Ngược Về Thời Minh

Chương 439-2: Bất diệc nhạc hồ (2)




Dương Lăng do dự một chút, nhìn hai thị nữ đang ngồi hai bên trái phải trong kiệu, sau đó vén màn kiệu đi vào, chỉ thấy công chúa Tương Nhi mặc cung y màu vàng, đoan trang thản nhiên, gương mặt xinh đẹp vô hạn.

Vừa thấy Dương Lăng tiến vào, Tương Nhi lập tức đổi thành dáng vẻ tươi cười, kéo lấy ống tay áo mãng bào của hắn, kéo hắn ngồi xuống tấm đệm gấm màu vàng sáng rộng rãi, mình thì nghiêng người ngồi bên cạnh, khoác lên tay hắn.

Dương Lăng vội vàng thấp giọng nói: -Nàng điên rồi, để người ta nhìn thấy đó.

Chu Tương Nhi khẽ cười nói: -Ai dám tự tiện vào trong này nhìn chứ? Này, huynh nghe muội nói, đêm qua người ta nằm mơ thấy huynh đó.

-Thật sao? Dương Lăng vừa đáp vừa căng thẳng nhìn trái ngó phải, kéo kéo lấy màn cửa sổ, nhích nhích mông về phía trước, chuẩn bị sẵn tư thế có thể đứng lên bất cứ lúc nào.

-Thật sự nha. Chu Tương Nhi vui mừng nói, gối mặt lên bờ vai hắn, ngọt ngào cong bờ môi lên, nhỏ nhẹ nói chuyện: -Thật đẹp nha, người ta nằm mơ mà còn cười ra nữa, hì hì, huynh ở trong mộng thật xấu xa nha.

Vẻ mặt Dương Lăng bất đắc dĩ nhìn nàng, thấp giọng nói: -Cô não nãi của ta, nha đầu nàng nằm mơ, cũng không biết xấu hổ mà chạy đến nói với ta sao? Cẩn thận bị người ta

-Ừm ừm, người ta sẽ cẩn thận mà. Chu Tương Nhi vừa nói, mông nhỏ vừa nhích sát sang bên cạnh hắn, càng thêm thoải mái mà dán lên trên người hắn, cười híp mắt nói: -Hóa ra, mơ thấy nam nhân chính là nằm mơ nha, hì hì, ừm, người ta nằm mơ nha.

Nàng nhỏ nhẹ dịu dàng nói: -Huynh đoán muội nằm mơ thấy cái gì? Muội mơ thấy hai người chúng ta hình như trở về Tứ Xuyên, này, huynh đừng có hết nhìn đông lại nhìn tây, muội mơ thấy huynh bảo người giam lỏng muội và phụ vương, Đại bổng chùy đáng chết kia lại sống chết không cho muội ra ngoài chơi, muội liền độc ác nói, cho dù là Hầu gia của các ngươi quay về thì cũng không dám vô lễ như vậy, ta phải bảo y quỳ xuống mà liếm đầu ngón chân ta.

-Sau đó nha, muội mơ thấy huynh thật sự quay lại, nhanh chóng nhận tội xin lỗi muội, người ta không chịu theo, huynh liền quỳ xuống, thật sự cởi giày người ta ra mà liếm ngón chân, hì hì, ngưa ngứa ngưa ngứa, người ta co chân về, huynh lại bắt lấy không chịu thả, thật xấu hổ, huynh thật xấu xa mà, nói là nhận tội, mà lại đùa bỡn người ta.

Nàng nói xong thì lại ngọt ngào mà đánh một cái lên ngực Dương Lăng. Vẻ mặt Dương Lăng buồn bực nói: -Là nàng nằm mơ, chứ không phải ta thật sự đùa bỡn nàng, sao ta lại xấu xa chứ? Vậysau đó thì sao?

-Sau đó? Sau đó không có gì cả, huynh cứ liếm, người ta cứ ngứa, rồi cười mà tỉnh lại.

Dương Lăng trợn mắt một cái: -Chỉ như vậy? Ừmvậy ta quay về đây.

Chu Tương Nhi ôm sát tay của hắn, chu cái miệng nhỏ nói: -Mộng này không hay sao? Bây giờ người ta nhớ lại mà vẫn muốn cười, nói cho huynh nghe, nhìn xem bản mặt thối này của huynh, huynh cũng không cười một cái nữa.

Dương Lăng nhe răng, cười khan hai tiếng, nói: -Đây là trên xe nha, ta không tiện ở lâu, bây giờ cười cũng đã cười rồi, có thể đi rồi chứ?

Chu Tương Nhi đẩy hắn một cái, sẵng giọng: -Huynh lấy lệ với muội! Từ từ đã, khoan hãy đi, muội đang muốn hỏi huynh, chuyện của chúng ta làm sao bây giờ hả? Hoàng huynh có ý hứa gả Vĩnh Phúc tỷ tỷ cho huynh, phỏng chừng huynh vừa cầu thì huynh ấy nhất định đồng ý. Nhưng hoàng gia Đại Minh hứa gả công chúa cho nam tử đã thành thân thì huynh là người đầu tiên đó, huynh ấy có hoang đường hơn nữa e cũng sẽ không đồng ý để muội cũng gả cho huynh đâu, rốt cuộc là huynh đã nghĩ ra cách chưa?

Dương Lăng vừa nghe, mặt mày nhăn nhó nói: -Làm sao mà dễ nghĩ ra cách như vậy chứ, nàng cũng biết khó xử mà? Nàng là công chúa mà, ta cũng âu sầu làm sao đây, bất luận nói thế nào thì e rằng Hoàng thượng cũng sẽ nổi giận, nhưng bây giờ như vầy, muội gả cho người khác được không?

Chu Tương Nhi tức giận nói: -Được! Trước tiên muội thiến huynh rồi lại gả cho người khác! Dù sao thì huynh phải nghĩ cách, bây giờ có khó hơn nữa cũng chỉ có một ải của hoàng huynh, qua được rồi thì gạo đã nấu thành cơm, nếu về kinh rồi, hừ hừ! Huynh xem đi, ải của Thái hậu huynh qua được chắc? Ải của văn võ toàn triều huynh qua được chắc? Muội sầu chết huynh.

Dương Lăng linh cơ khẽ động, suy nghĩ một chút nói: -Đúng vậy, bây giờ ra ngoài rồi, chỉ cần qua được ải của Hoàng thượng thì không vấn đề gì nữa, đợi khi về kinh rồi thì danh phận đã định, vậy thì cũng không cần sợ ai nữa. Nàng để ta nghĩ xem, Hoàng thượngHoàng thượngừm! Ta có cách rồi, việc này, vẫn phải rơi vào người Vĩnh Phúc.

Chu Tương Nhi kinh ngạc nói:

-Nói thế là sao?

Dương Lăng ghé vào tai nói nhỏ một phen với nàng, Chu Tương Nhi giật mình nói: -Vậy à, lợi dụng sơ hở như vậy là được sao?

Dương Lăng mở tay ra nói: -Ngoài trừ cách này còn cách khác sao? Tính tình Vĩnh Phúc dịu dàng, tri thư đạt lễ, nếu chúng ta làm vậy, nàng ấy nhất định sẽ giúp ta, sau đónàng ấy đồng ý rồi, phía Hoàng thượng dễ làm rồi.

Chu Tương Nhi ngẫm nghĩ một chút, gật đầu, sau đó như cười như không nhìn hắn, thân thiết nói: -Hay nha huynh, chủ ý quỷ quái thật nhiều, huynh không sợ sau này muội nói rõ chân tướng cho Vĩnh Phúc tỷ tỷ bảo tỷ ấy thu thập huynh sao?

Dương Lăng cười khan nói: -Đó cũng là chuyện của người một nhà chúng ta, cũng tốt hơn là quan hệ hiện nay mà, nếu Tú Ninh giận quá thì bảo nàng ấy chấp hành gia pháp với ta thì được rồi, gia pháp Dương thị thật sự rất nghiêm khắc.

Chu Tương Nhi cười rộ lên khanh khách: -Hay nha hay nha, đến lúc đó Vĩnh Phúc tỷ tỷ hạ lệnh, muội chấp pháp!

-Thật à? Dương Lăng nuốt nước miếng, tưởng tượng hai vị tiểu công chúa xinh đẹp, bất giác trong lòng rung động.

Chu Tương Nhi cắn môi, híp mắt cười,tưởng tượng đến chuyện bảo hắn nâng bàn chân của mình mà mút lấy ngón chân mềm mại đáng yêu ngay trước mặt Vĩnh Phúc tỷ tỷ, trong lòng nhất thời ngứa ngáy, đầu ngón chân bên trong giày cũng không nhịn được mà co lại

Ngự giá của Chính Đức trở về Nam Kinh, văn võ Nam Kinh đến nghênh đón, Dương Lăng liếc thấy Tiền Ninh vẫn đứng trong đội ngũ, không khỏi âm thầm thở dài. Tiền Ninh này quá tham tiền háo sắc, làm đến được vị trí Nam Kinh Cẩm Y Vệ Trấn Phủ Sứ, cố thủ Giang Nam phồn hoa mà còn không biết đủ, tiền tài và mỹ nữ mà Ninh Vương sai người tặng cho đều không chút khách khí mà nhận lấy bỏ túi, sau đó lợi dụng chức vị mà đánh cắp bản vẽ chế tạo pháo Phật Lang Cơ của Cục Quân Khí cho Ninh Vương, mang tội bán vũ khí cho địch, không thể miễn xá được.

Lúc trước Ninh Vương bị bắt, đã ôm lấy ý niệm một mình chịu tội, không chịu khai ra bất cứ đồng đảng ẩn nấp nào. Ông ta là thân vương, lại không thể dùng hình bức cung, khi thẩm vấn còn chọc Chính Đức Hoàng đế nổi giận, lập tức ban lệnh trảm thủ ông ta, Tiền Ninh cuối cùng cũng đã yên tâm, nhưng gã ngàn vạn lần không ngờ được Chính Đức lại bắt sống được thế tử Ninh Vương quay về.

Tiền Ninh đứng trong đội ngũ nghênh đón, lo lắng đề phòng mà quan sát thần sắc đám người Chính Đức, nhìn thấy thần sắc bọn họ tự nhiên, Dương Lăng nhìn thấy gã cũng gật đầu mỉm cười, không chút khác thường thì trong lòng bất giác cảm thấy may mắn: -Có lẽ thế tử vẫn không biết bí mật Ninh Vương qua lại với mình đâu? Như vậy thì có thể vô ưu vô lo rồi.

Có điều thế tử này còn sống thì chung quy cũng là một cái gai trong mắt, y bị áp giải đến Nam Kinh, không biết Hoàng thượng có lập tức xử tử y hay không, nếu không thì phải nghĩ cách diệt trừ y sớm chút, bằng không thì cuối cùng cũng là một mối họa.

Trong lòng gã lại âm thầm có mưu đồ muốn diệt trừ thế tử Ninh Vương, lại không biết là trên đường Chính Đức Hoàng đế và Dương Lăng từ lâu đã thương nghị xong cả rồi, gã đã là nhân vật chắc chắn phải bắt, chỉ là vì liên lụy quá lớn, trước khi chưa trở lại trung khu quyền lực, Chính Đức vẫn không muốn tiết lộ chuyện tìm được danh sách hối lộ từ trên người thế tử Ninh Vương ra mà thôi.

Lần này Chính Đức về Nam Kinh, chỉ là muốn đến Hiếu Lăng cáo biệt Thái Tổ, sau đó liền phải lên thuyền về Bắc Kinh theo đường thủy, vốn không có ý dừng lại lâu ở Nam Kinh, lại không ngờ y vừa mới trở lại Nam Kinh thì Tứ Di Quán lại trình tâu tin tức, nước Phật Lang Cơ ở phía cực tây phái sứ giả đến bái kiến thiên tử Đại Minh, bây giờ đã ở lại ba ngày ở Tứ Di Quán rồi