Ngược Về Thời Minh

Chương 414-3: Ta muốn vá trời (3)




Hai người hứng trí bừng bừng nói chuyện, Đường Nhất Tiên trang điểm ăn mặc xong, xinh đẹp thoát tục đi đến thư phòng, thấy Dương Lăng thì thi lễ một chút, sau đó có chút ngượng ngập nói:

- Muội muội bái kiến đại ca.

Đương Nhất Tiên vừa mới trở thành vợ người ta, xinh đẹp thản nhiên, nét mặt xuân quang, nhìn còn kiều diễm hơn bình thường vài phần, chỉ có điều nàng mặc dù chỉ trang điểm một lớp phấn mỏng, nhưng vẫn không che được quầng đen dưới đôi mắt đen lay láy kia. Dương Lăng chỉ hiểu đôi vợ chồng tân hôn vui vẻ, không biết tiết chế, mặc dù trong lòng buồn cười, nhưng cũng không tiện nói ra, liền đứng dậy cười nói:

- Nhất Tiên chắc là tới mời Hoàng thượng đi dùng tảo thiện đúng không? Ha hả, quay về phải cẩn thận trang điểm một chút, hôm nay phải vào cung thỉnh an Thái hậu, đừng tuỳ ý quá.

Đường Nhất Tiên hé miệng cười, hạ giọng nói:

- Đa tạ đại ca nhắc nhở, muội sẽ tránh.

Dương Lăng gật gật đầu, thi lễ với Chính Đức:

- Hoàng thượng, vậy thần quay về, thần chuẩn bị một chút, ba ngày sau sẽ khởi hành.

Chính Đức gật gật đầu, đứng lên. Đường Nhất Tiên kinh ngạc nói:

- Sao vậy? Đại ca lại phải đi sao?

Dương Lăng cười nói:

- Lần này đi không xa, chỉ đi xem một chút, không đến mấy ngày sẽ trở lại. Nhất Tiên, bây giờ đã gả cho người ta rồi, phải quan tâm săn sóc cho Hoàng thượng nhiều hơn, chuyện ăn uống mặc dù không cần muội quan tâm, nhưng cũng phải thường xuyên hỏi thăm một chút. Hơn nữa mặc dù muội sống ở đây nhưng Thái hậu và các nương nương ở trong cung cũng phải thường xuyên đi thỉnh an, đừng khiến Hoàng thượng khó xử.

Đường Nhất Tiên ngoan ngoãn gật đầu nói:

- Đại ca yên tâm, muội đã hiểu, muội tuy rằng thành thân theo kiểu dân chúng, nhưng với dân chúng, chồng vẫn là trời của vợ, Nhất Tiên sao có thể bất kính với phu quân, không tận tâm hầu hạ?

Dương Lăng nghe xong cười, lại thi lễ với Chính Đức, lúc này mới lui ra ngoài.

Chính Đức đứng ở bên kia nghe thấy lời nói dịu dàng của Nhất Tiên, mừng như mở cờ trong bụng, đợi Dương Lăng vừa lui ra ngoài, Chính Đức lập tức trơ mặt ra đến bên người Nhất Tiên, cười hì hì nói:

- Tiên Nhi, quen biết nàng lâu như vậy, lời nàng nói vừa rồi vẫn là lời nói dễ nghe nhất, nghe xong khiến lòng ta ấm áp. Chồng là trời của vợ, ha ha ha, đây là nàng tự mình nói đấy nhé, về sau phải ôn nhu kính yêu tận tâm hầu hạ ta nha.

- Đó là chuyện đương nhiên.

Đường Nhất Tiên cười tự nhiên nói với y, giọng ngọt ngào nói:

- Chàng là phu quân của người ta, đương nhiên là trời của người ta, có phải rất vui hay không?

- Vui, rất vui, ha ha ha, làm thiên tử cũng không vui bằng làm chồng của nàng, trời của nàng, ta là trời của Tiên Nhi, nghe cảm thấy lâng lâng....

Đường Nhất Tiên bỗng nhiên nhướng mày, tay đưa ra, nhéo nhéo lỗ tai của y, vừa kéo về phòng, nói:

- Quan trong triều đình có bao nhiêu người, sao chuyện gì cũng phải đại ca thiếp đi làm? Vừa mới hồi kinh không bao lâu, cả ngày thay chàng chạy việc ở bên ngoài.

- Ai ai ai, nàng nhẹ tay chút nha.

Chính Đức lắc lắc đầu chạy theo:

- Cái này không thể trách ta, là do hắn tự mình muốn đi. Nương tử, tiểu sinh oan uổng, ta là trời, ta là trời của nàng, ôi trời ơi....

Lúc Dương Lăng đến là đi vào thành cùng vệ đội Nghi Trượng của Hoàng đế, không mang thân binh theo, lúc hắn quay về Mâu Bân liền phái Cẩm Y vệ đưa quốc công về. Dương Lăng được sự bảo vệ của Cẩm Y vệ quay về Cao lão trang, từ xa nhìn thấy trước cửa có một người đang ngồi, hai tay nâng cằm, hình như đang ngồi xổm ở đó phơi nắng.

Ngựa đến trước cửa, người nọ quay đầu nhìn Dương Lăng, vội đứng lên, lúng túng nói:

- Quốc công gia....

Dương Lăng xuống ngựa, thấy là Lưu Đại Bổng Chuỳ, lại nhìn bộ dạng của y, râu tóc rối bù, mắt biến thành mắt gấu trúc, Dương Lăng không khỏi cảm thấy buồn cười, hôm nay cũng không biết làm sao, hình như tối qua không ai ngủ ngon được, Nghĩ đến Đại Bổng Chuỳ bởi vì chuyện hôm qua pháo hoa quá nhiều, để pháo gần cửa quá, chuyện nhỏ ấy qua rồi thì thôi, bản thân sao có thể vì vậy mà trách tội gã?

Dương Lăng bảo Cẩm Y vệ quay về, lúc này mới vỗ vỗ bờ vai của Đại Bổng Chuỳ cười nói:

- Nhìn ngươi xem, nam tử hán cao lớn như vậy, vì một chuyện cỏn con khiến một đêm ngủ không ngon. Được rồi được rồi, ta không trách ngươi, vừa sáng ra đã ngồi xổm ở đây là vì chờ ta quay về hả? Đi thôi, chúng ta hồi phủ.

- Quốc công gia.

Lưu Đại Bổng Chuỳ kéo tay áo hắn lại, giọng nói buồn bực lại hờn dỗi nói:

- Quốc công gia, ty chức không phải bởi vì chuyện này. Ty chức muốn nói chút chuyện này với quốc công gia....

Dương Lăng thấy gã ấp a ấp úng, liền dừng lại, cười hỏi:

- Còn có chuyện gì, không phải lại cãi nhau với tiểu Vân chứ?

Lưu Đại Bổng Chuỳ lắc đầu, gã hít một hơi, bỗng nhiên ưỡn ngực ngẩng đầu, dũng cảm nói:

- Quốc công gia, ty chức...ty chức muốn nhận chức trưởng thị vệ, một lần nữa quay trở về biên quân.

Dương Lăng giật mình, hắn đánh giá Lưu Đại Bổng Chuỳ một phen, nghi hoặc nói:

- Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, cãi nhau với tiểu Vân hay là quản gia ức hiếp ngươi?

Lưu Đại Bổng Chuỳ cúi đầu, mặt đỏ lên nói:

- Không phải, hôm qua tiểu nhân lại làm sai, sau khi về phủ tiểu Vân mắng tiểu nhân liền thông suốt, tiểu nhân còn thực sự nghiêm túc suy nghĩ một đêm, trước kia trong quân sống rất khổ, tiểu nhân chỉ là một Giáo uý bình thường của Thiết Côn doanh, chức quan không lớn, nhưng cuộc sống rất vui vẻ, cho dù ở trong quân doanh, trên chiến trường, tiểu nhân đều là một người đàn ông, cảm thấy mình có tác dụng.

Từ khi theo quốc công gia, tiền thưởng của tiểu nhân rất nhiều. Chức quan cũng lớn, cho dù đi đến đâu, chỉ bằng thanh danh của ngài, ai cũng khách khí với tiểu nhân ba phần. Nhưng cuộc sống này khiến tiểu nhân cảm thấy đây không phải là tiểu nhân. Chuyện của phủ quốc công tiểu nhân không làm được, toàn làm hỏng. Tiểu nhân càng nghĩ, càng cảm thấy tiểu nhân nên quay lại quân ngũ, công danh lợi lộc cũng có thể lấy được từ chiến trường, lấy được từ trong chiến công.

Gax ngẩng đầu nhìn Dương Lăng, cẩn thận nói:

- Quốc công gia đừng nóng giận, không phải tiểu nhân không muốn đi theo quốc công gia, nhưng lời nói của tiểu Vân khiến tiểu nhân tỉnh ngộ. Đại Bổng Chuỳ, nên là Đại Bổng Chuỳ khua gậy sắt đuổi giết quân địch trên chiến trường, nên là Đại Bỏng Chuỳ sau khi trúng đao của Lưu Thất vẫn tiếp tục chém giết không ngừng trên chiến trường. Tiểu nhân sống trên chiến trường mới cảm thấy bản thân là một người đàn ông, giống một nhân vật.

Dương Lăng giống như lúc mới quen gã cẩn thận nhìn gã, đây là một tiểu nhân vật, hắn tuy rằng không có ý khinh thường Lưu Đại Bổng Chuỳ, nhưng trong tiềm thức vì thích người này nên mới giữ lại bên người, chứ không phải vì người này thú vị? Mình thích sự thật thà chất phác của gã, thậm chí tính cách có chút khôi hài. Nhưng mình thực sự từng coi trọng gã sao? Thật sự đối đãi như một dũng sĩ đánh trận hay sao?

Yên lặng nhìn thật lâu, Dương Lăng mỉm cười, hắn gật gật đầu nói:

- Nhưng muốn lập công trên chiến trường, sẽ gặp nguy hiểm bất cứ lúc nào, không phải dễ dàng như vậy. Ở bên cạnh ta, đối với ngươi mà nói, cũng là một con đường tắt, ngươi đã chắc chắn với quyết định của mình chưa?

Lưu Đại Bổng Chuỳ ưỡn ngực một cái, trang trọng nói:

- Xác định, tiểu nhân đã sắp ba mươi, vẫn còn tiếp tục được vài năm? Xin quốc công gia cho tiểu nhân một cơ hội, tiểu nhân muốn lập một công lao lớn trên chiến trường. Lúc gặp lại ngài, tiểu nhân muốn mặc áo giáp của một tướng quân, như vậy phải do bản thân tiểu nhân dùng đôi bàn tay của mình giành lấy được.

Dương Lăng mỉm cười vỗ vỗ bờ vai gã nói:

- Đi, vậy lập tức đi thu thập đồ đạc, ba ngày sau theo ta. Ta cho ngươi một cơ hội, ngươi tự mình đi tạo dựng sự nghiệp lập công lao.

Núi Thái Hành Sơn vắt ngang phía nam Trung Nguyên Tần Lĩnh, núi non trùng điệp, quanh co khúc khuỷu, thế núi cao và dốc, núi non trùng trùng điệp điệp, không gián đoạn. Với tình hình giao thông lúc đó, muốn vượt qua núi cao hiểm trở như vậy vô cùng khó khăn, mà xe ngựa lại càng khó đi hơn.

May mắn núi lớn tầng tầng lớp lớp này lại có một thông đạo quang co, xuyên qua thung lũng lưng núi, trở thành đường hầm thông suốt hai phía đông tây Thái Hành Sơn. Những thông đạo này sau khi được mở, liền biến thành con đường quan trọng nối các núi, trong đó có rất nhiều nơi vô cùng nguy hiểm, một người trấn giữ, vạn người không qua được, ở chỗ này xây dựng một cái cổng thành, liền biến thành quan ải quan trọng nhất nơi hiểm yếu.

Tỉnh Hình Quan chính là một cửa ải hiểm yếu của Thái Hành Sơn, nằm ở phía tây Tỉnh Hình huyện, là khe núi thứ năm của tám khe núi Thái Hành, là cửa đông của đất Tỉnh Hình. Tỉnh Hình Quan là pháo đài quân sự, cũng là điểm giao thông quan trọng và trạm gửi thư nghỉ chân của ba tỉnh Tấn, Thiểm, Lý. Một trong những đường từ kinh sư đến đất Quan Trung chính là đường Tỉnh Hình, vào Sơn Tây, đi Bồ Tân, đến Thiểm Tây, phía bắc đi thông đến Kế Yến cùng Liêu Đông.

Trạm thứ nhất của Dương Lăng chính là Tỉnh Hình Quan. Chiến mã đi trên sơn đạo gập ghềnh khó đi, tiếng chân ngựa lục cục, tiếng xe chạm của vụn đá rơi xuống vực sâu càng thêm rõ ràng. Dương Lăng ghìm chặt chiến mã, hướng mắt nhìn về nơi xa, núi non trùng điệp không thấy điểm cuối, bên cạch còn có vách đá dựng đứng, nhìn thấy ghê người. Đường núi này thật sự vừa bé lại còn nguy hiểm, xe ngựa khó mà đi được.

Kỵ binh mặc giáp nhẹ đang mặc áo đỏ, tay cầm đao thuẫn, mũi thương lành lạnh, dưới ánh mặt trời hàn quang chói mắt. Bòn họ cẩn thận đi dọc theo đường núi, ngẫu nhiên có tiếng ngựa hí quanh quẩn quanh thung lũng.

Dương Lăng xiết chặt áo choàng màu xanh lục một chút, nhìn thung lũng nhỏ dưới hẻm núi lộ ra một chút.

- Được rồi, Dương đại nhân, vậy ngươi cứ biến chiến trường và pháp trường thành tình trường đi, khi ta chọc thủng trời, nếu ngươi vẫn còn có bản lĩnh thay ta vá trời, Hồng Nương Tử ta sẽ đi theo người, cả đời đi theo ngươi.

Nhớ tới lời nói của Thôi Oanh Nhi, Dương Lăng thở dài: Hồng Nương Tử, nàng trên núi vẫn khoẻ chứ, Dương Lăng ta đên vá trời cho nàng đây.

- Tra.

Hắn khẽ thúc mông ngựa một cái, giống như dưới chân là một con ngựa Yên Chi dã tính bướng bỉnh không chịu thuần phục, trong lòng tràn đầy dục vọng chinh phục và ý chí chiến đấu.