Ngược Về Thời Minh

Chương 431-1: Thiên cổ nhất đế (1)




Chu Ngũ Tứ vs Chu Trọng Bát, Chu Ngũ Tứ thắng!

Song phương vừa mới giao chiến, Dương Tử Kiều liền thất bại thảm hại.

Chiến hạm song phương đều có sở trường riêng. Quy cách chiến hạm của thủy sư triều đình thống nhất, hỏa lực tiến công một cách tập trung, dày đặc. Chiến hạm của phản quân Ninh Vương đủ loại lớn nhỏ, hơn nữa số lượng chiến hạm hơn gấp mười lần quan binh, dễ dàng hình thành thế bao vây, triển khai chiến thuật bầy sói.

Thế nhưng Trường Giang có rộng hơn nữa thì cũng là sông, độ rộng mặt nước có hạn, thuyền của Dương Tử Kiều thích hợp tác chiến trên hồ, lấy nhỏ thắng lớn, bây giờ lại chạy trên Trường Giang, chỉ có những chiếc phía trước mới có thể triển khai thế trận công kích, còn những chiến thuyền phía sau chỉ có thể trơ mắt nhìn chằm chằm.

Phía đối diện chỉ cần bốn chiến thuyền dàn ngang qua, mặt tiến công trải rộng cả con sông lớn, thì với hỏa lực của Ninh Vương có thể chống đỡ nổi sao? Thổ phỉ trên chiến thuyền phía sau không chịu được cô đơn, thật không dễ dàng gì mới bắn được hai quả pháo, nhưng có một quả lại bắn trúng cột buồm chiến thuyền của mình ở phía trước, làm cho nó bị gãy ngang.

"Chu Nguyên Chương" treo trên tấm vải buồm mở trừng hai mắt, như mãnh hổ xuống núi mà rơi xuống, một đầu đâm thẳng vào trong sông, Dương Tử Kiều giận tới mức há miệng chửi ầm lên, hạ lệnh cho chiến thuyền phía sau thành thật ngồi yên đó, không được bắn pháo bậy nữa.

Chiến thuật bầy sói của Dương Tử Kiều không dùng được, mưa đạn của đối phương lại không ngừng trút xuống, cả một hạm đội giống như cày trên mặt đất vậy, lộn ngược nước sông mênh mông cuồn cuộn, vừa dùng đại pháo mở đường, vừa lao mạnh về phía trước, đặc biệt là chiến đội của Bành Sa Ngư, lần trước giao chiến phải ngậm bồ hòn, lần này đánh đến thoải mái hả hê.

Dương Tử Kiều đứng ở đầu thuyền gào khàn cả giọng chỉ huy tác chiến. Một quả đại pháo đập tới ngay chính giữa, "oành" một tiếng bắn thủng một cái lỗ tròn rộng một trượng trên sàn thuyền. Nơi mà Dương Tử Kiều đứng ở ngay gần lỗ đạn, lập tức cắm thẳng xuống lỗ thủng.

Sàn thuyền rắn chắc bị bắn đến như cài răng lược, lởm chởm như thương kích, cổ của y bị một mảnh gỗ sàn thuyền sắc bén lướt qua, khi cứu lên được thì máu chảy ướt đẫm y phục, đã ngừng thở rồi.

Chủ soái chết trận, phản quân Ninh Vương vốn đang tan tác lại như rắn mất đầu, càng rối loạn hơn. Đại Cẩu Tử vốn trấn giữ ở phía sau, vội vội vàng vàng dùng một chiếc chiến thuyền cỡ trung chạy lên để thay thế chỉ huy, nhưng chiến hạm của gã vừa đến liền bị một loạt đạn pháo bắn chìm, Đại Cẩu Tử lại sử dụng tuyệt kỹ bơi chó, chạy đến trước một chiến thuyền Thương Sơn được thuộc hạ cứu lên.

Mắt thấy hỏa pháo quân Minh nổ vang, căn bản đã không còn chút sức hoàn thủ nào, Đại Cẩu Tử chỉ đành ôm đầu chạy trốn, thừa dịp chiến thuyền đan xen nhau, che kín mặt sông, chiến thuyền phía sau quay đầu bỏ chạy, bỏ trốn không tới một nữa, những chiếc còn lại đều bị quan binh tiêu diệt hoặc đánh chìm.

Khi tin thắng trận đưa đến Nam Kinh, Chính Đức Hoàng đế đúng lúc vừa vào thành, người đưa tin giơ cao cờ đỏ đại thắng hò hét truyền tin khắp một đường, lập tức dân chúng toàn thành hô vang vạn tuế, Lục Bộ Cửu Khanh bái dài như núi sụp.

Chính Đức Hoàng đế mặc quân trang, cưỡi trên lưng ngựa oai phong lẫm liệt, Dương Lăng mang theo chiếc mũi của thằng hề xuất hiện trước mặt dân chúng, trong lòng không được tự nhiên, nhưng vào lúc này lại không thể trốn ở bất cứ đâu, chỉ đành bất chấp tất cả để người ta nhìn ngắm thôi.

Đại tiểu thư Vĩnh Thuần thân là đầu sỏ gây tội, căn bản không biết chỉ một cú tông cửa của mình đã làm đường đường Quốc Công gia trở thành bộ dạng này, đang đứng trong đám cung nữ, nàng vẫn vui vẻ giống như một con chim hỉ thước vậy.

Giang Bân đón Hoàng đế vào thành, cho đến tối mới trở về nhà, y vừa mới mệt mỏi ngồi xuống đầu giường, thì Vương Mãn Đường vội vàng đi vào. Nàng mang chén trà nóng đặt trên chiếc bàn nhỏ ở đầu giường, lại ngồi xổm xuống tháo đôi giày quân nặng nề cho Giang Bân, dịu dàng hỏi: -Hoàng thượng không phải đã vào thành trước buổi trưa rồi sao, sao lại bận đến giờ này?

Giang Bân cười ha ha, nói: -Ta là một trong những tướng lĩnh phụ trách thủ thành mà, bây giờ Hoàng thượng đến đây càng không thể rời khỏi một khắc nào, bận rộn một phen, mệt mỏi nha.

Y thấy Vương Mãn Đường lại sai nha hoàn múc nước ấm đến để đích thân mình rửa chân cho y, vội nói: -Đừng bận rộn quá, ta chỉ là đi ngang qua nhà chúng ta, quay về nghỉ chân một lát thôi, lát nữa còn phải quay lại trên đầu thành nữa. Đại quân của Ninh Vương cách đây cũng không xa nữa, đại chiến sắp tới rồi.

Vương Mãn Đường mải miết rửa chân cho y, đoạn nói:

-Ừm, đồ ăn vẫn còn nóng đó, lão gia ăn một miếng rồi hẵng đi, cơm trong quân ngũ làm sao cũng không vừa miệng bằng cơm trong nhà mình.

Giang Bân ừ một tiếng, ánh mắt hơi nheo lại, nói: -Hoàng thượng tới Nam Kinh rồi, lòng dân yên ổn, hôm nay truyền đến tin thủy sư của Ninh Vương đại bại, chiến thuyền bị triều đình tước đoạt, phá hủy lên đến hơn năm trăm, toàn thành đều vui mừng nha. Ha ha, nhưng nàng nói xem có kỳ lạ không, lại có người vẻ mặt u buồn, giống như là tâm sự đầy mình vậy.

Tay của Vương Mãn Đường ngừng một lát, sau đó tiếp tục rửa chân cho y, hạ giọng nói: -Người lão gia nóilà gã sao?

Giang Bân hừ một tiếng, nói:

-Không phải gã thì còn ai? Chỉ cần gã xuất hiện trong vòng ba trăm thước quanh ta thì không cần ngẩng đầu ta cũng biết gã đến rồi.

Giang Bân cắn răng cười: -Ta và Tiền Ninh gã là oan gia kiếp trước mà, ta không nhìn gã thì nhìn ai chứ?

Vương Mãn Đường cầm lấy khăn lông lau chân cho y, hai hàng lông mày thanh tú hơi nhăn lại, lo lắng nói: -Lão gia, chức quan của gã dù sao cũng lớn hơn chàng nhiều, hơn nữa người ta lại lệ thuốc Cẩm Y Vệ, tai mắt khắp nơi, cho dù chàng thăng lên làm Tổng binh hay Đô Chỉ huy sứ, nhưng cứ tranh đấu như vậy cũng không có lợi gì, một khi không cẩn thận thì sẽ thân bại danh liệt.

Nàng cúi đầu xuống, yếu ớt nói:

-Lão gia, quan lớn một cấp đè chết người, có những chuyện có thể nhịn thì nhịn đi, nô gianô gia chỉ là một nữ nhân ti tiện, vốn không đáng để lão gia đối với nô gia như vậy.

Giang Bân buồn bực đứng lên, giọng nói thô lỗ: -Được rồi, đừng nói việc này nữa.

Nhìn dáng vẻ tội nghiệp của Vương Mãn Đường, giọng điệu y lại hòa hoãn, ánh mắt lay động nói: -Nàng yên tâm, ta sẽ không lỗ mãng đâu, chịu thiệt hai lần, ta đã biết họ Tiền gã là người thế nào rồi, cũng biết gã dựa vào cái gì mà ức hiếp người khác rồi, ta sẽ kiên nhẫn đợi, đợi khi nắm được cán của gã.

Khóe miệng của Giang Bân lộ ra một nụ cười lạnh:

-Nàng đừng thấy ta chỉ đọc sách có mấy ngày, hừ hừ, đạo lý chốn quan trường này ta hiểu rõ lắm. Ninh Vương chịu tiêu tốn nhiều tiền chạy đến Kinh sư kết giao quan viên trên dưới, thành Nam Kinh gần trong gang tấc là nơi hiểm yếu của Kinh sư phía bắc, ông ta có thể không bỏ ra số tiền lớn để mua chuộc quan viên ở đây sao?

-Quan viên có thực quyền nhất của thành Nam Kinh một người là Quan Thủ Bị, một người là Tiền Ninh. Quan Thủ Bị là một người thành thật an phận thủ thường, tuy cũng có tham, nhưng lại không dám làm chuyện phạm pháp. Tên tiểu tử Tiền Ninh lại là hạng người chỉ cần cho tiền, bảo gã đi trộm mặt trăng cũng được nữa.

-Bây giờ Hoàng thượng đến đây, thành Nam Kinh ổn rồi, thân là đại quan lớn nhất của Nam Trấn Phủ Ti trấn thủ Nam Kinh mà không có vẻ vui mừng, ngược lại còn có vẻ hoang mang lo sợ, lo lắng buồn phiền, trong lòng không có quỷ mới là lạ. Theo ta thấy, dù gã không nương nhờ Ninh Vương thì cũng đã âm thầm làm rất nhiều việc cho Ninh Vương, cho nên mới có vẻ sợ hãi như vậy.