Ngược Về Thời Minh

Chương 430-2: Hết sức công bằng (2)




Dương Lăng ngoan ngoãn theo sau nàng vào phòng, cố ý để lại một ke hở ngoài cửa để có thể chạy ra ngoài hoặc kêu cứu bất cứ lúc nào.

Tương Nhi lạnh lùng liếc nhìn hắn, khịt mũi hừ nói một câu: -Đóng chặt!

Dương Lăng không còn cách nào khác đành xoay người, ném ra tia tuyệt vọng về phía hai tiểu thái giám bên ngoài, ánh mắt cầu xin, hai tiểu hoàng môn trả lại hắn ánh mắt lực bất tòng tâm, ba nam nhân trao đổi suy nghĩ với nhau trong khoảnh khắc ngắn ngủi, Dương Lăng thở dài một tiếng, chậm rãi khép chặt cửa lại.

Trong giây phút cửa đóng lại, hai tiểu hoàng môn cũng cảm thán mà thở dài một tiếng:

-Không biết làm sao mà Quốc công gia lại chọc giận điện hạ, để công chúa giận dữ đến như vậy, ôi! Làm công công không dễ, làm Quốc Công...cũng khó nha!

Dương Lăng quay người lại, không khỏi giật mình, Chu Tương Nhi vừa rồi còn sương lạnh đầy mặt đã khóc rồi, gương mặt trong suốt như trứng gà mới luộc tí tách rơi xuống từng dòng từng dòng lệ châu óng ánh, tiểu cô nương khóc rất ủy khuất.

Dương Lăng vội càng bước đến trước mặt nàng, buồn bã nói: -Tiểu tổ tông của ta, ngài đừng khóc mà, việc này không phải không ai biết sao? Ta biết ngài ủy khuất, nhưng ta cũng oan uổng mà. Ta nghe thấy tiểu hoàng môn truyền chỉ, lại thấy là công chúa Vĩnh Phúc gọi, làm sao ta biết được ngài ở trong phòng đó chứ, hơn nữa còn đangTấm lòng của Dương Lăng có trời đất chứng giám, nếu nói dối nửa câu, trời sẽ giáng ngũ lôi oanh đỉnh.

-Ngươioanh hay không ta không quan tâm, ta hỏi ngươi, ta làm sao đây? Tiểu công chúa Tương Nhi thẹn thùng ấp úng nói, lấy ngón tay lau nước mắt, dáng vẻ rất đáng thương.

-Từ lúc ta quen biết ngươi, ta coi như đã xui đến tám đời rồi, người ta là nữ hài tử, chân có thể tùy tiện để nam nhân chạm phải sao? Khi đó là vì giết tặc cứu mạng, được! Ta chấp nhận, ta coi như không có việc này.

-Ở cung Càn Thanh, để giúp phu nhân nhà ngươi truyền tin tức cho ngươi, ta không cẩn thận mà ngã xuống, tông thẳng vào lòng ngươi một cách mạnh mẽ, còn hôn ngươihôn lên mặt ngươi, văn võ toàn triều đều nhìn thấy cả, mặt mũi của ta đã mất sạch rồi, được! Ta giả ngu, ta lại chấp nhận.

-Bây giờbây giờ thì hay rồi, toàn thân trên dưới của người ta đều để ngươi nhìn sạch cả, ngươi bảo người ta làm sao gả đi đây? Trong sạch của ta đều mất cả rồi, cho dù người khác không biết, nhưng trong lòng ta còn không rõ ràng sao? Nếu tương lai tìm được một Phò mã, ta làm sao đối diện người ta đây?

Chu Tương Nhi càng nói càng đau lòng, lập tức bò cả ra bàn mà khóc hu hu.

Dương Lăng câm nín, nàng nói dường như đều đúng, nhưng tại sao chứ? Việc này có thể trách ai chứ? Lẽ nào bản thân mình không phải vô tội sao? Nàng khóc với ta, ta khóc với ai hả? Dương Lăng xoay vòng vòng quanh Chu Tương Nhi. Trời ơi! Đất ơi! Ngươi bảo nàng đừng khóc nữa đi chứ!

Chu Tương Nhi đang khóc lóc, vừa lau nước mắt thì phát hiện trên bàn có một cây kéo sắc nhọn, nàng liền quơ lấy mà đâm vào cổ họng mình. Dương Lăng bị hù chết rồi, vụt một cái nhào tới, hung hăn nắm lấy cổ tay của nàng.

Hai tay Chu Tương Nhi liều mạng cướp đoạt với hắn, một cây kéo liền vung qua múa lại trước mặt hai người. Dương Lăng cũng thật sự giận rồi, hắn một tay đoạt lấy cây kéo trong tay Tương Nhi, ném vào trong cùng chiếc giường.

Chu Tương Nhi liền chạy theo, Dương Lăng vươn tay bắt lấy cái eo nhỏ nhắn của nàng, ôm ngang lấy eo nàng. Chu Tương Nhi liền giống như một con mèo cái nổi giận vậy, liên tục đá đạp trong lòng hắn, nắm tay nhỏ vung loạn, hai người đều không dám nói chuyện, cắn rắng mà tranh đấu trong yên lặng.

Bỗng nhiên, khuỷu tay của Chu Tương Nhi lập tức ngoặt lại đánh lên mũi Dương Lăng. Nơi mềm yếu này liên tiếp hai lần bị hai vị công chúa điện hạ đánh vào, rốt cuộc không nhịn được nữa, Dương Lăng đau đớn kêu lên, nước mắt mơ hồ mà buông tay ra, vừa thấy Chu Tương Nhi muốn chạy lại vội vàng ôm lấy nàng lần nữa, nghiêng ngả lảo đảo mấy bước, quẳng nàng một phát lên giường.

Dáng người nhỏ xinh của Chu Tương Nhi bị đè dưới thân thể của một nam nhân, làm nàng sợ đến hồn bay phách lạc. Chu Tương Nhi mở miệng muốn la lên, bỗng nhiên kịp thời nghĩ lại dáng vẻ này tuyệt đối không thể để người ta nhìn thấy được. Trong tình thế cấp bách, nàng liều mạng uốn éo thân mình muốn thoát ra, đồng thời mười ngón tay nhỏ dài gắt gao bóp chặt đầu vai Dương Lăng, móng tay dường như đã đâm vào da thịt, cảm giác đó giống như một con mèo nhỏ xưa nay dịu ngoan đột nhiên bộc phát dã tính và tình cảm mạnh mẽ, mạnh mẽ vươn móng vuốt hung hăn cào một cái lên mình con người vậy.

Nàng vừa mới tắm rửa, trên người vẫn còn mang theo mùi hương thanh tịnh, đường cong trên thân nàng trơn láng như nước suối vậy, da thịt thấp thoáng tỏa ra sức sống thanh xuân vô hạn. Thân hình non nớt kia vẫn chưa dậy thì hoàn toàn, vẻ mềm mại đó khiến người ta tiếc thương, đôi gò ngọc nhỏ dựng ngược trước ngực vừa nằm ngửa ra thì mềm nhũn đi, không thể kiêu hãnh mà dựng thẳng được, vừa quằn quại ma sát liền khiến trái tim người ta cảm thấy ngọt ngào mềm mại.

Các loại cảm giác khác thường phản xạ không thiếu chút nào tiến vào đại não của Dương Lăng thông qua sự tiếp xúc của tứ chi. Nếu còn có thể sống sót, sau việc này có lẽ hắn sẽ hồi tưởng lại một chút hương vị không thể nói nên lời này, tóm lại bây giờ không thể để ý nổi nữa. Dương Lăng gấp gáp mà trầm thấp nói: -Công chúa Tương Nhi à, đến như vậy sao, thường nói "có cái chết nhẹ tựa lông hồng, có cái chết nặng tựa Thái Sơn", sao ngài lại có thể tự sát một cách không đầu không đuôi như vậy chứ?

-Thái Sơn? Ngươingươi đứng lên trước. Hắn vừa nói tới Thái Sơn thì Tương Nhi đột nhiên cảm nhận được trọng lượng của hắn, hai gò má lập tức đỏ bừng lên, nóng bỏng đến mức giống như cả chăn đệm cũng có thể bị thiêu đốt.

-Ngài hứa với ta không tìm cái chết trước, chúng ta từ từ nói chuyện.

Chu Tương Nhi cắn môi, không để ý đến yêu cầu của hắn, ngoan cường nói: -Bảo ngươi đứng lên thì người đứng lên đi!

-Ta bảo ngài đừng chết ngài có nghe sao.

Đôi mắt hạnh của Chu Tương Nhi lại trợn tròn, hung tợn trừng Dương Lăng. Mặc dù cục diện này thoạt nhìn kiều diễm ám muội thế kia, khiến người ta nhìn thấy là liên tưởng lan man, có điều trên mặt hai người đều chảy nước mắt, việc này có chút quái dị nha. Qua thật lâu thật lâu sau, Dương Lăng mới ý thức được là chính mình lại mắc đại tội mạo phạm công chúa thêm một lần nữa, hắn lập tức nhảy bật dậy giống như bị bỏng vậy.

Lồng ngực bị đè ép nặng nề của Chu Tương Nhi đột nhiên tìm được tự do, nàng "phù" một thiếng thở dốc ra, nhưng cho dù là không còn bị đè nữa, nhưng nàng vốn dĩ giương nanh múa vuốt vẫn mềm nhũn nằm ở đó, rụt e không dám cử động.

Dương tiểu nhân mũi trắng ngồi dậy, hắn cũng không nói gì, im lặng mà ngồi bên cạnh giường, đột nhiên đứng dậy tháo bội kiếm treo ở đầu giường xuống. Đôi mắt lấp lánh nước mắt của Tương Nhi ngạc nhiên nhìn hắn, Dương Lăng rất vô lại mà ném thanh kiếm lên giường, chắp hai tay sau lưng, đoạn nói: -Bỏ đi! Dương Lăng ta nợ ngài, bây giờ làm sao cũng không rõ ràng được, ta cũng không còn cách nào khác, nếu ngài không cam tâm thì dứt khoát giết ta là được!

-May mà nhuyễn giáp của ta không rời khỏi người một khắc nào, một kiếm này của nàng không đâm vào được, có lẽ có thể vứt bỏ ý định giết người này đi? Oán hận của nữ nhân rất dễ tan biến, chỉ mong nàng ta cũng thuộc loại nữ nhân bình thường.

Dương Lăng vội vàng suy nghĩ, đồng thời hai chân điểm xuống đất, tập trung sức lực, chuẩn bị nếu chẳng may tiểu công chúa đâm loạn chém loạn thì có thể bỏ chạy trối chết.

Công chúa Tương Nhi nghe xong lời của hắn thì oán giận: -Xem cái đức tính thối tha của người kìa, dáng vẻ gian thần còn tỏ vẻ hiên ngang chính nghĩa, người thiệt thòi là ta, kẻ chiếm được tiện nghi ngươi thì điên cái gì hả?

Nàng đột nhiên quỳ ngồi lên, "keng" một tiếng rút bảo kiếm ra, hai tay cầm kiếm hung hăn cắm vào ngực Dương Lăng, thân hình Dương Lăng khẽ run rẩy, lại không lùi lại một bước.

Trong phòng trở nên thật yên tĩnh thật yên tĩnh, tiếng sóng vỗ hai bên mạn thuyền và tiếng tim đập của hai người đều nghe thấy rất rõ ràng. Thật lâu sau, công chúa Tương Nhi đột nhiên nói: -Ta không còn cách nào khác, sự việc đã đến bước này rồi, cho dù ngươi có một vạn lý do uất ức chính mình thì ngươi cũng phải chịu trách nhiệm!

-Ta hiểu! Ngài ra tay đi!

Dương Lăng chắp tay ưỡn ngực, cái mũi trắng ngẩng cao, trên mặt còn mang theo hai dòng nước mắt, tạo ra hình tượng anh dũng hi sinh sáng chói.