Ngược Về Thời Minh

Chương 411-2: Trẫm, chuẩn tấu (2)




- Lại … lại là bắt người ta đi à.

Tương Nhi lắp bắp hỏi.

Đôi vòng ngọc bích được đeo trên cổ tay mảnh mai, trắng ngần. Mặt trong chiếc vòng có hoa văn giống như mạch máu, trong suốt lấp lánh, xanh như nước mùa xuân, ấm áp mịn màn. Những hoa văn mạch máu kia nổi lên đúng là đẹp tuyệt, đeo lên thì đẹp vô cùng, khiến cho làn da trắng ngần càng thêm nổi bật và đáng yêu.

Chu Tương Nhi chu miệng, bắt đầu tháo vòng tay:

- Người ta đã không muốn, ta đã nói rồi, tự nhiên lại tặng đồ cho ta, thì ra là muốn người ta đi làm chuyện này.

Vĩnh Thuần vội vàng ngăn nàng lại nói:

- Đừng! đừng! Đừng! lúc Hoàng huynh thành thân, ta buộc phải ở bên cạnh người, làm gì có cơ hội ra tay. Chuyện này cũng là vì không còn cách nào khác nên mới phải nhờ cậy ngươi. Hơn nữa, ngươi nhẫn tâm nhìn Hoàng tỷ phải canh giữ ở Ni Am sao? Đây là làm việc thiện mà.

Tương Nhi nghĩ tới Vĩnh Phúc, từ sau khi vào kinh thành, tỷ ấy vẫn luôn đối xử tốt với nàng, giống như một đại tỷ, nhưng … giúp tỷ ấy làm chuyện này …. Tương Nhi cứ cảm thấy kỳ lạ sao ấy, giống như kiểu đem đồ vật mà mình yêu thích cho người khác vậy, nàng luôn cảm thấy không vui lắm.

Nhìn ánh mắt nóng lòng của Vĩnh Thuần, nàng không nỡ từ chối người tỷ muội tốt này, do dự một hồi, nàng khẽ lên tiếng:

- Thứ đó, ngươi có thể dùng được sao? Ngươi là một cô nương chưa xuất giá, nếu như muốn tìm thái y điều chế Hợp hoan tán, vậy thì chẳng phải là thái y viện sẽ nổ tung hay sao?

- Hi hi, tìm thái y gì chứ.

Vĩnh Thuần cười cười giống như một tiểu yêu tinh:

- Ta thường đi dạo trong phủ của Thập Vương, viện của các công chúa sẽ giống như cung của ta, ta có thể tùy ý ra vào.

Nàng ghé sát vào tai của Tương Nhi thì thầm:

- Có mấy vị công chúa bởi vì một năm mới gặp phò mã vài lần cho nên trong phủ đều chuẩn bị sẵn những thứ này, trước kia là ta tình cờ lật ra xem, khiến cho các Hoàng cô vội vàng, lo sợ, ai nấy đều vội vàng đem giấu đi. Ta đã lén lút dò hỏi đám nữ quan và thái giám trong phủ của họ, sau này mới biết được tác dụng của mấy thứ thuốc đó là gì.

Ta trộm lấy hai túi, đợi đến đêm Hoàng huynh thành thân theo nghi lễ dân gian, Dương Lăng nhất định sẽ đến uống rượu mừng, ngươi sẽ trộm bỏ thứ này vào trong ly rượu của hắn, vậy là ngươi đã hết nhiệm vụ, còn ta sẽ tự khắc dụ hắn đi gặp hoàng tỷ. Ha ha, chỉ cần hắn xé rách một ống tay áo của tỷ tỷ thì ta sẽ kêu lớn lên là hắn vô lễ, một khi Hoàng huynh xuất hiện …

Vĩnh Thuần nắm tay lại, nhe răng cười nụ cười gian xỏa:

- Đến lúc Hoàng tỷ khóc lóc nỉ non, Hoàng huynh không chém rơi đầu hắn mới là lạ.

Tương Nhi hoảng sợ, giật mình hỏi:

- Không phải chứ? Muốn giết người?

Vĩnh Thuần liếc nàng một cái, nói:

- Có thể giết hắn sao? Với tính tình của Hoàng huynh, mặc dù huynh ấy cũng hy vọng tỷ tỷ gả cho Dương Lăng nhưng Dương Lăng ức hiếp tỷ tỷ, trong lúc nóng giận nhất định sẽ muốn chém đầu hắn, đến lúc đó ta sẽ ở bên cạnh khuyên nhủ, nói rằng sự trong sạch của tỷ tỷ đã bị hủy hoại trong tay của hắn, sẽ không thể gả cho ai được nữa, chi bằng tỷ tỷ gả cho hắn.

Tỷ tỷ lại nói thêm vài câu như không đành lòng Hoàng huynh mất đi một trợ thủ đắc lực, nên bản thân sẽ chấp nhận chịu thiệt thòi, gả cho Dương Lăng, nhưng Dương Lăng nhất định phải công khai cầu thân với tỷ tỷ. Ngươi nghĩ đi, hắn ức hiếp tỷ tỷ, tỷ tỷ lại còn cứu hắn, chẳng phải là hắn sẽ nợ tỷ tỷ một tấm ân tình hay sao? Vì hắn ta đường đường là một Uy Quốc công chủ động cầu thân nên Hoàng thượng sẽ gả dân nữ ngự muội cho hắn, làm như vậy thì có thể ngăn chặn được lời ra tiếng vào của quan văn trong triều, như vậy thì vẹn cả đôi đường.

Tương Nhi vuốt ngực thở dài:

- Dọa ta chết khiếp, ta còn tưởng ngươi thực sự muốn giết người ấy chứ. Chuyện này có nên nói trước với Hoàng thượng hay không?

- Không được nói, Hoàng huynh rất thân với hắn, muốn lừa được người khác thì đầu tiên trong lòng ta phải có kế hoạch trước. Nếu để huynh ấy biết, hoàng huynh nhất định sẽ không tức giận với hắn. Ci tên Dương Lăng vô cùng gian trá và xảo quyệt, chớ có để hắn nhìn ra bất cứ sơ hở gì của chúng ta.

Tương Nhi gật gật đầu, giơ ngón tay cái lên tán dương:

- Ừ! Vĩnh Thuận, ngươi thâm hiểm thật đó!

- Đương nhiên!

Vĩnh Thuận đắc ý hích mũi một cái.

Người đưa tin được phái tới quan ngoại rời đi trong đêm tối mang theo chiếu thư đến cho Đóa Nhan Tam Vệ, vừa là để động viên cho sự nỗ lực, vừa sắc phong cho Ngân Kỳ làm Thuận Minh nữ vương, thống lĩnh Đóa Nhan Tam Vệ, đồng thời cũng tuyên bố với họ rằng, triều đình rất quan tâm và lo lắng cho sự an nguy của họ, lúc cần thiết triều đình sẽ chi viện quân khí và lương thực. Một quân lệnh khác cũng được tức tốc gửi đến các dịch trạm và vệ sở ở quan ngoại, yêu cầu quan binh phòng ngự toàn diện, trừ phi Bá Nhan chủ động tấn công, còn không thì tuyệt đối không được nhúng tay vào nội loạn của Mông Cổ.

Quan ngoại lại đáp trả về một vài tin tức, về cơ bản là có chút khác biệt nho nhỏ với những tin tức mà Ngô Kiệt mang về. Vì Hỏa Si nhúng tay rất đúng lúc nên Đóa Nhan Tam vệ vẫn chưa rơi vào hoàn cảnh nguy cấp nên Dương Lăng mới được an lòng.

Đại chiến quan ngoại đối với những tin tức được truyền đi, điểm bất lợi chính là mật thám của triều đình chỉ có thể nghe ngóng tin tức từ chỗ doanh trại quân đội bên cạnh Đóa Nhan Tam Vệ. Bởi vì chiến trường chính diễn ra trên đại thảo nguyên, còn các bộ lạc có thế lực trên thảo nguyên lại rất mẫn cảm với những người từ bên ngoài đến. Hơn nữa, nơi đó không có thành trì, không có thôn xóm, các bộ lạc du mục thì không ngừng di chuyển, cho nên không có cách nào phái người đi tìm kiếm, hoặc là đi theo các bộ lạc người Mông Cổ một cách cố định được, cũng như việc xây dựng những những điểm truyền tin, cho nên tin tức lúc nào cũng đi chậm lại một bước, Dương Lăng cũng chỉ biết đợi chờ một cách bị động.

Hôn nay là ngày Dương Lăng gả muội muội, là ngày Chính Đức lấy vợ, cũng là hôn lễ thu hút sự chú ý của mọi người nhất của Hoàng Đế Đại Minh. Cho dù hôn lễ ngày hôm nay không phải là chọn Hoàng hậu, nhưng cũng không nên tiết kiệm phô trương đến vậy chứ? Ai lại, trong buổi hôn lễ này, có rất nhiều vương hầu công khanh không được mời đến tham gia, nhưng cả thành Bắc Kinh lại đang ngóng chờ từng nhất cử nhất động của hôn lễ.

Đương kim Hoàng thượng đeo lụa hồng, đóng giả thành một trạng nguyên cưỡi một con ngựa cao to đi tới cửa đón dâu, dùng kiệu tám người khiêng để đón tân nương về Báo Viên, đây chỉ là một hành động vừa lãng mạn vừa can đảm khiến tất cả mọi thần dân kinh ngạc.

Phủ Uy Quốc Công giăng đèn kết hoa, đông vui náo nhiệt. Nghe thấy bên ngoài cửa phủ đánh trống thổi kèn, hò reo không ngớt là Dương Lăng biết tân lang đến rồi, hắn liền vội vàng cùng với Ấu Nương và nữ quyến ra cửa ngoài đón tiếp.

Kiệu lớn tám người khiêng, nghi trượng dẫn đường, kiệu hoa đón dâu, sư vũ dẫn cửa, tất cả đều làm đúng theo nghi thức thành thân của dân gian. Đội múa lân, múa sư tử chính là các thị vệ đại nội đảm nhiệm, còn người khiêng kiệu, nghi trượng, đánh trống thổi kèn, chơi các nhạc cụ, lại chính là cao thủ của Cẩm Y Vệ Đại Nội đảm nhiệm, thật là nhìn không ra những võ lâm cao thủ thường ngày chỉ biết múa đao xách kiếm lại có nhiều tài nghệ đến vậy.