Người 2D Ông Trùm Nuôi Ba Năm Chạy Rồi

Chương 57




- Mình có sửa lại tên show

- từ giờ các chú thích không quá quan trọng (hầu hết mn đều biết) sẽ được thêm vào comment nhé

___________

Tạ Kiều chưa từng bị ai ôm chặt đến thế, cứ như muốn gắn liền cậu lên cơ thể hắn vậy, chặt đến nỗi lồng ngực cậu nghẹt thở, mùi hương của rắn ùn ùn kéo đến vấn vít quanh thân, là cảm giác ẩm thấp trong những ngày mưa lớn.

Rét mướt, và nguy hiểm.

Tạ Kiều lặng lẽ phát run, nhưng cậu chỉ "vâng" một tiếng, rồi cũng dũng cảm ôm lấy Ngu Hàn Sinh.

Không biết đã qua bao lâu.

Thỏ tai cụp trong lòng thiên địch mới ngẩng đầu, lí nhí: "Ngu tiên sinh, em sắp muộn rồi."

Hàng mi dài của cự xà khép lại, chậm rãi buông lỏng cánh tay siết chặt bên hông chàng trai trẻ.

Tạ Kiều kéo va li ra ngoài, đi được mấy bước lại cảm thấy mình trả lời như vậy không thỏa đáng, cậu quay đầu, vừa lúc va phải ánh mắt bình tĩnh của Ngu Hàn Sinh.

Trái tim cậu vô cớ nảy lên, mấy giây sau mới mở miệng: "Em chưa từng quên anh, chỉ là không dám chắc, nhưng có thể gặp lại anh----"

Cậu nói: "Em rất vui vẻ."

"Vui vẻ vô cùng."

Có lẽ là bởi ánh sáng đánh lừa, thế nên khi Tạ Kiều dứt lời, cặp mắt đen nhánh đang chăm chú nhìn cậu của Ngu Hàn Sinh cũng tản ra luồng ánh sáng trong suốt, khiến toàn thân hắn trở nên rực rỡ chói lóa.

"Hẹn gặp lại, Ngu tiên sinh."

Tạ Kiều gian nan dời mắt, tiếp tục bước đi.

Nhưng tầm mắt phía sau vẫn dính chặt không rời, làm lưng cậu như chuẩn bị bốc cháy đến nơi, Tạ Kiều bất giác dừng chân, quay đầu lần nữa.

Lần này cậu chưa kịp nghĩ ra nên nói gì, thì Ngu Hàn Sinh đã lạnh lùng bước tới bên cạnh, cầm tay cậu: "Đã hứa sẽ ở cạnh em."

Tạ Kiều: ??!!

Đừng nói Ngu tiên sinh tưởng cậu làm nũng đòi được đi kèm đấy nhé, dù rằng cậu ngoảnh lại nhìn ba lần bảy lượt thì cũng dễ hiểu nhầm thật.

"Em có thể đi một mình được mà, rừng liễu ở ngay cạnh đây thôi." Tạ Kiều sốt sắng giải thích.

Nhưng Ngu tiên sinh vẫn nắm tay rất chặt.

----- làm cậu không thể giãy thoát.

*

[Ngôi nhà ma ám] chiếu mạng buổi đêm, lượng người xem rất lớn, đặc biệt lần này còn có sự tham gia của Đàm Đàm, idol vừa ra mắt qua chương trình tuyển chọn idol, nhiều phóng viên đã đến vây chật ních trường quay.

Chẳng qua chưa thấy Đàm Đàm, mà chỉ thấy một nghệ sĩ với khuôn mặt mới cứng.

Có nhà báo tinh mắt nhận ra, người đàn ông cao lớn đi bên cạnh nghệ sĩ mới này chính là tổng giám đốc Ngu mới lên hotsearch vì ôm thỏ cưng đến tham gia hội nghị vừa qua, thế là ngon, lần này đã tìm thấy chủ đề lên báo.

Trước khi chương trình khai máy, hình ảnh tổng giám đốc tập đoàn- Ngu Hàn Sinh và nghệ sĩ mới của công ty quản lý Họ Ngu xuống xe cùng lúc đã bị phát tán rầm rộ trên mạng, tài khoản chính thức đầu tiên đăng ảnh còn bóng gió ám chỉ quan hệ bất thường giữa hai người.

[tiếp cận giới giải trí] dạo này càng ngày càng nhiều tân binh có đỡ đầu nhỉ, được ông chủ dắt tới tận trường quay, mọi người nghĩ xem họ có phải bạn bè bình thường không? [ảnh]

Đa số bình luận bên dưới đều tỏ vẻ bán tín bán nghi.

[Chè xoài bưởi] khỏi đoán, có gì mờ ám đã chẳng thoải mái xuất hiện cùng nhau như thế, có khi là bạn bình thường thật, không cần tung tin vịt định hướng kiểu đấy đâu

[Trà sữa Cổ Minh] giờ bạn bè cùng phái cũng không được đi cùng nhau à? Rồi t có cần giữ khoảng cách với con bạn thân luôn không? Tập đoàn Họ Ngu muốn nâng ai lại chẳng dễ như chơi, chẳng đến mức phải tham gia show này

[bánh ngọt vị dâu] cậu này còn chưa có danh mà đã phòng bạo* rồi à? Nhưng mà có sao nói vậy, xem ảnh thấy hai người này cũng xứng đôi

Sự tình đã sắp qua đi rồi, mà hậu viện hội chính thức của Tạ Kiều lại bỗng dưng trả lời bài đăng, khiến dân tình hết hồn chim én.

[hậu viện hội chính thức của Tạ Kiều] đã kết hôn

Người qua đường cũng phải vào bình luận.

[bánh trung thu vị sầu riêng] trực tiếp luôn???! Nick này có dấu tích xanh đúng không t không nhìn nhầm đấy chứ, còn tưởng nick pha kè cơ ấy

[bánh dứa] vừa ra mắt đã tuyên bố kết hôn... thế này là không cần nổi tiếng rồi, không biết đánh giá thế nào, mà tài khoản này cứ động tí là chặn người khác, trình gây sự không vừa, đề nghị công ty đổi người đi

[chè sago] không cần đề nghị, tổng giám đốc Ngu mà biết thì tối nay cũng đổi người luôn thôi

Mà rắn quản lý tài khoản hậu viện hội thì đang ngồi trên ghế khán giả, không xem bình luận, tắt điện thoại, im lặng nhìn màn ảnh phía trước.

Tạ Kiều thì trang điểm ở hậu trường, khác với hôm quay phim, lớp trang điểm hôm nay vừa mỏng hơn vừa chống nước.

"Có quay cảnh dưới nước ạ?" Tạ Kiều hỏi.

Thợ trang điểm đáp rất quen miệng: "Không hẳn, chẳng qua sợ nghệ sĩ tham gia nước mắt giàn giụa, mồ hôi lạnh đầm đìa, nên mới không thể không dùng đồ chống nước, vừa quay đã lem luốc hết thì không hay lắm."

"Đáng sợ đến thế cơ ấy ạ?" Đàm Đàm đến muộn lững thững đi vào phòng trang điểm, có vẻ không tin.

Tạ Kiều thì lại len lén bàng hoàng, mặt mày tái nhợt, thợ trang điểm có thiện cảm với cậu, lập tức an ủi: "Cũng không đáng sợ đến vậy đâu." Cùng lắm là vào viện thôi chứ gì.

Đúng lúc này, Tạ Kiều nhận được tin nhắn ngân hàng, cuối cùng cậu cũng có năm chục nghìn trong tài khoản.

"Em xin phép ra ngoài chốc lát được không ạ?" Cậu nhìn đồng hồ đeo tay, còn mười lăm phút mới bắt đầu chương trình, trên đường đến cậu để ý thấy gần đây có chi nhánh ngân hàng, tranh thủ thời gian là sẽ rút tiền kịp.

Trợ lý sản xuất tỏ ra khó xử, thợ trang điểm lo Tạ Kiều sợ hãi, lên tiếng ủng hộ: "Ra ngoài hít thở tí cũng tốt mà."

Nhờ vậy nên trợ lý mới không ngăn cản Tạ Kiều.

Trang điểm xong xuôi Tạ Kiều chạy thẳng ra ngân hàng rút tiền, cất nguyên năm chục nghìn tiền mặt vào ba lô, mở sách sưu tầm, hít sâu một hơi, thầm nhủ: "Triệu hồi Shaun."

Ba lô tức thì nhẹ bẫng.

Nhưng không thấy bóng dáng hồn ma đâu.

Tạ Kiều ngẩng đầu nhìn tời, mặt trời chưa hoàn toàn xuống núi, ánh nắng nhạt màu rải xuống mặt đường, cậu trầm ngâm, đoạn ôm sách sưu tầm trở về trường quay.

Trong lán không có ánh nắng, chỉ có đủ loại đèn, bỗng Tạ Kiều thấy sàn nhà chuyển động.

Nhưng người xung quanh lại giống như không hề hay biết.

Một cái bóng không người hiện lên trên mặt đất, dần dần, cái bóng tách khỏi mặt đất, biến thành hình người gần như trong suốt, đường viền phát sáng yếu ớt, quỳ trước mặt Tạ Kiều.

Là hồn ma!

Tạ Kiều cất sách vào ba lô, lại gần hồn ma, thì thầm: "Đứng lên đi, lát nữa tôi phải đến nhà ma quay một chương trình, mọi người kể là sợ lắm, ông cẩn thận đừng để bị dọa đấy nhé, nhỡ có sợ cũng không cần cậy mạnh đâu."

Cậu rất nghiêm túc dặn một hồn ma đừng có sợ ma, mà hoàn toàn không thấy có gì sai trái cả.

Hồn ma ngẩn người, định nói mình không sợ, nhưng hắn không bao giờ cãi lời Tạ Kiều, cuối cùng vẫn chỉ ngoan ngoãn gật đầu.

Mười hai giờ đêm, chương trình chính thức bắt đầu, video được chiếu trực tiếp trên mạng, vừa công chiếu đã có sẵn hai mươi nghìn người chầu chực.

"Đến rồi kìa! Để xem hôm nay bé yêu may mắn nào bị dọa ngất."

"Chắc chắn không phải Đàm Đàm đâu, cậu ấy thích xem phim kinh dị mà, cái cậu diễn viên mới có má lúm kia mới nguy hiểm kìa, chưa vào nhà ma mà mặt đã tái mét đi rồi"

"Nhưng mình thích mẫu hình như bạn ấy lắm, hôm nay dịu dàng hơn chút được không, dừng dọa ngất bạn diễn viên mới nhé"

Khách mời hôm nay tổng cộng có bốn người, để không khí thêm phần đáng sợ, bốn khách mời không vào cùng một lúc, mà chia hai người một đội, mò mẫm đi vào sau khi bị khăn che mắt.

Tạ Kiều bị khăn che mắt, không thấy thứ gì, lại thêm bgm* ma quỷ văng vẳng bên tai, nghe kỹ còn thấy tiếng con gái gào thét, Tạ Kiều tức thì mềm chân tại chỗ.

Hồn ma bay cạnh cậu bỗng dưng đứng lại.

*

Văn Hoán là khách mời thường trú của [ngôi nhà ma ám], nhà ma mỗi tập đều do anh và các khách mời thường trú khác chung tay sắp đặt, cũng gánh luôn nhiệm vụ giả ma.

Hôm nay anh ta hóa trang thành xác ướp rướm máu, vải trắng băng kín toàn thân, chỉ đẻ lộ hốc mắt đen ngòm, kết hợp với tiếng ken két nghèn nghẹn của xương khớp, anh ta tự nghe cũng thấy rùng mình.

Nói thế nào nhỉ, quá trình gian khổ, nhưng thấy nét mặt hoảng sợ của khách mời, anh ta lại thấy vô cùng thỏa mãn, cảm giác mọi cố gắng bỏ ra đều không hoang phí.

Khi chuẩn bị bước vào cơ quan trong tường, nhạc nền trong nhà ma đột nhiên tắt ngấm.

Có lẽ là loa hỏng.

Anh ta về phòng điều khiển kiểm tra, không thấy có gì bất thường, nhưng bật công tắc mãi mà loa vẫn không lên, anh ta không nản lòng, quyết định thay thiết bị, bỗng, đèn phòng tắt phụt.

Văn Hoán là một người mạnh bạo, nếu không cũng chẳng tham gia chương trình này, anh không nhíu mày lấy một lần, đi ra mở cửa----

Thì nhận ra cửa không mở được.

Tay nắm cửa hắt ra hơi lạnh, như truyền đến từ phía bên kia cánh cửa, ma xui quỷ khiến, anh ta rướn cổ nhìn qua mắt mèo.

Không có gì hết.

Văn Hoán tự nhủ, mình nghĩ nhiều rồi.

Nhưng bất chợt, một cái đầu be bét máu rơi xuống, treo lơ lửng ngay ngoài cánh cửa, cặp mắt trống rỗng nhìn anh chằm chằm.

Văn Hoán kinh hoàng, hôn mê bất tỉnh.

Các chương trình phát sóng trực tiếp được lắp đặt vô số máy quay, thử thách tài nghệ của người thiết kế, chương trình đặt trọng tâm lên các khách mời tham dự, người xem thích chứng kiến phản ứng của họ khi sợ hãi.

Nhưng không ngờ, khách mời thường trực hôm nay lại bị lần lượt dọa ngất, sau khi chuyển cảnh, người xem chỉ thấy các khách mời thường trú yếu ớt tỉnh lại.

[... có chuyện gì vậy, ai thì không nói, chứ sao đến Văn Hoán cũng bị sợ ngất? T cảm giác căn nhà này có ma thật, hay là ngừng quay đi, nhỡ xảy ra chuyện thì sao]

[mình ở nhà một mình hôm nay đấy, mình nói trước là mình sợ thật, đúng là không nên xem show nửa đêm mà]

[không đến mức quái quỷ thế chứ, team Đàm Đàm có thấy sao đâu]

Phía Tạ Kiều sóng yên biển lặng, Đàm Đàm bên cạnh còn bứt rứt giùm, nhà ma này không chỉ không có nhạc nền, mà còn không có cả ma giả, tại sao tập nào cũng có khách mời bị dọa ngất hay vậy.

Đàm Đàm chỉ đành đổ lỗi cho các khách mời tham gia trước diễn xuất quá đỉnh cao, chẳng trách người ta bảo show giải trí chẳng được mấy phần thực tế, mà cậu ta thì không diễn nổi cảnh bàng hoàng đễn ngất.

Tạ Kiều cũng đỡ sợ hơn lúc đầu, trừ việc đèn hơi tối, đường hơn ngoằn ngoèo ra, thì hoàn toàn có thể coi như tản bộ.

Tuy nhiên ngay khi đi qua một chiếc quan tài đóng kín, liếc thấy nắp quan tài hơi chuyển động, cậu dừng bước: "Cậu có cảm giác quan tài này có gì đó không ổn không?"

Đàm Đàm nhìn quan tài, tiến đến gần, mở nắp quan tài một dày kinh nghiệm: "Quan tài trong nhà ma hay được thiết kế để người vồ tới mỗi lúc có khách đi qua ấy, giả lắm."

Quả nhiên, khoảnh khắc Đàm Đàm kéo nắp quan tài, xác chết giả trong quan tài bật dậy, há miệng, khi sắp cắn trúng Đàm Đàm, Tạ Kiều vội vàng kéo Đàm Đàm lại: "Cẩn thận!"

"Không phải thật đâu----"

Lời còn chưa dứt, cậu ta đã nhìn thấy hai hàm răng sắc nhọn trong miệng xác chết, da gà da vịt lập tức nổi rần rần, không ngờ nhà ma này có cả ma quỷ thật!

Tạ Kiều đã để ý thấy thể mềm màu đen trong miệng xác chết, hồn ma không ở bên cạnh, không rõ đi đâu, cậu đành phải kéo Đàm Đàm chạy về phía cửa.

Xác chết di chuyện chậm chạp, thi trành chui ra, tốc độ tăng gần gấp đôi, khoảng cách giữa thợ săn và con mồi không ngừng bị thu hẹp.

Nếu có hồn ma thì tốt.

Tạ Kiều chợt nghĩ.

Không ngờ, ngay sau đó hồn ma hiện lên bên cậu: "Xin lỗi, tôi vừa đi xử lý chút chuyện."

Giọng điệu nó có phần yếu ớt, nhưng khi nó quay sang thi trành, khí chất toàn thân tức thì thay đổi, đầu người be bét máu bỗng chui lên từ mặt đất, cắn nát thân thể thi trành.

Ngay sau đó, thi trành hóa thành sương xám.

Không thể bắt, không thể cầm.

Hồn ma cau mày.

Đúng lúc này sách sưu tầm trong ba lô Tạ Kiều hào hứng xông pha, hấp thụ sạch sẽ bọc sương xám.

Không biết có phải vấn đề ánh sáng không, mà Tạ Kiều cảm giác hoa văn trên mình sách lại sáng hơn chút nữa.

Đàm Đàm một bên kinh ngạc mở to mắt, Tạ Kiều quay sang hỏi: "Cậu có sao không?"

Đàm Đàm vội lắc đầu, thề thốt: "Anh yên tâm, em tuyệt đối không nói ra đâu."

Chẳng qua đi được mấy bước, lại không nhịn được, rụt rè hỏi: "Anh Tạ em hỏi một câu được không?"

"Em nói đi."

Tạ Kiều tiếp tục đi, không ngại giải đáp vấn đề.

"Nghề giống anh là nghề gia truyền ạ, có phải huấn luyện nghiêm khắc từ bé không, sao lại muốn tiến vào showbiz, là vì thích diễn xuất sao, à anh có biết xem bát tự không..."

Tạ Kiều: ... Nhưng vấn đề của Đàm Đàm thì nhiều quá.

Cậu chỉ đành đáp: "Không thể nói."

Đàm Đàm ồ lên ồ xuống, không hóng hớt thêm, có điều gần ra đến cửa thì lại tò mò hỏi: "Anh Tạ, anh biết đạo diễn Khương không? Bác ấy bảo mình nghe thấy tiếng con trai đã chết, đang mời thầy phong thủy gọi hồn, anh có thể thử xem sao."

Sợ Tạ Kiều không biết đạo diễn Khương, cậu ta lại nói: "Anh biết [Thanh thiết] không, bộ phim càn quét Tam Kim năm ngoái ấy, là của bác ấy quay đấy, nếu móc nối được với đạo diễn Khương thì không cần lo lắng về tài nguyện điện ảnh đâu."

Đàm Đàm nói với vẻ hâm mộ, ở nước Hoa làm idol không phải kế lâu dài, bởi vậy nên dù chỉ vừa ra mắt, quản lý đã sắp xếp kế hoạch giúp cậu ta chuyển hình, cũng đang cân nhắc khả năng phim ảnh.

Hiện giờ Tạ Kiều cách vòng điện ảnh quá xa, không hiểu giá trị của tài nguyên điện ảnh, trong mắt cậu, chỉ cần có tiền, thì truyền hình và điện ảnh không khác gì nhau lắm.

Cậu chỉ chú ý đến vế đầu trong lời Đàm Đàm nói.

Ra khỏi nhà ma, sau khi kéo giãn khoảng cách với Đàm Đàm, cậu nhỏ giọng hỏi hồn ma: "Có thể gọi hồn người chết không?"

Hồn ma để lộ vẻ hoang mang trên nét mặt, chần chừ nói: "Tôi nhớ... tôi từng có thể."

Nhưng đó là chuyện khi nào?

Hồn ma ôm đầu, hình như nó đã tự tay giết một người quan trọng, muốn mở lối đến cõi âm, tìm người ấy trở về, nhưng làm sao cũng không tìm được.

"Không nhớ được thì đừng cố nghĩ." Tạ Kiều nhìn vẻ mặt đau đớn của hồn ma, an ủi, "Nếu ông rất muốn biết, thì tôi có dịch ký ức, có thể giúp ông nhở lại."

Sách sưu tầm trên tay cậu lập tức sột soạt viết chữ lên bìa, sợ Tạ Kiều chuẩn bị đi đòi nó.

----- không có không có, không mang theo ra ngoài, một giọt cũng không có

Rồi lại sợ trông mình quá hẹp hòi, nó bổ sung.

---- ta không hề keo kiệt

Tạ Kiều nhìn dòng chữ in đậm trên mặt bìa: ... muốn một cuốn sách tự hiểu lấy mình quả thực là việc làm gian khổ

Cũng may hồn ma chỉ chậm rãi lắc đầu, cậu liền lập tức cho qua, nếu không hứa mà không lấy ra được thì ngại ngùng lắm

Cùng lúc đó, đạn mạc đang sôi sục trên video.

"Vừa rồi làm sao mà tối thế, rồi cứ đi ra vậy thôi hả? Các khách mời khác đều nằm bò luôn rồi, Đàm Đàm thì mình không nói, nhưng không ngờ bạn nghệ sĩ mới cũng can đảm phết"

"Hình như tên là Tạ Kiều, trông còn dũng cảm hơn Đàm Đàm ấy chứ, Đàm Đàm phờ phạc cả rồi, mà bạn này vẫn hoàn toàn bình tĩnh"

"Lúc mới quay mình còn bảo anh ấy sẽ bị dọa ngất cơ mà, không ngờ luôn í"

Hai người ra đến trường quay, dẫn chương trình phỏng vấn cảm nhận của hai người: "Tuy chương trình tối nay gặp chút trục trặc, nhưng tôi vẫn muốn hỏi hai bạn có nhận xét gì sau khi tham quan nhà ma của chương trình vậy ạ."

Đàm Đàm vẫn còn khiếp sợ: "Em không dám đi nhà ma nữa."

"Đàm Đàm tái mét từ khi đi ra ấy, có khi vẫn còn hoảng hốt"

"Mong idol mình không phải đến chương trình này :((((("

"Tiểu Đàm gan dạ lắm rồi, tập trước có khách mời đến tận lúc ra ngoài phỏng vấn mà vẫn toát mồ hôi lạnh cơ"

Tạ Kiều cũng gật đầu, không gì đáng sợ hơn chuyện có ma thật trong nhà ma, mặc dù hiện giờ bên người có hồn ma ẩn hình, nhưng cậu vẫn bình tĩnh đồng ý: "Thật sự rất đáng sợ."

Đạn mạc lắng xuống hai giây, một lát sau mới ồn ào lên tíếng.

"Nhưng trông mặt anh không có vẻ sợ lắm, anh đang nghĩ cho trái tim bi thương của tổ chương trình đấy hở?"

"Tổ chương trình: bị cạnh khóe- ing"

"Anh này nhìn quen nhở, có phải đóng [phong hoa lục] không, cũng là phản diện hay sao ấy, nó cứ bị cute kiểu gì ấy nhỉ, phải đi follow weibo mới được"

*

Sự xuất hiện của thi trành gây trở ngại cho việc phát sóng trực tiếp, mọi người phải quay bù một số cảnh, vậy nên đợi đến khi kết thúc chương trình thì cũng đã sáu giờ, ánh nắng yếu ớt rót vào cửa sổ.

Tạ Kiều buồn ngủ muốn chết, nhưng vẫn đặt vé đi Yên thành, muốn qua thăm nhà Khương Lê một chút.

Chỉ có Đàm Đàm là bừng bừng sức sống, hiển nhiên đã quá quen với thời gian sinh hoạt này, mượn lời Khương Lê: "Thức đêm quay show bình thường lắm luôn, đặc biệt là các show thực tế ngoài trời, vì ban ngày người đông không dễ quay, nếu hot được thì tốt, không thích quay thì cứ không quay."

Tạ Kiều nghe vậy mở weibo.

Không thể không nói, quay chương trình giải trí có thể thu hút không ít người hâm mộ, sau đêm qua, weibo của cậu đã nhảy từ mấy trăm lên đến tám nghìn người!

Không ít người để lại lời nhắn trên weibo của cậu.

[lục trà sữa] fan mới điểm danh, Kiều Kiều cố lên nha

[sinh tố dưa hấu] mong được thấy anh trên một vài show nữa

[tròn trùng trục] mình điểm danh siêu thoại rồi, fan giờ toàn fan quạt là nhiều, vẫn cần một đại fan có năng lực đứng ra quản lý, mình nghiêm túc đề nghị nên thay bạn điều hành weibo hậu viện hội đi, bạn này hoàn toàn không hiểu cách quản fan đâu

...

Tạ Kiều đọc đến bình luận cuối cùng, không rõ người quản lý hậu viện hội có vấn đề gì, cậu nhớ không nhầm thì bạn này rất lạnh lùng, nhưng đã được lập ra từ khi cậu chỉ có lác đác vài người hâm mộ, chắc cũng không đến nỗi phải đổi người.

Sau đó tầm mắt đặt lên số người theo dõi, khoảng cách đến với chữ hot mà Đàm Đàm nói...

Tạ Kiều trầm ngâm chốc lát, hẳn là còn xa lắc.

Cậu cất điện thoại, nhìn sang phía khán đài, hàng ghế vắng ngắt, Ngu Hàn Sinh cũng không có mặt.

Tạ Kiều không cảm thấy có vấn đề gì, kết thúc quay muộn quá, không cần phải chờ đợi cậu vô ích.

Hồn ma về sách nghỉ ngơi, hình ảnh trống không lúc trước mới xuất hiện thêm một hồn ma màu trắng trôi tới trôi lui.

Tạ Kiều khép sách, nhưng vẫn sợ ánh mặt trời bên ngoài làm ảnh hưởng tới hồn ma, cậu bèn đi hỏi xin nhân viên trong đoàn một chiếc ô cũ không ai dùng, đoạn bước ra khỏi trường quay.

Cậu không ngờ, Ngu Hàn Sinh đứng chờ trước cửa, quai hàm sắc nét, hàng mi dài im lặng rủ xuống, ánh sáng lẩn trong sương mù làm tròng mắt hắn đen kịt, rồi hắn tiến về phía cậu.

Càng bước càng gần.

Cho đến khi chóp mũi hai người sắp chạm vào nhau, Tạ Kiều nhìn nốt ruồi lệ bên cạnh mắt hắn, bất giác thấy căng thẳng trong lòng, hơi thở cũng hẫng đi một chút.

Nhưng Ngu Hàn Sinh không nói, mà chỉ tiếp ô trong tay cậu, che ô thay cậu, cùng nhau bước ra ngoài.

Ngu Hàn Sinh cao hơn, sải chân cũng dài hơn cậu, qua một đêm thức trắng, thể lực vốn chẳng dồi dào lại càng thêm cạn kiệt, Tạ Kiều phải cố bước nhanh mới bắt kịp cự xà, hô hấp đã có phần gấp gáp.

Có lẽ nhận ra Tạ Kiều khó bám theo, cự xà bỗng dừng chân lại.

Tạ Kiều thoáng sửng sốt, sau khi hoàn hồn vội chạy tới bên cạnh Ngu Hàn Sinh, đang định đi tiếp, thì chợt một bàn tay ôm chắc eo cậu, kèm cậu cất bước.

Ngu Hàn Sinh hành động quá bất ngờ, thân thể hai người gần như dán sát, cậu còn cảm nhận được nhiệt độ cơ thể lạnh băng dưới tay áo Ngu Hàn Sinh, da dẻ cậu cũng theo đó phát lạnh.

Gần quá.

Tạ Kiều không quen tiếp xúc thân mật với người khác, bối rối đẩy nhẹ đối phương ra, nhưng ngay sau đó----

Chiếc ô phủ bóng lên người cậu bỗng nhiên hạ thấp, Ngu Hàn Sinh cúi đầu hôn lên môi cậu.