Người 2D Ông Trùm Nuôi Ba Năm Chạy Rồi

Chương 72: Thỏ tai cụp vào đoàn phim




Cơ hội gì cơ?

Thỏ tai cụp ngây ngốc, bị ôm trở về lồng ngực người đàn ông.

Cậu không hiểu gì cả, vẫn còn đang cố gắng cúi thấp đầu, rúc thành một cục tròn tròn, nỗ lực làm cho mình trông nhiều lông lên một tí.

Nhưng Ngu Hàn Sinh lại túm gáy cậu, dễ dàng lật ngửa cậu ra, như muốn quan sát kỹ càng những vị trí trụi lủi của cậu.

Tạ Kiều tức thì cuống quýt, cậu co mình thành một quả bóng, dỗ dành ra sao cũng không chịu để lộ phần bụng dưới nay đã chẳng còn gì che chắn.

"Thấy được rồi."

Ngu Hàn Sinh hờ hững nói: "Nhỏ hơn tôi."

Tạ Kiều đỏ ửng hai má, chỗ bị Ngu tiên sinh chạm vào cũng ẩn ẩn nóng ran, cậu lắp bắp nói: "Hình người, chắc chắn, khác nguyên hình chứ, không thể so sánh vậy được."

"Không khác nhau nhiều."

Ngu Hàn Sinh bình tĩnh đáp.

Nhất thời, thỏ tai cụp cúi đầu thấp hơn, cuộn mình sao cho thật chặt chẽ, không để lộ ra một khe hở nào, rõ ràng là muôn phần xấu hổ.

"Lần sau còn làm vậy nữa không?"

Cự xà lạnh lùng hỏi, không che giấu cơn giận trong giọng nói.

Nhận ra Ngu Hàn Sinh nổi giận, Tạ Kiều lắc đầu rất nhanh.

Nhưng thật ra lông thỏ tai cụp mọc dài nhanh lắm, chờ mùa xuân tới, là lông cậu lại được bông xù rồi, cậu cũng không nắm chắc vì sao Ngu tiên sinh tức giận, chỉ biết cậu không muốn Ngu tiên sinh tức giận mà thôi.

Qua một lát, cậu mới rụt rè hỏi: "Còn giận không?"

"Giận."

Ngu Hàn Sinh bình thản trả lời.

Thế là thỏ tai cụp trong lòng hắn không dám nói năng gì, chỉ dám len lén rê mông tuột xuống dưới, chẳng qua mới rê được một nửa, đã bị một bàn tay túm cổ trở về.

Tạ Kiều: ...

Cậu lại tự giác cuộn tròn, cảm nhận chiếc xe bắt đầu chuyển động, lo lắng trong lòng cũng dần tiêu tan, chẳng qua cứ thỉnh thoảng lại rướn cổ hớp vài hơi không khí.

Chừng mười phút sau, xe dừng trước cửa hàng thú nuôi.

Thỏ tai cụp không chịu xuống.

Cự xà nhìn chằm chằm con thỏ tai cụp trụi lông trong ngực, cởϊ áσ vest, bọc kín Tạ Kiều, sau đó mới một tay ôm áo kèm thỏ xuống xe.

Cửa hàng thú nuôi sắp đóng cửa, chủ cửa hàng bước ra, nhìn chú thỏ tai cụp trong áo vest, thành thạo hỏi: "Chào anh, anh cần mua gì nhỉ, chỗ chúng tôi có đồ ăn cho thỏ, lồng cho thỏ và cả quần áo cho thỏ."

"Quần áo."

Ngu Hàn Sinh lạnh nhạt đáp.

"Anh chờ lát để tôi mang ra anh xem."

Chủ cửa hàng vào kho lấy một chồng quần áo nhỏ: "Anh có thể thử cho bé nhà xem có vừa không."

Nghe vậy, bé thỏ mới chậm rãi nhú cái đầu xù lông ra ngoài áo vest, đáng yêu muốn xỉu tới xỉu lui, chủ cửa hàng không thể không khen một tiếng: "Bé thỏ tai cụp nhà anh dễ thương thật đấy."

Ngu Hàn Sinh cụp mắt, không phản bác.

Thế nhưng đến khi thấy toàn mình thỏ chủ cửa hàng không khen nổi nữa, vui vẻ trong mắt chợt hóa lo âu: "Sao lại rụng lông nhiều thế, có cần đến bệnh viện kiểm tra không? Ngay gần đây có một bệnh viện cho thú nuôi đấy."

Thấy Ngu Hàn Sinh thây kệ, chủ cửa hàng lại tận tình khuyên nhủ: "Không mà cứ để một bé thỏ đáng yêu như vậy trụi lông, thì trông sẽ xấu lắm."

Thỏ tai cụp có trái tim thủy tinh, vừa mới lấy hết can đảm mới chui được ra ngoài, nghe đến đây lại tụt trở vào trong âu phục.

Ngu Hàn Sinh lạnh lùng liếc chủ cửa hàng.

Chủ cửa hàng cảm tưởng như bị thú dữ nhìn trúng, giật nảy mình, nói theo bản năng mưu cầu sự sống: "Phủi phui cái miệng tôi, không xấu, mà có nét cá tính riêng, nhìn cái đã biết là thỏ tai cụp nhà anh, để vào ổ thỏ không lẫn vào đâu được." Dù gì cũng chẳng mấy ai có thỏ trọc lốc.

Chủ cửa hàng nói dứt lời mới không còn cảm giác rợn mình khi nãy.

Thế rồi anh ta nghe thấy người đàn ông trước mặt nhẹ nhàng nói với thỏ tai cụp trốn trong áo vest: "Đẹp."

Vẻ dịu dàng trong khoảnh khắc ấy không thể diễn tả thành lời.

Mà con thỏ tai cụp trắng muốt này cứ như nghe hiểu lời hắn, lấy dũng khí, run rẩy bò ra khỏi lớp áo vest đen dày.

"Thử cái này xem."

Chủ cửa hàng vội đưa một bộ quần áo tới.

Ngu Hàn Sinh cởi nút áo hải quân, mặc đồ cho bé thỏ, cài cúc gọn gàng, che kín phần cơ thể trọc lốc.

"Đáng yêu quá."

Chủ cửa hàng muốn vuốt ve bé thỏ, ai ngờ còn chưa chạm được vào tai thỏ đã bị nguồn lực khó hiểu nào đó đẩy bật ra, chủ cửa hàng ăn đau vội rụt tay về, bối rối nhìn xung quanh, rõ ràng chẳng có cái gì.

"Lấy hết."

Ngu Hàn Sinh cụp mắt nói.

"Tổng cộng hết hai nghìn năm trăm tám mươi đồng anh ạ."

Chủ cửa hàng vừa nắm tay trái xuýt xoa vừa đáp.

Nghe vậy, thỏ tai cụp mặc đồ thủy thủ màu xanh trắng bỗng bò vào trong túi âu phục, lạo xạo một hồi, chỉ thấy hai cái chân ôm ra một chiếc điện thoại to cỡ người mình, như muốn tự mình thanh toán vậy.

Nhưng còn chưa chờ cho thần lùn quét mã, Ngu Hàn Sinh đã ôm cậu vào lòng, rồi cà thẻ.

Khi Ngu Hàn Sinh một tay nhấc túi một tay ôm thỏ rời khỏi cửa hàng thú cưng, Tạ Kiều mới nói nhỏ: "Tự em trả được mà."

Giờ cậu đã có tiền lương, có thể tự nuôi mình, nhưng Ngu tiên sinh lại cứ coi cậu là bé thỏ ảo trong điện thoại, đối tốt với cậu từng li từng tí không tính toán gì, mà cậu cũng không được quyền từ chối.

Cự xà cụp mắt, nói: "Tôi biết."

Thế rồi hắn lại ôm bé thỏ chặt hơn.

Như dùng đuôi rắn dịu dàng quấn chặt lấy con mồi, giam cầm nó vào trong lãnh địa của rắn, không cho con mồi được phép rời đi.

*

Lái xe về đến dưới cổng khu, Ngu Hàn Sinh bế Tạ Kiều vào nhà.

Ni Ni thấy Ngu Hàn Sinh trở lại, lập tức bay ra ngoài ban công, kéo Bé Đá qua một bên khoe khoang về việc mình bay đến tận công ty như thế nào.

Bé Đá nhức đầu trở mình một cái.

Mai Tạ Kiều phải đi quay phim, vừa về phòng ngủ là cậu bắt đầu thu dọn hành lý, cảnh quay của cậu không nhiều, ba bốn ngày là hoàn tất. Chỉ cần mang theo một va li nho nhỏ là được.

Hôm sau cậu không muốn quấy rầy Ngu tiên sinh nghỉ ngơi, nên đi sớm hẳn, năm giờ sáng đã khởi hành, trước khi lên đường cậu còn chần chừ chốc lát, đoạn chuyển số tiền mua quần áo hôm qua cho Ngu tiên sinh.

Phương Hòa trong xe mắt cứ díp cả lại.

Tạ Kiều lên xe, thắt đai an toàn.

Xe chạy hơn nửa tiếng, Phương Hòa dần dần tỉnh giấc, anh ta sực nhớ ra một chuyện, vội hỏi Tạ Kiều: "Em có biết hôm qua công ty có vụ lớn không?"

"Vụ lớn gì cơ ạ?"

Tạ Kiều ngờ vực.

Cả hôm qua của cậu đều lo đan găng tay với sửa soạn hành lý, không để ý đến chuyện công ty.

"Em biết Lý Trạch không, trợ thủ đắc lực của tổng giám đốc Ngu, thành tích quý này không như kỳ vọng, tối qua tập đoàn mở họp, Lý Trạch bị cắt tiền thưởng, công ty đang bàn tán vụ này đấy." Cứ có vụ gì ồn ào là Phương Hòa lại hăng hái.

"Vậy ạ?" Tạ Kiều sửng sốt.

"Tổng giám đốc Ngu nghiêm khắc quá, tính tình cũng lạnh lùng nữa." Phương Hòa lắc đầu, "Toàn công ty có ai là không run như cầy sấy trước mặt cậu ấy đâu."

"Anh ấy rất tốt."

Tạ Kiều nghiêm túc nhấn mạnh.

"Anh có bảo không tốt đâu." Phương Hòa vui vẻ nói, "Tổng giám đốc lạnh lùng thì lạnh lùng, chứ ra tay cũng hào phóng lắm."

Phương Hòa dạt dào cảm xúc, ai cũng biết tập đoàn Họ Ngu hào phóng, vậy nên mỗi lần Họ Ngu tấn công vào một ngành nghề nào đó, là các doanh nghiệp hoạt động trong ngành đều sẽ canh phòng cố thủ, chỉ sợ bị moi người.

Tạ Kiều vẫn định nói thêm thì xe đã dừng lại, Phương Hòa che chắn cho Tạ Kiều xuống xe.

Hôm nay quay trong nhà, tất cả nhân viên và diễn viên lớn nhỏ đều tụ tập tại một gian phòng, không gian chen chúc bí bách vô cùng.

Đa số mọi người ở đây đều là dân đi diễn lâu năm, các diễn viên quen biết nhau túm năm tụ ba trò chuyện, thấy có người mới, mọi người đồng loạt tò mò nhìn về phía Tạ Kiều.

"Cậu này là ai thế nhỉ? Chưa gặp bao giờ thì phải."

"Chắc là diễn viên mới, vừa ra mắt đã được đóng phim của đạo diễn Trần thì thân thế không vừa đâu, thầy Lam hồi mới ra mắt còn diễn quần chúng trong phim truyền hình kia kìa."

"Có cần ra làm quen không?"

Mọi người đang nhỏ giọng bàn tán, Tiêu Tử Kỳ lại bỗng nói: "Cậu này chung công ty với em, ăn mặc bình thường vẫn vậy, không phải hàng hiệu gì, chắc hoàn cảnh gia đình cũng từa tựa thế."

Nghe đến đây, mọi người đều thất vọng dời mắt, tiếp tục bàn tán những chủ đề khác.

Tạ Kiều không nghe thấy, cậu tình cờ bắt gặp Tiêu Tử Kỳ đứng giữa đám đông cũng đang nhìn cậu, nhưng Tiêu Tử Kỳ quay đầu nhanh chóng, không có ý định chào hỏi Tạ Kiều.

Tạ Kiều liền tìm một chỗ ngồi xuống, ôn lại kịch bản.

Đạo diễn Trần có tiếng nghiêm khắc, buổi khai máy hôm nay cũng không tiến hành nghi thức, mà lập tức vùi đầu quay chụp.

Không có thời gian cho sự trì hoãn.

Khi cậu xem kịch bản, Lam Mông cũng đã đến nơi, Lam Mông vào phòng quay trong sự che chắn của nhiều người, đám đông xôn xao, cũng muốn làm thân với vị ảnh đế ấy.

Không ngờ, Lam Mông không để ý mọi người, mà đi thẳng tới chỗ Tạ Kiều, ôn tồn hỏi: "Kiều Kiều, xem kịch bản có chỗ nào không hiểu không? Cậu có thể hỏi anh."

Những người khi trước lựa chọn không bắt chuyện với Tạ Kiều liếc Tiêu Tử Kỳ bằng vẻ oán trách, nếu họ qua chào hỏi Tạ Kiều thì chẳng phải đã móc nối quan hệ được với Lam Mông rồi à?

Tiêu Tử Kỳ siết chặt nắm tay, chẳng qua vẫn giữ nguyên nụ cười như không hề đếm xỉa.

Mà Tạ Kiều thì lập tức đứng dậy: "Thầy Lam, em vẫn ổn ạ."

"Thế thì tốt."

Lam Mông kéo ghế ngồi bên cạnh Tạ Kiều.

Không lâu sau, đạo diễn Trần có mặt.

Đạo diễn Trần đã ngoài năm mươi, chỉ là tóc nhuộm đen, tinh thần khỏe khoắn, nên trông giống mới chừng bốn chục, chẳng qua tính ông nghiêm túc, mọi người không dám tiến lên chào.

Hiển nhiên đạo diễn Trần cũng chẳng để tâm, đợi nhân viên chuẩn bị xong xuôi, [Cầu sinh] chính thức bắt đầu quay chụp.

Lam Mông là nam chính nên được ưu tiên quay trước, còn vai phụ như Tạ Kiều thì phải đợi, đợi bao lâu không ai biết được.

Tạ Kiều đợi thẳng đến bốn giờ chiều mới đến lượt cậu quay.

Đây là khoảng thời gian mà mọi người mệt mỏi nhất, đặc biệt là nhân viên quay phim, ban đầu rạng rỡ, giờ trông rũ rượi cả rồi.

Phim thương mại không có nhiều không gian thể hiện kỹ thuật diễn của mình, ngoại trừ Lam Mông, ít có người nào làm nổi bật cảnh quay của mình lên được, chẳng qua các diễn viên khác vẫn rất hào hứng đi xem Tạ Kiều thể hiện.

Tạ Kiều hít sâu, bước vào giữa ánh đèn.

Vai diễn của cậu là một nhân viên cứu hộ trên trực thăng, lần này cậu xử lý thành thạo hơn lần diễn thử trước đó.

Đối mặt với Lam Mông lâm vào vòng vây thi trành, cậu không lập tức đưa tay mà do dự chạm lên túi, nơi ấy chứa ảnh gia đình của cậu, sau đó cậu mới kiên định chìa tay.

Dù chỉ ngừng lại hai giây, nhưng cậu đã thể hiện tinh tế cảm xúc của một người thường khi đối diện với đồng bào mình đang gặp nguy hiểm tính mạng, cảm xúc chân thật này có khả năng chạm đến người xem nhiều hơn so với hành động gốc mà kịch bản viết.

Lam Mông không bỏ qua những cử chỉ nhỏ của Tạ Kiều, rốt cuộc hắn ta cũng hiểu vì sao đạo diễn Trần lại tán thưởng Tạ Kiều, ban nãy hắn ta còn cho rằng Tạ Kiều nói ổn chỉ là lời khách sáo.

Các diễn viên đứng xem không phải những người duy nhất ngạc nhiên, mà ngay chính đạo diễn Trần yêu cầu nghiêm khắc cũng phải mỉm cười, không hô cắt.

Tạ Kiều là người thứ hai quay xong trong lần đầu.

Người đầu tiên là ảnh đế Lam Mông.

Khi rời sân khấu đi qua núi đạo cụ tượng trưng cho thi trành, Tạ Kiều cứ cảm tưởng đạo cụ đang nhúc nhích, nhưng lúc quay lại nhìn kỹ hơn, thì hoàn toàn không có chuyện gì.

Cậu lặng lẽ để vào lòng, rồi xếp hàng lấy suất cơm.

Lúc xếp hàng, có mấy người nhiệt tình bắt chuyện, Tạ Kiều không quen xã giao như vậy, nên cũng chỉ biết trả lời xa cách.

Một người khen: "Em đóng tốt lắm, diễn cặp với ảnh đế mà không mất bình tĩnh, hoàn toàn không biết là người mới đâu đấy, thế này năng khiếu bẩm sinh rồi."

Dĩ nhiên chỉ là nói giỡn mà thôi.

Tạ Kiều hiểu rõ vị trí của mình, đạo diễn Khương từng nhận xét cậu không có diễn xuất thiên bẩm, phải cố gắng mài giũa mới không biến mình thành điểm đen của bộ phim.

"Khách sáo rồi ạ."

Tạ Kiều nhận hộp cơm, lễ phép đáp.

Không ngờ Tiêu Tử Kỳ xếp phía sau lại lên tiếng: "Nhớ không nhầm thì Tạ Kiều không học hệ chính quy, mà hình như còn không học cấp ba nhỉ? Diễn được như vậy quả thực không tồi."

Không khí nhất thời yên ắng.

Không ít diễn viên không được đào tạo chính quy, nhưng không học cấp ba thì thật sự quá hiếm.

Tạ Kiều thừa nhận rất thoải mái: "Đúng vậy, nhưng cũng đã được nhận vào đoàn phim rồi không phải sao, cảm ơn đã khích lệ nhé."

Mọi người nhao nhao mở miệng.

"Tiểu Tiêu xuất thân khoa diễn nhỉ, cậu ấy thể hiện vẫn kém em một chút, chung quy vẫn phải tự mình diễn giải nhân vật."

"Ừ, mà hồi đại học thầy Lam còn theo ngành quản lý khách sạn cơ mà."

"Tiểu Tiêu phải học hỏi thêm nhiều."

Tiêu Tử Kỳ nghẹn họng, không ngờ mũi dùi lại chĩa ngược lên người cậu ta, mặt mũi cậu ta lúc xanh lúc trắng, chưa lấy cơm đã rời thẳng đi: "Em ra ngoài nghe điện thoại đã."

Tạ Kiều trầm ngâm nhìn theo bóng lưng Tiêu Tử Kỳ, lúc này Phương Hòa ra ngoài mua nước cũng đưa đến một chai nước khoáng.

Tạ Kiều nhỏ giọng hỏi: "Anh Phương, Tiêu Tử Kỳ có khúc mắc với em ạ?"

Phương Hòa không bất ngờ lắm, anh ta từng gặp không thiếu chuyện kiểu này: "Ngày xưa hai em vào công ty cùng lúc, Tiểu Tiêu miệt mài làm việc, nhưng hiếm nhận được phim, hoàn cảnh của em bây giờ tốt hơn nó, nó bất mãn cũng bình thường, em cứ kệ đi là được."

Tạ Kiều nghe vậy nhíu mày, cứ cảm giác có gì không khớp.

Cậu lại hỏi: "Tiêu Tử Kỳ cố gắng như vậy có liên quan đến gia đình cậu ta không?"

Phương Hòa nghĩ ngợi: "Chắc thế, mẹ thằng nhóc này nằm giường bệnh cũng lâu rồi."

Một suy nghĩ lóe lên trong tâm trí Tạ Kiều, còn chưa kịp nghĩ rõ, cậu đã nghe Ngu tiên sinh cất tiếng gọi cậu từ phía sau lưng: "Tạ Kiều."

Cậu quay đầu, nhìn thấy Ngu tiên sinh đang đứng ngoài cửa, dưới lớp âu phục là chiếc áo len cao cổ xám tro, vai rộng chân dài, ánh sáng ngược chiều kéo dài bóng hắn.

Cậu ôm hộp cơm lon ton chạy tới, nhưng đến trước mặt Ngu Hàn Sinh, ngẩng đầu nhìn hắn, lại không nói ra nổi một lời nào.

Tạ Kiều nuốt nước miếng, theo bản năng mở nắp hộp cơm, hồi hộp hỏi: "Ngu tiên sinh, anh có muốn ăn gì đó không?"

Dứt lời cậu mới thấy câu hỏi của mình thật là ngớ ngẩn, cơm đoàn làm phim tuy không tệ, nhưng cũng không ngon lành gì lắm, chỉ có lèo tèo mấy miếng thịt kho và vài cọng rau cải.

Cậu đang định rụt tay về, thì Ngu Hàn Sinh một thân sang quý đã nhận lấy hộp cơm giá rẻ trong tay cậu, ăn một cách thật là nghiêm túc, đồng thời đổi cho cậu một hộp cơm giữ nhiệt được bao bọc kỹ càng.

Tạ Kiều sửng sốt, mở hộp giữ nhiệt, chiếc hộp cơm này có ba tầng, không chỉ có nước canh óng ả màu vàng của dầu hạt cải, phật nhảy tường nóng hổi, mà còn có cả bò Nhật Bản cháy cạnh, mặt trong rán vừa chín tới.

Cậu chậm chạp đậy nắp hộp lại, cúi đầu, nghẹn ngào nói: "Ngu tiên sinh, anh không cần tốt với em đến vậy."

Cậu cảm thấy mình không trả nổi rồi.

Cự xà nhìn chàng trai trước mặt, lạnh lùng và cao ngạo cất lời: "Đây là chuyện của tôi."

Khoảnh khắc ấy, lồng ngực Tạ Kiều như bị lấp kín bởi một cảm xúc cậu không thể nào phân rõ, cậu run rẩy bờ mi, lại hỏi: "Vậy anh... có muốn gì đó không?"

Chỉ cần là việc cậu có thể, thì cậu đều sẽ sẵn lòng làm vì Ngu tiên sinh, cho dù là bộ lông thỏ mà cậu hằng kiêu hãnh, cậu cũng vui lòng nhổ từng sợi, từng sợi một.

Đất trời như ngừng chuyển động, còn có thể nghe được tiếng gió vi vu bên ngoài, tuyết đọng trên đỉnh núi chậm rãi hòa tan, phiến lá đầu tiên đâm chồi trên cành cây khô khốc.

Ngay sau đó-----

Tạ Kiều được một bàn tay lạnh lẽo kéo vào lồng ngực, người đàn ông gác cằm lên đầu cậu, giọng nói hờ hững từ bên trên truyền tới: "Muốn em."

Chỉ mình em.