Ngược Về Thời Minh

Chương 412-1: Cuối cùng phải kết tóc se duyên (1)




Lời nói của Chính Đức lại gây nên một trận cười vang....

Tân nương tử sau khi được hô hào gọi nhiều lần cuồi cùng cũng đã đi ra, Hoàng Đế Chính Đức mỏi mắt trông mong cuối cùng thở phào nhẹ nhõm.

Đường Nhất Tiên mặc váy đỏ thẫm, phía dưới là váy lụa thêu hoa, phượng bào đỏ thẫm, áo khoác choàng trên vai được thêu các loại hình may mắn, trên chiếc eo nhỏ nhắn không đủ một nắm được buộc một chiếc ruy băng, giày thêu hoa, trên đầu đội mũ phượng dùng các loại trang sức như minh châu, ngọc thạch chế tạo thành, cùng Ngọc Nhi và Tuyết Nhi đi ra cửa.

Theo quy củ, tân nương tử chưa đến nhà chồng, đầu không được ngẩng lên nhìn trời, chân không thể chạm đất, cho nên trên đầu nàng phủ khăn voan đỏ, để cho huynh trưởng Dương Lăng cõng nàng ra cửa, đưa lên kiệu qua. Dương Lăng cõng Đường Nhất Tiên, Chính Đức đi bên cạnh, vô cùng vui vẻ đi ra khỏi cửa lớn, dân chúng bên kia bờ sông đều ngóng xem, nhón chân lên nhìn về phía bên này.

Đúng lúc này, chỉ nghe thấy ùng một tiếng, tiếng nổ vô cùng mạnh, nghe có chút ghê người, tiếng pháo vang lên rung trời, nổ to đến mức khiến gà bay chó sủa. Ngay lúc đó dân chúng vây xem chúc mừng đều ôm vợ ôm con tìm chỗ trốn, Dương Lăng lưng cõng Đường Nhất Tiên tư thế hiên ngang biến mất trong màn khói dày đặc, không còn nhìn thấy gì nữa rồi.

Cẩm y vệ lo lắng nhào về phía cửa lớn, hộ vệ Hoàng Thượng, Quý phi và Uy quốc công, một lúc khói đặc bay đầy trời, khiến người khác phải ho khan liên tục, Lưu Đại Bổng Chuỳ thấy lại gây ra hoạ liền bị doạ sợ chạy trối chết, chạy đi tìm Vân Nhi xin cứu mạng. Vân Nhi cầu xin Ấu nương, Ấu nương lại cầu xin quốc công, như vậy còn có chút hi vọng, nếu như quốc công không gật đầu, Đại Bổng Chuỳ cho dù ăn xin bên đường cũng không dám đến đây.

Qua một lúc lâu, tân lang trên mặt đầy khói thuốc cùng với thân ảnh của Dương Lăng mới từ từ xuất hiện từ trong màn sương khói.

Dương Lăng trên mặt có chút cứng ngắc vẫn tiếp tục tươi cười. Ngày đại hỉ, hắn còn có thể nói cái gì? Dương đại cữu ca đáng thương miễn cưỡng cười vui, đưa Đường Nhất Tiên đang kéo khăn voan không ngừng ho khan lên kiệu.

Lúc đến đây tân lang Chu Hậu Chiếu mặt như xoa phấn, giờ phút này cũng nở nụ cười. Chỉ là cho dù nhìn thế nào, Chu Hậu Chiếu ngọc thụ lâm phong đã không còn nữa rồi, lên ngựa như kiểu ngồi trên bếp lò. Hoàng đế Chính Đức cưỡi ngựa, khuôn mặt đen xì đi theo bên cạnh kiệu, đánh đánh thổi thổi trống sáo một lúc, đã đến Báo phòng.

Kiệu hoa tới Báo phòng rồi, đi qua chậu lửa, đặt ở trước cửa lớn. Chính Đức xuống ngựa trước, tiếp nhận một cây cung trong tay thị vệ, liên tục bắn ba mũi tên màu đỏ không có đầu vào trong kiệu, sau đó tiến lên nhấc màn kiệu lên, nâng Đường Nhất Tiên xuống kiệu.

Nhóm nô tỳ ở Báo phòng vội vàng cầm túi hạt đậu rải trên ma đại phiến trong đại sảnh. Rải hạt đậu là phong tục vốn có ở đời Hán, tới đời Tống liền trở thành tập tục lưu hành ở dân gian, nghe nói có thể áp chế áp sát, hơn nữa hạt đậu đều là thực vật đa tử. Cũng ngụ ý là nhiều con nhiều phúc. Về phần ma đại phiến tử, bởi vì là túi, đồng âm với đại ( đại ở trước là trong từ bao tải, còn đại sau là đại trong từ đời), may mắn cát tường, cam đoan người mới có thể hoàn thành trọng trách nối dõi tông đường.

Rải từ trong viện vào đến tận đại sảnh, “thảm đỏ” do ma đại tạo thành bên cạnh có đặt một cái bàn lớn, trên bàn đặt đại đấu, thước đo, kéo, gương, bàn tính và cân, đây tục xưng là “ Lục chứng”. Ý là có thể biết trong nhà có bao nhiêu lương thực, có bao nhiêu vải, quần áo tốt hay xấu, dung nhan thế nào, tính toàn thế nào, đồ nặng hay nhẹ vân vân.

Còn về phần tam môi cũng không cần quan tâm, Lễ bộ Hồng Lư Tự sớm đã sắp xếp thoả đáng. Đám người Dương Lăng cùng đôi tân lang tân nương đi vào đại sảnh, người đứng đầu Ti Lễ Giám thái giám Đỗ Phủ phụ trách chủ trì hôn lễ. Thật ra lúc Hoàng hậu được gả vào cũng là do người đứng đầu Ti Lễ Giám đảm nhiệm chủ trì hôn lễ, hôm nay tuy là kết hôn theo kiểu dân chúng, Hoàng thượng lại cố ý gọi gã tới, cũng có thể nhận ra Hoàng thượng coi trọng Đường Nhất Tiên đến mức nào.

Hoàng thượng thành thân như vậy, có chút càn quấy. Thái hậu tất nhiên sẽ không tự hạ thấp thân phận đóng giả thành lão thái thái dân giã để con dâu bái kiến, cho nên bà không tới. Không có bề trên ở đây, những nội thị thân cận của Chính Đức lại cảm thấy thoải mái hơn, hôn lễ tuy rằng có chút hỗn loạn, nhưng cũng rất náo nhiệt, vui mừng.

Nhạc vang lên, tân lang tân nương chính thức bái đường.

Cùng với tiếng nhạc vang lên, Dương Lăng nhướn mày, cảm giác có chút co giật.

Vô cùng thê lương. Khí thế sát phạt bay lên tận trời, xuyên qua đoàn người diễn tấu, lại thêm các loại nhạc khí cung đình. Hợp tấu bài “ Sát Biên Nhạc” của Hoàng thượng và Đường Nhất Tiên sát khí ngút trời, hùng hồn.

Âm nhạc như này, thêm hoàn cảnh này...Dương Lăng không nhịn được sờ sờ mũi, ngầm thở dài:

- Ta nghĩ Hoàng đế đã trưởng thành rồi, ôi, không thể tưởng tượng được đến hôn lễ của mình Hoàng đế cũng có thể làm đến mức này.

Nhưng mà ngẩng đầu lên nhìn Chính Đức, thiếu niên Thiên tử này đứng thẳng trong đại sảnh, dịu dàng đỡ lấy Đường Nhất Tiên, trên mặt đầy thuốc súng lộ ra vui vẻ, thoả mãn, Dương Lăng lại thoải mái nói:

- Còn có ca khúc nào có ý nghĩa kỉ niệm hơn so với ca khúc này sao? Đây là kiệt tác của hai người yêu thương gắn bó tâm linh tương thông, dùng trong hôn lễ của bọn họ có cái gì không thích hợp? Ta là người tới từ hiện đại, sao có thể khô khan hơn cổ nhân được?

Dương Lăng khẽ mỉm cười, nhìn Chính Đức, tán thưởng cười nói:

- Hơn nữa, khúc “ Sát biên nhạc” này cũng không tồi, dù sao tối nay là một người “giết”, một người “bị giết”, dù thế nào cũng hợp hoàn cảnh.

Đại cữu ca đúng là không có ý tốt mà.

- Nhất bái thiên địa.

Chủ trì nghi thức long trọng như vậy, Đỗ Phủ có chút căng thẳng.

- Nhị bái cao đường.

Hai người Chính Đức xoay người dập đầu với chiếc ghế dựa trống không được đặt ở đó.

- Phu thê giao bái.

Hỉ nương đỡ tân nương Đường Nhất Tiên, cúi đầu với Chính Đức. Chính Đúng ngang nhiên nhận lễ, sau đó đáp lễ. Nhất Tiên lại bái một lần nữa, Chính Đức nhận lễ, trả lại thế, cứ thế bốn lần.

Dương Lăng nhìn thấy thú vị, hoá ra bái đường chân chính cũng không phải là tân lang tân nương chạm trán vào nhau. Điều này cũng đúng, phu quân là trời của thê tử, làm gì có đạo lý cùng bái, cũng không phải là kết nghĩa đào viên.

Đám người Vĩnh Phúc, Vĩnh Thuần, Tương Nhi đứng một bên nhìn cười khanh khách, Vĩnh Phúc còn len lén liếc mắt nhìn Dương Lăng, Nàng hôm nay mặc dù mặc thanh lịch hơn một chút so với Vĩnh Thuần, Tương Nhi, nhưng cũng là quần áo màu hồng nhạt, vì để chúc mừng cho hoàng huynh, đương nhiên không thể mặc váy màu đậm.

Rất lâu rồi không mặc váy áo màu tươi sáng, quần áo màu đỏ nhạt này mặc vào khiến cả người đều có cảm giác kiều mị đáng yêu, động lòng người, khiến người khác nhìn thấy mắt sáng ngời.

Vĩnh Thuần công chúa đứng cách nàng hơi xa, đang ghé tai Tương Nhi:

- Ân, ta trộm hai bao, một lúc nữa tìm một cái chén rượu, nhất định phải nghĩ cách mời rượu, để hắn uống hết.

Kéo tay áo Tương Nhi đưa hai bọc giấy tới.

- Ngươi để bỏ vào bao nhiêu?

Tương Nhi căng thẳng nhận lấy, thấp giọng hỏi.

- Ta sao biết được? Ta có dám hỏi đâu? Để đảm bảo đạt được mục đích, bỏ tất vào.

- Sẽ...Sẽ không chết người chứ?

Tương Nhi hơi run run.

- Không đâu, chỉ là thuốc trợ giúp thôi, làm gì có thể thần thánh như vậy? Ngươi yên tâm đi.

Dương Lăng vẫn còn chưa biết mình đã trở thành đối tượng bị người ta tính kế, hắn và Đới Nghĩa, Trương Vĩnh, Miêu Quỳ và nhóm nội thị của Chính Đức đứng cùng một chỗ. Vẻ mặt tươi cười nhìn Chính Đức và phu thê giao bái xong, Chính Đức dùng đây dẫn đi, đưa Đường Nhất Tiên vào động phòng.

Nơi động phòng là phòng ngủ của Chính Đức, bây giờ không phải trong cung, cho nên theo tính cách của Chính Đức, sửa thành không xa hoa lộng lẫy như lúc y thành thân ở trong cung, lại càng thêm vui vẻ thoải mái.

Chữ hỷ đỏ thẫm dán trước cửa, đặt một cái yên ngựa, hỉ nương hát hỉ ca:

- Tân nương cưỡi yên ngựa, một đời được bảo vệ bình an.

Chính Đức đẩy cửa phòng ra, lại sợ Đường Nhất Tiên trùm khăn voan té ngã, cho nên cố ý đi chậm lại. Đợi nàng, một hỉ nương đỡ Đường Nhất Tiên vào trong cửa, Đường Nhất Tiên chân trước bước vào, chân sau vẫn chưa có bước qua cửa. Hỉ nương còn lại nhanh chóng ngồi xổm xuống, nhanh chóng lấy cái yên ngựa để dưới đất đi.

Cái này gọi là “ Liệt nữ không lấy hai chồng, ngựa tốt không phối hợp song yên. Vấn đề là, nghi thức này có chút thừa, nữ nhân của Chính Đức, còn có nam nhân nào dám là yên ngựa thứ hai?

Đỡ tân nương tử ngồi xuống bên giường, Chính Đức cầm lấy gậy hỉ. Nhẹ nhàng đến kéo khăn voan trên đầu Nhất Tiên xuống, đường Nhất Thiên thản nhiên ngẩng đầu, mặt mang theo nụ cười ngọt ngào nhìn phu quân của nàng.

Từ giờ khắc này, nàng đã chính thức trở thành nương tử của Chính Đức.

Một đôi mắt thâm tình nhìn nhau, từng chuyện cũ giống như dòng nước ngọt ngào chảy qua đáy lòng bọn họ.

“ Thì Hoa quán” là nơi hai người gặp lần đầu tiên, sau đó Chính Đức phó thác cho Dương Lăng chuộc thân cho nàng, ở Đại Đồng gặp lại nàng đã mất trí nhớ, trong hành dinh khâm sai đôi oan gian liếc mắt đưa tình với nhau, ở Dương Nguyên nàng sốt cao không lùi, Hoàng đế Chính Đức mệt nhọc ngày đêm, ngày đêm hầu hạ, ở Báo phòng hai người cùng nhau viết khúc “ Sát biên nhạc”. Chính vào thời khắc trí nhớ đột nhiên khôi phục, cảm giác trong lòng vừa chua xót vừa ngọt ngào....

Từng chuyện xưa, đều ở lúc động phòng hoa chúc, trong căn phòng đỏ thẫm biến thành chuyện xưa ngọt ngào. Không thể nhận thấy, khổ tận cam lai, một đôi tình nhân chậm rãi ôm nhau, tuy rằng đây không phải lần đầu tiên bọn họ ôm nhau, nhưng lúc này đây cảm giác và ý nghĩa lại hoàn toàn khác.

Chính Đức ôn nhu ôm lấy eo nhỏ của Đường Nhất Tiên, sau đó chậm rãi lấy cây kéo từ bên bàn.

- Roạt.

- Roạt.

Mỗi người tự cắt một lọn tóc của mình, hai tay lồng vào nhau, hai lọn tóc hợp lại với nhau:

- Kết phát vi phu thê

Ân ái lương bất nghi. Hoan ngu tại kim tịch

Yến uyển cập lương thì.

Hai người nhìn nhau cười, Hoàng đế Chính Đức lấy ra một chiếc khăn tay hình vuông từ trong lòng, cẩn thận gói hai lọn tóc lại với nhau.

- Đây là....

Đường Nhất Tiên nhìn chiếc khăn tay vuông kia, cảm thấy có chút quen mắt.

- Đây là chiếc khăn tay vuông nàng tặng cho ta để lau vết máu, từ lúc đó ta vẫn luôn giữ. Từ đó trở đi, ta luôn nói với bản thân mình, nhất định phải lấy cô bé đưa cho mình chiếc khăn tay về nhà, có phải ta rất ngang ngược không? Ta làm được rồi. Nhất Tiên, nàng là người con gái đầu tiên đi vào lòng ta, phu quân sẽ yêu thương nàng trọn đời trọn kiếp, chúng ta vĩnh viễn ở cùng nhau, một trọn đời trọn kiếp, mãi không rời xa.

- Tướng công...

Một đôi cánh tay mềm mại vòng qua eo của Chính Đức, hai má vùi vào trong ngực y, giấu đi nước mắt chảy đầy mặt.