờ nói năng nghiêm túc mà lầm, trước kia ổng say sưa nạp tiền game lắm, anh còn tưởng ổng yêu đương trên mạng rồi cơ, cả ngày dí mắt vào điện thoại, hở ra là nạp tiền, sau mới biết hóa ra là nghiện game."

Lý Trạch vừa nói, Hạ Giản cũng nhớ ra: "Bảo sao, khi ấy công ty bất động sản Họ Ngu vừa mới thành lập, lương của Tiểu Ngu không thấp, thế mà cuối tháng không ăn chùa thì sẽ là ăn mì gói, lại còn mua cái loại để trong túi nilon rẻ tiền nhất nữa."

Ngu Hàn Sinh lạnh lùng nhìn sang.

Lý Trạch vội vàng kéo Hạ Giản, nhỏ giọng kêu: "Đừng nói nữa."

Nói nữa thì con rắn chín đầu này còn gì là thể diện.

Tạ Kiều chấn động, khi còn ở trong điện thoại, cậu vẫn tưởng rằng Ngu tiên sinh không gì là không thể, cứ như anh ấy có thể dễ dàng thực hiện mọi nguyện vọng của mình, nhưng thực tế thì, đây mới là sự thật đấy ư?

Chợt nghĩ đến hình ảnh Ngu Hàn Sinh cô đơn cầm điện thoại, cậu cảm thấy nghẹn ngào, nhưng không muốn để mọi người trông thấy, nên phải vội vã cúi đầu, nhấp một hớp rượu vang.

Mọi người trên bàn đều động vào ít rượu, kể cả có là Ngu Hàn Sinh bình thường không uống tí nào, Tạ Kiều vốn dĩ không uống được bao nhiêu mà hôm nay cũng tu hết hai ly, khiến cho mặt mày đều đỏ ửng.

Lúc cậu định làm thêm ly nữa, thì một bàn tay đoạt lấy chiếc ly trong tay cậu, giọng nói lạnh ngắt của Ngu Hàn Sinh truyền tới bên tai: "Chớ uống nhiều."

Dù Tạ Kiều cho rằng hai ly rượu vang làm sao mà say được, nhưng cậu vẫn "ò" một tiếng rất nghe lời, thế rồi không chạm vào rượu nữa.

Tiễn mọi người đi xong trời đã gần rạng sáng, Tạ Kiều đứng dậy, hít một hơi thật sau, lấy dũng khí mở lời: "Điều mọi người nói... là thật ạ?"

Không khí im lặng hồi lâu.

Ngu Hàn Sinh không trả lời, nhưng Tạ Kiều phát hiện vành tai đối phương len lén ửng hồng, thế là, trái tim cậu không dưng đập lỡ—–

Cậu muốn nói gì thêm, nhưng cảm xúc dao động lớn quá, không để ý là lại biến nguyên hình.

Thỏ tai cụp muốn đứng lên cao cho dễ nói chuyện, cậu nhảy lên bàn, đáng tiếc, bé thỏ trụi nhảy thế nào mà lại đâm ngay vào ly rượu, tức thì mắc kẹt bên trong theo hình dạng chiếc ly, cứ như là thỏ lỏng, cố thế nào cũng không tuồn ra được.

Thỏ tai cụp nỗ lực trở mình, nhưng chỉ khiến chiếc ly lăn lông lốc.

Người đàn ông nghe tiếng động quay đầu, cau mày nhìn con thỏ tai cụp nằm trọn trong ly.

Hắn bình tĩnh kéo thỏ tai cụp ướp rượu vang ra ngoài: "Đã nói là đừng uống."

Tạ Kiều ỉu xìu: "Em nào có uống."

Thỏ tai cụp lớn cỡ bàn tay bị thả vào bồn tắm ấm áp, xong xuôi Ngu tiên sinh sấy lông cho cậu, rồi để cậu ngủ trên gối người đàn ông.

Trong bóng đêm, cậu chần chừ muốn mở lời, nhưng không ngờ chưa gì đã nghe thấy nhịp thở đều đặn của hắn.

Ngu tiên sinh ngủ nhanh quá.

Cậu chợt nghĩ người không uống được rượu phải là Ngu tiên sinh mới đúng.

Mà cậu đoán không sai, ngày hôm sau cậu tỉnh lại dưới dạng hình người, nhưng vừa mở mắt đã hoảng hốt đến mức suýt thì biến lại thành thỏ tai cụp.

Là bởi có một chiếc đuôi rắn đen xì đang quấn chặt lấy eo, cảm giác bị động vật máu lạnh chạm vào ôi sao mà lạnh lẽo, làm cậu không kiềm được run rẩy cả người, bản năng chôn sâu trong huyết mạch khiến cậu muốn thoát khỏi giam cầm, và khiến cậu phát ra tiếng hừ hừ khe khẽ.

Nhưng đuôi rắn quấn càng thêm chặt chẽ.

Ngu Hàn Sinh chưa tỉnh, rõ là hôm qua đã say quắc cần câu.

Tạ Kiều cố nén sợ, nhìn sang mình rắn.

Trên mình rắn có một vết thương đóng vảy rất sậm màu, có thể đoán được đã bị thương từ rất lâu về trước, chỉ là vết thương này sâu phát hoảng, đến nay vẫn chưa hoàn toàn lành lặn, như đã cứa xuyên lớp vảy cứng rắn, giống bị gây ra khi vùng khỏi gông xiềng một cách cực kỳ thô bạo.

Có lẽ anh đã đau đớn lắm.

Vành mắt Tạ Kiều cứ vậy ửng hồng, nước mắt chảy ra, lạch tạch, lạch tạch rơi xuống.

Nước mắt rơi xuống vảy rắn lạnh băng, cự xà mở cặp mắt đen nhánh, nhìn cậu chằm chằm.

"Sợ rồi?"

Cự xà hơi híp mắt, đuôi rắn thả lỏng người thanh niên.

Tạ Kiều lắc đầu, nén khóc nói: "Em chỉ nghĩ anh đã đau đến mức nào."

Cậu run rẩy đưa tay, nhẹ nhàng vuốt ve vết thương cũ trên người con rắn, thế rồi nước mắt cứ tuôn ra không kiềm chế được.

Cậu cúi đầu, chỉ là ngay sau đó—–

Eo cậu lại bị đuôi rắn ôm chặt, cằm bị thứ lực nào đó nâng lên, khi cậu còn đang bận ngẩn người, thì lưỡi rắn lạnh băng đã chạm lên khóe mắt.

—– tỉ mỉ liếm sạch nước mắt cho cậu.

Tựa như giấc mộng cách đây đã rất lâu rồi.