Đầu óc Tạ Kiều trống không, đáy lòng chỉ còn một suy nghĩ.
Bị... liếm rồi!
Cậu như bị lửa đốt bỏng tay, vội rụt tay về, thế rồi cậu nuốt nước miếng, xoay người lắp bắp: "Thế thì tốt quá."
Cậu vào bếp, cất lọ mứt dâu trong tủ lạnh, khí lạnh phả ra làm cậu bình tĩnh hơn chút ít, chẳng qua cảm giác bị liếm vẫn còn mơn trớn đầu ngón tay, làm cậu bỗng muốn dúi đầu vào tủ lạnh luôn cho rồi.
Tạ Kiều hít một hơi sâu thật là sâu.
Buổi tối, [Phong hoa lục] phát sóng.
Tạ Kiều kê ti vi ra ngoài ban công, nối với điện thoại, xem phim cùng chúng cỏ.
Bầy cỏ thì ngồi ngay ngắn ăn phân bón hóa học, Tạ Kiều uống nước trái cây, Ni Ni nằm trên vai Tạ Kiều thổi lá.
Ngu Hàn Sinh đi tới, ngồi xuống cạnh Tạ Kiều.
Tạ Kiều chợt thấy căng thẳng, nhìn thẳng ti vi, nhưng vẫn lén lút liếc sang phía Ngu Hàn Sinh, phát hiện đối phương đang nhìn mình chăm chú.
Tạ Kiều lại càng thêm căng thẳng.
Ni Ni thấy khuôn mặt trắng nõn của Tạ Kiều dần dần ửng đỏ, lo lắng vô cùng, vội bay lên ướm nhiệt độ trên trán Tạ Kiều, sốt sắng hỏi: "Mặt Tạ Kiều đỏ quá, có phải anh bị sốt không?"
Tạ Kiều nghe thế mặt xoẹt cái đỏ bừng, vội vàng kéo Ni Ni xuống, dùng xoài sấy chặn miệng Ni Ni.
Nếm được vị xoài ngon ngọt, yêu tinh lập tức vùi đầu gặm miếng xoài dẻo còn cao hơn mình nó.
Tạ Kiều len lén thở phào.
Lúc này phim cũng bắt đầu chiếu.
Khương Lê lập tức ngừng ăn, ngồi nghiêm chỉnh, dù phân cảnh của cậu ta đều bị dùng kỹ thuật đổi thành mặt nam chính khác, nhưng dẫu sao thân thể vẫn là của chính mình.
Mới mở màn đã ngập tràn đạn mạc.
[phát sóng thật kìa]
[ủng hộ tí đi, đoàn phim cũng vất vả lắm rồi]
[Bây giờ đóng phim đã trở thành một nghề nguy hiểm, đề nghị các diễn viên mua bảo hiểm trước khi quay]
Tạ Kiều nhập tâm rất nhanh, là một độc giả đã nghiên cứu bản gốc, trang phục, trang điểm, và đạo cụ của [phong hoa lục] không cái nào xuất sắc, chưa hết, để đảm bảo an toàn, những cảnh quay ngoài trời đều bị chuyển thành quay trong nhà, các diễn viên giàu kinh nghiêm trước đó cũng bị thay đổi.
Nhóm diễn viên mới tuy không có chút tiếng tăm nào, nhưng đều được tuyển bằng năng lực, cộng với tình tiết kịch tính, tập đầu ra mắt đã đạt tới tám trăm chín mươi nghìn lượt xem, là một thành tích không tồi với một bộ phim chiếu mạng.
Khương Lê vừa xem vừa dùng lá chấm phân bón, cay đắng nói: "Nam chính này không diễn tốt bằng em, ngoại hình cũng không đẹp bằng em, em mà diễn thì phim đã nổi như cồn."
Tạ Kiều: ...
Không ngờ chúng cỏ còn rất ủng hộ.
"Chắc chắn rồi, con người sao đẹp bằng chúng mình được."
"Bố Khương Lê là đạo diễn phải không, lần sau bảo ông ấy cho chúng tôi đóng phim với nhé."
"Vậy là tôi sẽ được chăm chút mái tóc dài, tôi muốn diễn hoàng hậu!"
"Cành lá quắt queo như cô, được diễn thái giám đã là may lắm."
Phim còn chưa thấy đâu mà đám cỏ nhỏ đã bắt đầu tranh nhân vật, Tạ Kiều nghe đau cả đầu, xoa xoa huyệt thái dương.
Ngu Hàn Sinh thấy vậy nhíu mày, lạnh lùng liếc bầy cỏ nhỏ.
Bầy cỏ nhỏ đang túm lá choảng nhau lập tức im như thóc.
----- ngoan cứ như là cây xấu hổ.
Tạ Kiều không chú ý hành động của Ngu Hàn Sinh, tưởng rằng chúng cỏ tự nhiên giác ngộ, cuối cùng cậu cũng không cần vừa xem vừa day huyệt nữa.
*
Lý Lan là người hâm mộ bản gốc của [phong hoa lục], cụ thể hơn là người hâm mộ của Nhậm Cửu Chiêu, suy nghĩ đầu tiên của cô nàng khi biết [phong hoa lục] chuyển thể là... sập nhà rồi.
Cô có người bạn không đọc truyện, chỉ thích xem phim, tối hôm đó cô bạn gửi một tin nhắn.
----- phong hoa lục chiếu tối nay hay lắm, xem đi xem đi!
Lý Lan thầm nhủ đó là vì cậu không đọc bản gốc thôi, nhưng bạn thân năn nỉ dữ quá, cô nàng đành hời hợt mở trang phim, bấm xem tập một [phong hoa lục].
Đúng như dự đoán, tạo hình và kỹ xảo không khen nổi câu nào, nếu Khương Lê đóng chính cô còn có thể xem mặt được vài ba tập, chứ đây Khương Lê không còn, ngoại hình nam nữ chính không có gì đặc sắc.
Còn Nhậm Cửu Chiêu, cô nàng càng không trông đợi.
Nghe nói là một diễn viên mới ra mắt chưa lâu, không có kinh nghiệm diễn xuất, xuất thân từ trường nào cũng chịu, cô nghĩ bụng có khi là tốt nghiệp mấy trường ất ơ nào đó, liền ấn thoát mà không lưỡng lự lấy một giây.
Nhưng ngay đúng lúc con trỏ chuột sắp lia đến dấu X, Nhậm Cửu Chiêu trẻ tuổi ra sân.
Chàng trai mặc đồ trắng, gió lùa tóc lay động, mắt sáng, rất khó diễn tả cảm giác khi nhìn vào đôi mắt này, chỉ cảm thấy mọi báu vật trên đời đưa đến tay chàng đều xứng đáng, đó là một chàng trai trẻ tuổi cưỡi ngựa tung hoành.
Nhan sắc... cũng không tệ lắm.
Lý Lan tuyệt không thừa nhận mình đã bị khuôn mặt đối phương thu hút, tiếp tục mở tập hai, tập ba, tập bốn.
...
Lúc xem đến tập tám, màn hình hiển thị thông báo đòi tiền.
---- nạp thành viên có thể xem miễn phí tất cả các tập.
Lý Lan do dự một hồi, cuối cùng cũng quyết định đăng ký thành viên trên trang mạng Cà Chua lần đầu, cô nghĩ mình bị ma ám chắc rồi, không ngờ cũng có ngày chịu trả tiền để xem một bộ phim chuyển thể.
Cho đến khi cô nhìn thấy phân cảnh cuối cùng của Nhậm Cửu Chiêu.
Chàng trai áo trắng làm một bát canh, động tác chậm chạp, như đang nhớ lại những ngày thơ ấu được mẹ nấu canh cho, giây phút cuối cùng của cuộc đời, chàng nghiêm túc uống cạn bát canh ấy.
Ngay sau đó----
Bát canh rơi xuống đất, bể tan tành.
Máu thấm ra nhuộm đỏ quần áo trắng, chàng mỉm cười, đơn thuần và tàn nhẫn, tựa như chàng chính là Nhậm Cửu Chiêu.
Là tiểu công tử tiêu sái cưỡi ngựa ngày xưa, là Nhậm Cửu Chiêu ẩn nhẫn làm nô mười hai năm chờ ngày được trả thù diệt môn, là Nhậm Cửu Chiêu mang theo thanh kiếm lên núi gϊếŧ vạn người.
Chàng chính là Nhậm Cửu Chiêu.
Lý Lan ửng hồng đôi mắt.
*
Tạ Kiều không phải thành viên trên trang web Cà Chua, cậu xem xong hai tập với mọi người ngoài ban công liền lên giường đi ngủ.
Mặc dù cậu có xuất hiện ở tập một, nhưng chỉ là một thoáng liếc mắt một nẻo bóng hình, chính cậu còn chẳng thấy rõ mặt mình đâu nữa, song cậu không ngờ ngày hôm sau vai diễn Nhậm Cửu Chiêu lại là đề tài thảo luận khá sôi nổi.
[Sữa bò Vượng Tử] ai xem phong hoa lục rồi điểm danh! Xin tên diễn viên đóng Nhậm Cửu Chiêu với, hợp gu mình thật sự luôn, quan trọng là diễn tốt, cảnh cuối xịn dã man con ngan! Sao còn chưa hot! Tui còn mở tài khoản vì ổng đấy!
[Pizza] mở tài khoản + 1, mình xem danh sách diễn viên rồi, hình như tên là Tạ Kiều hay sao ấy, hồi trước từng tham gia căn nhà ma ám, nghe bảo gan lắm, mong về sau có thể xuất hiện nhiều hơn
[Bún ốc Liễu Châu] thấy có blogger tiết lộ bạn này có liên quan tới tổng giám đốc tập đoàn Họ Ngu, không biết thật không, dạo này nhiều người có chống lưng mạnh vãi
[ôm bé Kiều Kiều về] blogger nói mà tin được à, cậu ấy mà có quan hệ với vị kia thì sao lại chỉ nhận được vai phụ vậy
Tạ Kiều không có tài khoản trên diễn đàn buôn dưa, bình thường cũng không quen hóng hớt, cậu chỉ biết, người theo dõi weibo của cậu đã tăng từ một nghìn đến ba chục nghìn người.
Phương Hòa biết tin cũng gọi điện tới: "Em biết thế nghĩa là sao không?!"
Tạ Kiều nhìn số người theo dõi, trầm ngâm ba giây: "Nghĩa là----"
"Em có thể nhận quảng cáo rồi!"
Phương Hòa đầu kia câm nín hồi lâu, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: "Em có tham vọng lên tí được không?"
Tạ Kiều thấy mình tham vọng lắm mà, cậu phải kiếm năm trăm nghìn mới đưa Linlin ra ngoài được, nhận quảng cáo thì có thể kiếm thêm chút nào hay chút ấy.
"Bên này đang cần người khuân đồ, anh cúp máy trước nhé."
"Đợi đã, anh Phương đừng cúp vội." Tạ Kiều vội nói, "Anh không quản lý em nữa ạ? Bây giờ em không biết theo ai."
"Sếp Hạ bảo sẽ sắp xếp cho em quản lý mới, nhưng anh cũng không biết cụ thể là ai, anh nghe giọng cậu ấy thì có vẻ là quản lý xịn đến từ công ty lớn nào đó, giờ em cứ coi như được nghỉ phép đi vậy." Phương Hòa an ủi.
Tạ Kiều loáng thoáng có linh cảm bất lành.
Phương Hòa thấy Tạ Kiều không đáp, tưởng là cậu buồn rầu, anh ta cũng mềm lòng theo, liền nói: "Thật ra anh cũng không nỡ tách khỏi em đâu, bên anh mà không bận tối mặt tối mũi thì tới làm trợ lý cho em anh cũng ok hết."
"Cảm ơn anh Phương ạ."
Tạ Kiều ngoan ngoãn đáp, còn hơi mang giọng mũi.
Sau khi dập máy mắt phải Phương Hòa giật nhẹ, dù anh ta rất quý Tạ Kiều, nhưng làm quản lý và làm trợ lý khác biệt lớn lắm, chỉ là lời xã giao thôi, mọi người đều hiểu cả mà đúng chứ?
Ừm, chắc chắn là vậy rồi.
Phương Hòa yên lòng.
Mà trên bàn ăn, Tạ Kiều đang ăn bánh mì nướng phết mứt dâu cùng với hội Ni Ni.
Hoàn toàn trái ngược với hồn ma, Ni Ni là tín đồ công nghệ đích thực, nó ngậm bánh mì bay đến trước ti vi, vừa ăn sáng vừa xem hoạt hình.
Tạ Kiều không phản đối trẻ con xem ti vi, chỉ cần không được dán mắt vào ti vi như thế.
Cậu kéo Ni Ni trở về ghế, nhưng chẳng được bao lâu, Ni Ni đã lại bám dính lên màn hình, do nhớ lời cậu dặn không được dán mắt vào ti vi, thế nên lần này yêu tinh còn cách màn hình những 1cm.
Tạ Kiều: ...
So với Ni Ni, Bé Đá biết phấn đấu hơn nhiều, nó ăn vù cho xong bữa sáng rồi lại bắt đầu khắc đá, số hàng bán ra cũng theo số lượng người theo dõi của cậu tăng cao.
Hai đứa nhóc mỗi người lo một việc, trên bàn chỉ còn lại Tạ Kiều và Ngu Hàn Sinh.
Tạ Kiều phết mứt lên bánh mì, không khỏi nhớ lại chuyện hôm qua, cậu hắng giọng một tiếng ngượng ngùng, rồi nói lảng sang chuyện khác cho đỡ thẹn thùng.
"Giờ công ty chuyển chỗ, anh Phương không phải quản lý của em nữa, anh ấy bảo bằng lòng làm trợ lý cho em, mà em cũng muốn ghép đội cùng anh ấy."
"Nhớ hắn?"
Ngu Hàn Sinh nhíu mày, nhìn chằm chằm cậu.
Đây nào có phải trọng điểm đâu...
Tạ Kiều cảm thấy trả lời sai cái sẽ bị ăn luôn, đành cố gắng đắn đo câu từ, đổi luôn cách gọi: "Quản lý Phương Hòa này làm việc khá tốt, thiếu anh ta em cũng bất tiện hơn."
Lúc này Ngu Hàn Sinh mới dời mắt, "ừ" rất khẽ, không biết tâm trạng thế nào.
Tạ Kiều thở phào, cậu ăn xong đang định rời bàn thì nhận được tin nhắn trên weibo.
----- chào anh, tôi là nhân viên chương trình [nông thôn trong mộng] của đài Cà Chua, xin hỏi anh có thời gian tham gia buổi ghi hình chương trình tuần này không ạ?
Suy nghĩ đầu tiên bật ra trong đầu Tạ Kiều là dính lừa đảo rồi, tuy không hiểu biết giới giải trí lắm, nhưng cậu vẫn được nghe nói đến chương trình [nông thôn trong mộng].
Là chương trình giải trí đầu tiên lấy đề tài sống chậm, rating ổn định qua nhiều kỳ, đặc biệt là trong bối cảnh hỗn loạn hiện giờ; [nông thôn trong mộng] có rating đứng đầu một năm trở lại đây so với các chương trình ra mắt cùng thời điểm, một chương trình như thế thì sao có thể tìm đến cậu được.
[Tạ Kiều] ứng tiền trước được không?
Tạ Kiều không-xu-dính-túi nghĩ rất đơn giản, dù anh muốn lừa tôi thì anh cũng phải xì tiền ra trước rồi tôi mới báo cảnh sát.
---- đây gọi là triết lý sinh tồn tối giản của họ Tạ.
Nhân viên nhắn tin cho Tạ Kiều không phải quân lừa phỉnh, cậu ta thật sự nhận được thông báo của đài truyền hình nên mới vội vã liên lạc với Tạ Kiều.
Tuy chỉ là một bộ phim kinh phí thấp, nhưng [Phong hoa lục] mang về cho trang mạng nhiều thành viên mới hơn những bộ phim truyền hình bình thường, mà nhân vật nổi tiếng nhất lại chính là Tạ Kiều trong vai Nhậm Cửu Chiêu.
Nhan sắc nổi bật, diễn nhập vai, tham gia show cũng hút fans, cấp trên vừa ý, muốn thử xem có tiềm năng không, mà show giải trí quốc dân thì không bao giờ thiếu chút tiền vốn ấy.
Nhưng không ngờ sau khi liên lạc với cậu diễn viên này, lời đầu tiên nhận được lại là... ứng tiền trước đã.
Tuy nhiên lúc đọc được weibo Tạ Kiều, nhân viên tức thì bình tĩnh lại.
[Tạ Kiều] vải Bắc Hương ế hàng, một cân chỉ ba mươi tệ, mọi người theo dõi cửa hàng Vua vải Bắc Hương trên taobao nhé, không ngọt không lấy tiền *link*
Dưới bình luận, người hâm mộ yêu cầu anti xóa lời phỉ báng.
[su kem] weibo đầu tiên cậu ấy đăng sau khi phim phát sóng lại là để quảng cáo, giờ còn ai dám nói Kiều Kiều và tổng giám đốc tập đoàn Họ Ngu có quan hệ không trong sáng không, hai người họ mà có quan hệ thì tên bà viết ngược
[soda chanh đá] rồi tên bác lại xuôi ngược thế nào cũng giống nhau chứ gì, mà quảng cáo thì có gì lạ, idol mới ra mắt nào chẳng thế, tôi còn lấy làm mừng vì Kiều Kiều được nhận quảng cáo đây này! Kiều Kiều nhà ta cũng có thể kiếm tiền nhờ fan rồi!
[sô cô la trắng] chuẩn, ngày xưa đến quảng cáo năm nghìn tệ còn chẳng được nhận ấy chứ
Lúc này Tạ Kiều không để ý bình luận trên weibo, cậu đang chết sững khi thấy tin nhắn tài khoản mới được chuyển cho một trăm hai mươi nghìn, ra tay hào phóng thế thì chắc không phải lừa đảo rồi, đồng nghĩa với việc cậu thật sự được đài truyền hình mời lên chương trình giải trí.
Tạ Kiều không khỏi suy nghĩ, nếu vậy thì khi show phát sóng cậu có thể nhận được bao nhiêu tiền quảng cáo đây, chắc cũng phải... năm nghìn tệ đó nhỉ?
Thỏ tai cụp phấn chấn cực kỳ!
*
Một ngày trước khi tham gia chương trình, cuối cùng công ty cũng chịu nhớ đến cậu, quản lý mới đặt cho cậu một chiếc xe đưa đón đến đài truyền hình.
Chẳng qua là xe này hơi quá đà một tí.
Sẽ chẳng bao giờ có chuyện một nghệ sĩ quèn như cậu được thuê xe sang đi chạy lịch trình, nếu là lão Phương thì chắc chắn sẽ thuê xe Volkswagen giá rẻ thôi, xem ra người quản lý mới này có vẻ không chi li lắm, mà thiên về trường phái xa hoa.
Tạ Kiều vừa nghĩ vừa mở cửa xe, ngồi vào hàng sau, đang định cúi đầu chơi điện thoại, thì bỗng nhận ra người quen bên ghế phụ lái.
"Anh Phương, anh cũng đến ạ?"
Tạ Kiều mừng rỡ hỏi, suy cho cùng cậu vẫn thích làm việc với Phương Hòa hơn là một vị quản lý xa lạ nào đó khác.
Phương Hòa thở dài não ruột.
Quả nhiên làm người không thể phát biểu bừa, vốn chỉ nói đại một câu sẵn lòng làm trợ lý mà thôi, ai ngờ lại bị điều đi làm trợ lý thật cơ chứ.
Ban đầu anh ta giãy nảy lên không muốn đi, nhưng cấp trên thưởng tiền hào phóng quá.
"Anh được điều đến làm trợ lý cho em đấy, quản lý mới của em vẫn chưa có mặt đâu." Phương Hòa ủ rũ.
"Trợ lý?"
Tạ Kiều nhíu mày, Phương Hòa làm quản lý đã mười năm, vậy mà lại bị giáng xuống làm trợ lý: "Vậy thì quản lý là ai được nhỉ?"
"Anh cũng đang thắc mắc lắm đây."
Phương Hòa vừa ngó ra ngoài vừa nghiến nghiến răng, anh ta cũng muốn xem xem, rốt cuộc quản lý trên trời nào có thể đè đầu anh ta, là người của Thịnh Hoa? Hay của Hạ Hòa? Bất kể là của công ty nào thì anh ta cũng không phục.
Nghe nói hôm nay người này bận tham gia hội nghị nên sẽ đến muộn, anh ta cũng không cam lòng làm kẻ thất thế, cố tình diện bộ âu phục đắt nhất, muốn làm đỏm chứ gì? Ai mà chẳng biết.
Hai người hồi hộp chờ trong xe.
Chợt, cửa sau xe mở.
"Xin chào, tôi là----"
Tạ Kiều chưa nói hết câu, một bàn tay đã kéo cửa xe, khuôn mặt lạnh lùng cao ngạo đập thẳng vào tầm mắt Tạ Kiều.
"Ngu tiên sinh, sao anh lại tới thế?"
Tạ Kiều trợn tròn cặp mắt.
"Tổng giám đốc Ngu chuẩn bị đi họp ạ?" Phương Hòa ngoái đầu, chỉnh trang cà vạt, thế rồi cẩn thận và âm thầm ngó nhìn ngoài cửa.
"Vậy mà em còn tưởng là quản lý mới của em đến cơ."
Tạ Kiều ngồi lại chỗ cũ, thắt đai an toàn, đúng lúc này----
Cậu nghe Ngu Hàn Sinh hờ hững nói: "Có thể coi là như vậy."
_____