Ngược Về Thời Minh

Chương 430-4: Hết sức công bằng (4)




Không đầy lát sau, mạn thuyền khác lại nổ tung, thủy sư Đại Minh đang lui lại, căn bản không nhìn thấy bọn họ bắn pháo, chuyện gì thế này? Dương Tử Kiều cả kinh, y phát hiện chỉ có những chiếc thuyền nhẹ mới bình yên mà đi qua được, mà hai chiếc thuyền bị nổ tung phía trước đều là những chiếc hạm ăn sâu xuống nước.

Trong lòng y rung động, lập tức hạ lệnh hạm đội chậm rãi tiến lên, sau đó điều động mấy chiếc thuyền nhỏ qua đó do thám, phát hiện ở nơi bị nổ quả nhiên nước sông chảy ngược rất mạnh dưới nước, thân của hai chiến hạm kia đã bị nghiêng đi, thế là vội vã phái mấy chiếc thuyền nhỏ qua đó tiếp ứng người trên thuyền.

Y có nghe nói thủy sư quân Minh đã nghiên cứu chế ra một loại vũ khí mới, gọi là thủy lôi, có thể tập kích thuyền địch ở trong nước. Đáng tiếc Ninh Vương dùng mọi biện pháp nhưng trước sau vẫn không làm ra được loại vũ khí mà Cục quân khí Phúc Kiến liệt vào hàng cơ mật cao nhất này, xem ra chính là những thứ này rồi.

Lần này đã tạo ra sự uy hiếp tâm lý rất lớn đối với phản quân của Ninh Vương. Nếu phía trước có chiến hạm của địch thì nào sợ mạo hiểm lửa đạn liều mạng cũng dám đánh lên, nhưng bây giờ là kẻ thù không nhìn thấy không sờ thấy được, mỗi giờ mỗi khắc ngươi đều phải đề phòng bị nó đánh trúng, kẻ địch như vậy cho dù là chỉ có một cái hai cái cũng không ai có thể chịu được.

Trộm cướp trên thuyền phần lớn là những kẻ kén lút trộm cắp, tuy am hiểu nhất là bàng môn tả đạo, nhưng lại thật sự để bọn họ nghĩ ra được cách. Bọn họ tạm thời ngừng thuyền, chạy đến mấy hộ đánh cá hai bên bờ cướp lấy mấy chục tấm lưới cá, khâu lưới cá lại với nhau, treo một vật nặng ở phía dưới, sau đó để thuyền nhỏ kéo đi khắp mặt sông thi hành cách kéo lưới để gỡ mìn, những chiếc thuyền nặng ở phía sau lần này mới coi như được an toàn, nhưng tốc độ tiến lên lại giống như rùa bò vậy.

Nhưng ngoài trừ cách này ra cũng không còn diệu kế nào nữa, bọn họ cũng chỉ có thể giống như du sơn ngoạn thủy mà đi đi dừng dừng, thỉnh thoảng lại dừng lại để dọn dẹp lại một số thứ nát bươm cản trở và thủy lôi ngẫu nhiên vớt được, lấy dây thừng tu bổ mấy tấm lưới rách nát, sau đó tiếp tục tiến lên.

Bởi vì Bành Sa Ngư tác chiến trong sông, căn bản không thả thủy lôi xuống nước, thả mấy thứ này xuống khác nào tự hủy đi đường thủy vàng ngọc chứ. Một khi kết thúc chiến sự, việc chỉnh đốn dọn dẹp sông thật sự quá khó khăn, lúc đó những người kiếm cơm dựa vào sông không biết sẽ có bao nhiêu người chết đói nữa, cho nên ông ta chỉ đặt bốn quả thủy lôi để làm quân địch kinh sợ và nghi ngờ, sau đó liền bỏ chạy mất dạng.

Chính Đức qua sông rồi, Hứa Thái thân mang trọng trách bảo vệ Nam Kinh, hon nữa do thám phía trước báo lại, Ninh Vương đã bỏ thành An Khánh, được ăn cả ngã về không chạy thẳng đến Nam Kinh, cho nên không dám tiến lên nghênh giá, Quan đại nhân và Mã Ngang, cùng với quan lớn của Lục Bộ Nam Kinh vội vàng ra sông nghênh giá.

Chúng quan viên còn chưa yết kiến xong thì chiến hạm của Bành Sa Ngư vội vội vàng vàng lui xuống dưới. Hạm đội của Chính Đức tuy thấy đối phương treo cờ xí Đại Minh cũng không khinh suất chút nào, từ sớm đã phái thuyền ra nghênh đón, lệnh cho bọn họ ngừng thuyền không được đi. Bành Sa Ngư nghe nói Hoàng thượng đã đến không khỏi vui mừng ngoài ý muốn, lão đầu này vội vàng gấp gáp chạy đến gặp Hoàng thượng, muốn mời y ra chủ ý đối với cách chiến đấu vô lại này.

Dương Lăng còn chưa tới trước khoang thuyền. Vị Quốc Công gia đệ nhất hồng nhân trước mặt thiên tử, uy danh hiển hách núp ở xa xa phía sau, dáng vẻ hiện tại của hắn thật sự là không tiệp gặp người mà. Trong quan trường vô cùng chú trọng hình tượng, người hình tượng quá kém thì cho dù có tài học cũng không thể ngồi trên công đường làm quan được. Dương Lăng dán trắng cả mũi, nếu lộ diện trước mặt bá quan, không khỏi bị người ta đồn làm chuyện cười.

Ba vị công chúa lại thay trang phục tùy tùng, đứng chung với Đường Nhất Tiên. Ánh mắt Dương Lăng ngẫu nhiên lướt qua đều sẽ nhìn thấy ánh mắt áy náy, thân thiết và dịu dàng của công chúa Vĩnh Phúc, bởi vì Dương Lăng đã giải thích với nàng, lúc lên thuyền vì thân thuyền lắc lư, mà không cẩn thận đụng phải cái mũi, khó nhịn đau đớn, liền đi tìm Thái y nên mới không đi gặp nàng được.

Công chúa Vĩnh Phúc đau lòng còn không kịp nữa, làm sao lại quan tâm đại kế bắt phu quân của mình chứ. Nhưng Dương Lăng cũng không dám nhìn nhiều, ánh mắt đó vừa bắn qua thì sẽ phát hiện có thêm một ánh mắt nữa, đó là ánh mắt của công chúa Tương Nhi. Ánh mắt kiagiống như là đang nhìn con mèo mà các nàng nuôi trong nhà vậy, một con mèo thích trộm mỡ.

Dương Lăng chỉ đành vội vàng thu hồi ánh mắt. Ôi, cuối cùng cũng dùng lời ngon tiếng ngọt tạm thời ổn định được nàng ấy, nhưnglàm sao lấy nàng ấy được đây, việc này không phải còn khó hơn lên trời sao? Cũng may Tương Nhi còn nhỏ, xe đến trước núi tất có đường, kéo được lúc nào hay lúc đó

Dương Lăng đang không ngừng làm phụ đạo tâm lý cho trái tim bị tổn thương của mình, chợt phát hiện trên thuyền rồng đằng trước, Chính Đức Hoàng đế không biết vì sao lại nổi giận lôi đình, quan viên phái trước quỳ một đám, liên tục dập đầu ở đó, Đường Nhất Tiên thấy thế thì vội vàng đi qua nói nhỏ: -Đại ca, huynh mau đi xem chút, huynh ấy còn chưa xuống thuyền mà phát điên cái gì chứ?

Dương Lăng gật đầu, nhẹ nhàng sờ sờ chiếc mũi trắng hình dáng đặc biệt của mình, sải bước đi tới. "Việc nhà việc nước việc thiên hạ, mọi việc đều phiền" chính là cảm nhận sâu sắc mà Uy Quốc Công gia biết được khi nam tuần tới đây nha.

-Thật là buồn cười, kế của bọn trộm cướp như vậy mà ngươi lại đưa quân lui về, mặc cho phản quân thẳng tiến Nam Kinh? Nếu Nam Kinh thất thủ, trẫm hỏi tội một mình khanh! Chính Đức đang gào thét.

Gương mặt đỏ thẫm của Bành Sa Ngự u ám nói: -Hoàng thượng, phản quân treo linh bài và bức họa của Hồng Vũ Hoàng đế, chúng thần tử không dám ra tay nha. Đao thương không có mắt, nếu chẳng may làm tổn hại linh bài của Hồng Vũ Đại Đế, hủy đi bức họa, thì đại nghịch bất đạo nha. Tiểu thần vội vàng đến đây là muốn thỉnh chỉ của Hoàng thượng, có điều khi tiểu thần lui binh từng thả bốn quả thủy lôi xuống nước, tin rằng có thể ngăn cản hành trình của bọn họ một chút, nhưng bây giờ cũng phải mau chóng chuẩn bị, kế nghi binh này khó kéo dài được.

Chính Đức giận dữ: -Thỉnh chỉ gì chứ? Ninh Vương vô quân vô phụ, khởi binh tạo phản, trong mắt nào có Đại Minh, nào có Hồng Vũ Hoàng Đế, kỹ xảo như vậy chỉ là muốn trói buộc tay chân chúng ta, đừng để ý ông ta, lập tức quay lại cho ta, đánh! Hung hăn mà đánh!

-Hoàng thượng không được! Chúng ta là quân của thiên tử, quân của chính nghĩa, sao có thể để người ta nắm thóp chứ? Vì muốn có thắng lợi một trận mà bắn pháo vào linh vị tổ tông là đại nghịch bất đạo, đây há là hành vi mà người làm vua, người làm con cháu nên làm sao? Khẩn cầu Hoàng thượng thu hồi lệnh đã ban ra, chúng ta tìm kế sách khác.

Quan viên Lục Bộ đồng loạt quỳ xuống, liên tục phản đối, chọc cho Chính Đức Hoàng đế giận đến mức không thể vén tay áo xông lên quân hạm, đích thân bắn pháo, bắn vào đầu của phản quân Ninh Vương chó cậy gần nhà kia một quả pháo.

Đúng lúc này, Dương Lăng vội vàng đi tới, chắp tay nói: -Hoàng thượng tức giận vì chuyện gì?

Giọng mũi của hắn thoạt nghe không khác biệt lắm với giọng của thái giám, chúng đại quan của Lục Bộ Nam Kinh kinh ngạc nhìn hắn, không biết vị nhân huynh này vì sao chỉ không gặp một thời gian ngắn thôi mà lại biến thành bộ dạng này rồi.

Sắc mặt Chính Đức xanh mét, không nén được giận dữ phất tay áo nói:

-Tự khanh hỏi y đi!