Ngược Về Thời Minh

Chương 423-4: Đến đây du ngoạn (4)




Dương Lăng nghe báo mà thở phào nhẹ nhõm. Tấn Vương là vị Phiên vương thế lực lớn nhất trong tam vương Tây Bắc. Nếu ông ta thật sự có câu kết gì đó với Lý Phúc Đạt, thì cho dù đã lệnh cho Vương Thủ Nhân chuẩn bị, có thể nhanh chóng dập tắt phản loạn của bọn họ, nhưng dù sao cũng là chuyện tổn thương nguyên khí nặng nề, Tấm Vương và Di Lặc giáo không có quan hệ gì thì không còn gì tốt hơn nữa.

Nhưng Thái Nguyên Vệ lại phải tiến hành tẩy rửa, tất cả tướng tá trên dưới của Thái Nguyên Vệ toàn bộ đều xếp vào đối tượng loại bỏ, đặc biệt là những người được thăng chức, điều vào, đầu quân từ sau khi Lý Phúc Đạt đảm nhiệm chức Thái Nguyên Vệ Chỉ huy sứ, toàn bộ đều hạ lệnh tạm thời rời khỏi quân ngũ, do quan phủ địa phương tiến hành điều tra triệt để, để phòng ngừa còn cá lọt lưới.

Dương Lăng chủ trì một loạt sự việc, toàn bộ sự việc lộn xộn còn chưa giải quyết xong, chiếu chỉ triệu gấp của Chính Đức Hoàng đế đã tới, trên chiếu chỉ có bốn chữ "Hỏa tốc hồi kinh!". Xem ra trong kinh đã xảy ra chuyện lớn, Dương Lăng không dám chậm trễ, lập tức giao lại sự việc cho Miêu Quỳ, bảo y tiếp tục chủ trì những việc còn chưa làm xong, bản thân mình thì ngày đêm lên đường về Kinh sư.

Dọc đường đi, Dương Lăng cũng hiểu được đại khái từ chỗ của thái giám truyền chỉ. Bây giờ trong Kinh sư lời đồn tứ phía, gì mà Biên quân bất ngờ làm phản, Dương Lăng gặp mai phục bị giết, Bạch Y Quân chạy về Thái Hành, còn có gì mà Thái Nguyên Tấn Vương mưu phản, Giang Tây Ninh Vương cũng phản, nguyên nhân là do đương kim Hoàng đế không phải là cốt nhục của Tiên đế vân vân, càng kỳ lạ hơn là đương kim Hoàng đế đang ở trong Báo phòng, vậy mà còn có lòi đồn nói là y theo quân đến dịch trạm Tỉnh Kính, cho nên Di Lặc giáo mới phát động tạo phản, đã một lưới bắt gọn y và Dương Lăng.

Ba Xưởng một Vệ gióng trống khua chiêng, bí mật dò xét, nơi nơi bắt lấy dân chúng đang tung tin đồn, cả Kinh sư làm đến chướng khí mù mịt, Xưởng Vệ không bắt người, lời đồn truyền đi không dứt, vừa mới bắt người lại giống như vì thế mà chột dạ, ngược lại càng xác minh tính chân thật của lời đồn, lòng dân vừa mới ổn định lại bắt đầu vực dậy.

Chính Đức Hoàng đế cũng không biết tính chân thật của những lời đồn này, Dương Lăng mật tấu thỉnh cầu Hoàng thượng giám sát Vũ Định Hầu Quách Huân, đề phòng Kinh Doanh, Thần Cơ Doanh có người tạo phản, đã nghe nói hắn lao tâm lao lực, bây giờ lại truyền ra lời đồn nhiều như vậy, đến mức tiểu Hoàng đế thấp thỏm không yên, lại càng thêm khó mà giãi bày, thậm chí có nhiều người trong nha môn bây giờ cũng bị ảnh hưởng.

Dương Lăng thấy việc này hẳn là do gian tế mà Lý Phúc Đạt phái vào kinh trước khi mưu phản, thừa cơ mê hoặc lòng người, phá rối tầm nhìn. Lý Phúc Đạt đã chết, những lời đồn ồn ào náo động để lâu ắt tự ngừng, vốn không cần chú ý, nhưng trong lời đồn có nhắc đến chuyện Giang Tây Ninh Vương mưu phản, lại khiến Dương Lăng cân nhắc trong lòng.

Lý Phúc Đạt nhắc đến Tấn Vương, là bởi vì ông ta là Thái Nguyên Vệ Chỉ huy, nói như vậy thì dễ lấy được lòng tin của dân chúng, nhưng Ninh Vương ở Giang Tây xa xôi vốn không có bất kỳ quan hệ gì với ông ta, trong lời đồn sao lại không nhắc tới Vương gia khác, bao gồm cả Phiên Vương Thiểm Tây mà Lý Phúc Đạt từng nhậm chức ở đó, mà lại khăng khăng nhắc tới vị vương gia thật sự từng tạo phản trong lịch sử Ninh Vương này đây?

Trong thật có giả, trong giả có thật, lời đồn thật thật giả giả này lẽ nào có một cái là sự thật?

Vừa nghĩ đến đây, Dương Lăng mới không dám chậm trễ mà lập tức ngày đêm hồi kinh, đến Kinh sư thì ngay cả nhà cũng không về mà trực tiếp đi thẳng đến Báo phòng.

Dương Lăng vừa đi vừa trầm tư suy nghĩ về tình hình này, đột nhiên chúng thị vệ phía trước cao giọng hô: -Tránh ra tránh ra, Uy Quốc Công hồi kinh kiến giá, các ngươi còn dám cản trở nghi trượng phía trước, lập tức đưa tới quan xét xử!

Dương Lăng ngẩn đầu nhìn lên, chỉ thấy ở phía trước có nhiều dân chúng đang tụ tập ở đó, đang nhón chân nhìn quanh ở quán rượu bên đường, thấy bọn họ xuất thần, nhưng lại không chú ý đến nghi trượng phía trước, lúc này đám thị vệ cao giọng xua đuổi: -Uy Quốc Công hồi kinh kiến giá, người không phận sự nhanh chóng tránh ra!

Dân chúng mới lập tức giải tán, vội vàng chạy sang mái hiên hai bên đường.

Chỉ nghe thấy một vài dân chúng can đảm vẫn đang nghị luận ở đó: -Mau xem mau xem, thật sự là Uy Quốc Công gia, ta thấy ngài ấy một lần rồi nha, ai nha, Uy Quốc Công thật sự không có chết, Hoàng thượng cũng không chết, hôm nay ta đã nhìn thấy hai người còn sống nha.

-Suỵt, đừng nói lung tung, cẩn thận ngươi bị bắt vào nha môn đánh đòn đó.

Dương Lăng nghe thấy thì khó hiểu, lại không tiện qua đó hỏi thăm. Hắn nghi hoặc lắc đầu, đang muốn thúc ngựa đi về trước, cánh cửa sổ trên tửu lâu ven đường "két" một tiếng mở ra, một cái đầu ló ra cao giọng hô lên: -Ai nói Dương Lăng hồi kinh? Ở đâu vậy ở đâu vậy? Ởai nha Dương khanh, ha ha hamau mau lên lầu, trẫm ở đây, trẫm đang ở đây này.

Dương Lăng ngẩng phắt đầu lên, chỉ thấy Chính Đức Hoàng đế Chu Hậu Chiếu đầu đội mũ Dực Thiện lấp lánh ánh vàng, mặc áo bào Ngũ trảo kim long, đang vịn lấy cửa sổ mà cực kỳ vui vẻ ngoắc tay với hắn. Dương Lăng giật mình nhảy dựng, vội vàng nhảy xuống ngựa nói: -Hoàng thượng, ngườingười sao lại ở đây?

Chính Đức cười nói: -Ái khanh coi như đã trở về rồi, đến đến đến, mau mau lên lầu.

Dương Lăng không dám chậm trễ, vội vàng leo lên bậc thang, một hàng Cẩm Y Vệ trên bậc thang vừa rồi bị dân chúng che mất nên Dương Lăng hoàn toàn không chú ý đến sự tồn tại của bọn họ. Những thị vệ cận thân của Chính Đức đều nhận ra Dương Lăng, lập tức né người để hắn đi vào. Dương Lăng thịch thịch thịch lao lên lầu hai, còn chưa rẽ vào thì thấy trên bức tường trắng như tuyết có viết một hàng chữ đen nhánh ươn ướt "Chính Đức Hoàng đế đến đây du ngoạn!"

Dương Lăng kinh ngạc không hiểu ra sao đi lên lầu. Hoàng đế Chính Đức thấy hắn đến thì vỗ tay cười nói: -Trẫm đang trông mong khanh hồi kinh đây. Khanh đến thì tốt rồi, đợi trẫm viết thêm một câu rồi chúng ta cùng về Báo phòng.

Y vừa lôi kéo Dương Lăng, vừa nhấc bút lông lên, một tiểu hoàng môn cầm nghiên mực đi theo bên cạnh. Chính Đức chọn được một bức tường trắng, lại nắn nót nghiêm chỉnh viết một hàng chữ Khải "Chính Đức Hoàng đế đến đây du ngoạn", sau đó nghiêng đầu ngắm nghía một phen, đột nhiên hưng phấn nói: -Đến đây, ái khanh cũng viết một hàng chữ đi.

Y nhét bút lông vào tay Dương Lăng. Dương Lăng mơ mơ màng màng hỏi:

-Hoàng thượng muốn thần viết cái gì?

-Ừmviết là Dương Lăng bồi giá đến đây du ngoạn, viết nhanh viết nhanh, sau đó chúng ta đi.

Dương Lăng bị bức, đành phải nhấc bút lên, chấm mực viết một hàng chữ nhỏ bên cạnh dòng chữ của Hoàng thượng theo nhu dặn dò của y. Chính Đức lúc này mới mỉm cười nói: -Đi thôi, chúng ta về Báo phòng đi. Trẫm sẽ từ từ nói với khanh.

-Trong kinh thật loạn mà. Hoàng thượng mặc triều phục chính thức chạy đến tửu điếm này viết cái gì mà đến đây du ngoạn chứ? Trong lòng Dương Lăng bồn chồn, nghi hoặc hỏi: -Hoàng thượng, ngàisao lại đến đây vậy? Xảy ra chuyện gì vậy?

-Không có việc gì cả! Chẳng phải là dân chúng khắp thiên hạ đều nói trẫm đã quy thiên rồi sao. Trẫm lại không thể lần lượt nói với bọn họ trẫm vẫn còn vui vẻ hoạt bát được, vậy thì cứ viết hai hàng chữ ở nơi phố thị sầm uất này đi, để những tên khốn kiếp nói sao bảo vậy kia nhìn cho rõ ràng. Chính Đức mỉm cười nói, nhưng hai hàng chân mày lại có chút hậm hực không nói nên lời. Xem ra những lời đồn không sao phản bác kia đã chọc cho vị Hoàng đế tính khí luôn rất tốt này nổi giận rồi.

Dương Lăng há to miệng, lại nhịn xuống không nói gì cả. Hắn theo Chính Đức xuống lầu, nghi trượng của cả hai cùng nhau khởi giá, đi thẳng về Báo phòng.

Nhìn trộm thấy hai người đã đi rồi, ông chủ của tửu điếm kia vội vàng chạy lên lầu, nhìn hàng chữ Chính Đức tiện tay viết lên kia mà ôm bụng cười như điên, liên tục nói:

-Nhanh lên, nhanh lên, lấy cái lồng che lên, phát tài rồi! Lần này ta phát tài rồi! Đây là thủ bút của Hoàng thượng và Uy Quốc Công nha!