Ngược Về Thời Minh

Chương 410-2: Ứng biến (2)




Lưu Đại Bổng Chùy hớn hở chạy tới:

- Quốc Công, không vấn đề gì nữa rồi, tiểu nhân đã bảo với chúng rồi, cẩn trọng hết mực không được để lộ tung tích, không còn ai dám… Quốc Công gia, sao ngài lại thở dốc đến như vậy, tay ngài bị sao vậy? Ngài bị chuột rút sao?

- Quốc Công gia, ngài đừng không nói năng gì như vậy, ngài đừng run lẩy bẩy như vậy chứ, ngài… ngài muốn rút kiếm ra phải không? Hay để tiểu nhân rút kiếm ra giùm ngài nhé.

Dương Lăng nghẹn cứng họng một hồi thật lậu, rút cục cũng nuốt trôi được cục tức, hai cánh tay của hắn giật giật, nói đoạn:

- Được, được được. Ngươi mau rút kiếm ra giúp ta nhanh lên. Ta, ta một nhát kiếm đâm chết tên khốn kiếp nhà ngươi!

Dương Lăng thấy trong lòng sao mà oan uổng quá, lúc trước sao hắn lại đi thu nạp tên dở hơi này làm thị vệ của mình được cơ chứ?

Lưu Đại Bổng Chùy còn thấy mình oan ức hơn, còn hơn cả nỗi oan của Đậu Nga. Dạo gần đây chẳng biết tại sao gã toàn những là ý tốt làm hỏng chuyện, một lòng một dạ nghĩ cho Quốc Công gia, kết quả đều bị ăn mắng…

Dương Lăng lúc này tiến cũng không được, lùi cũng không xong, do dự một hồi thật lâu, hắn mới quyết định cứ liều đi lên vậy. Cố tỏ ra cái vẻ quang minh lỗi lạc vô cùng, Dương Lăng điềm tĩnh bước đi một cách thư thái vào trong Hoàng am dưới ánh nhìn chăm chú của các tiểu thương, đám nữ quyến quan thần đi dâng hương.

Đi vào đến cổng chính, Dương Lăng vẫn cứ nở một nụ cười điềm đạm, bình thản tiến lên phía trước với vẻ mặt bình tĩnh.

Dưới gốc cây ngô đồng cao lớn xanh mướt pha chút màu đen ở hai bên cánh cửa có hai vườn hoa cúc vàng, những “ám khí” tứ phía đã không còn nữa, tất cả đều đột nhiên trở nên tĩnh lặng, tĩnh lặng đến nỗi tựa như có thể nghe được thấy cả tiếng rung của cánh hoa dao động trong gió.

Tuy Dương Lăng không đảo mắt nhưng hắn có cảm giác như tất cả hương khách, đặc biệt là đám quan thần, phu nhân của phú hào kia đều đang cố ý nhìn theo soi mói hắn.

Gió thu vi vu thổi, cánh hoa cúc vàng óng bị gió thổi rơi dưới chân hắn: Đám tiểu thư, phu nhân cả ngày ngồi trong rảnh rỗi buồn chán trong hậu hoa viên nhất định sẽ hoàn toàn phát huy toàn bộ trí tưởng tượng của mình, chẳng cần đến ngày mai đâu, chắc là chiều nay thôi thì sẽ xuất hiện đủ các tin đồn thất thiệt. Nghĩ tới đó mà Dương Lăng đột nhiên thấy trong miệng đắng ngắt.

Cúc rơi vàng đầy sân, nụ cười của hắn sao mà trông thảm thiết...

- Tên đó mãi không đến thăm tỉ phải không?

Vĩnh Thuần ngồi cạnh phản, hai tay đặt lên trên mặt phản, hai chân đong đưa theo nhịp hỏi.

- Tên đó cái gì chứ? Người ta là Quốc Công, muội là Công chúa Hoàng gia, phải chú ý đến cách xưng hô nói chuyện chứ.

Vĩnh Phúc Công chúa trừng mắt mắng nàng.

- Được, được, được rồi, ai chẳng biết là tỉ bênh hắn, ta kêu một tiếng tỉ phu thì ắt tỉ hài lòng chứ gì?

- Muội nói gì vậy.

Gương mặt có phần hơi trắng bệch của Vĩnh Phúc tức thì ửng đỏ lên, đi qua ra bộ muốn đánh muội muội một cái.

- Ha ha, đừng có giả bộ nữa, tỉ tỉ. Tỉ thích nghe ta gọi như vậy đúng không? Là tỉ muội với nhau từ nhỏ, đừng coi thường ta ít tuổi hơn nhé, tỉ không gạt được ta đâu.

Vĩnh Phúc ngượng ngùng không biết giấu mặt vào đâu, chỉ đành tỏ vẻ tức giận ngồi sụp xuống bên cạnh muội muội của mình một cái, nhẹ nhàng nói:

- Muội chỉ biết trêu chọc ta thôi! Hừm! Muội muốn tỉ tỉ ta phải làm như thế nào đây? Ta cũng chỉ có thể làm được đến như vậy thôi, chẳng lẽ lại đi nói với hắn... nói rằng ta không quan tâm đến thân phận, nguyện đi theo hắn hay sao?

Kỳ thực... Vốn dĩ ta chỉ là... ái mộ hắn mà thôi, nhưng lúc này bình tâm suy nghĩ lại thì thấy được gả cho hắn còn hạnh phúc vui vẻ hơn nhiều lần so với việc bị gả cho một phò mã. Tình hình của các vị cô cô muội không phải là không biết, được gả cho phò mã nhưng trên thực tế là phải chịu đời góa bụa, sống mòn mỏi trong Thập Vương Phủ thì có khác gì bị giam lỏng đâu.

Ta chẳng thà không cần danh phận Công chúa ngược lại được chung sống bên cạnh người mình yêu thương trong khoảng thời gian dài hơn và cũng tự do tự tại hơn. Người đó lại là Dương Lăng, ta càng cam tâm tình nguyện hơn, nhưng... Haizz! Tú Đình, muội còn nhỏ, muội không hiểu được đâu, những chuyện như này sao ta có thể nói ra thành lời được cơ chứ?

- Cần gì tỉ phải nói ra?

Vĩnh Thuần trừng to mắt nói:

- Ta không tin tên họ Dương đó không nhận ra được tình ý của tỉ. Hắn là đàn ông lẽ nào lại không dám ra mặt hay sao?

- Muội muốn hắn phải ra mặt như thế nào đây?

Vĩnh Phúc oán hận đáp lại:

- Ta để tóc tu hành, cũng đã tước bỏ đi phong hiệu Công chúa rồi, nhưng bất luận như thế nào đi chăng nữa thì ta cũng là con gái của Tiên Hoàng, là muội muội của Đương kim Hoàng đế, mối quan hệ đó không thể tách rời được. Dương Lăng... tỉ tỉ tin rằng hắn không hẳn không có tình ý gì với ta, nhưng hắn đã có thê thiếp từ trước rồi, hắn dám có ý định gì với ta hay sao?

Vĩnh Thuần đảo mắt một cái rồi nói:

- Hay là... ta đi nói chuyện với Hoàng huynh, để Hoàng huynh sắp xếp cho tỉ? Dù gì thì bây giờ tỉ cũng không còn phong hiệu của Công chúa nữa rồi, đám quan đại thần cũng không thể lắm chuyện soi mói được nữa. Những ngày tháng qua tỉ một mình ở bên ngoài, Mẫu hậu thương nhớ tỉ lắm, ta thấy người cũng thấy hối hận rồi. Nếu như ta đem chuyện này nói ra với Mẫu hậu thì đoán chừng người cũng không phản đối đâu.

Vĩnh Phúc nắm lấy tay muội muội của mình, oan thán:

- Hoàng huynh cho phép ta sống như ngày hôm nay cũng đã là ưu đãi hiếm có lắm rồi. Chí ít cũng phải giữ thể diện của Hoàng gia chứ phải không? Muốn Hoàng huynh chủ động sắp xếp hôn sự? Quần thần có thể không ngăn cản được, nhưng ái có thể bịt miệng họ lại, không cho họ cười nhạo sau lưng chúng ta? Ta có thể không bận tâm đến điều đó, nhưng lẽ nào thể diện của Hoàng huynh cũng không cần nữa hay sao?

Vĩnh Thuần sốt sắng, tức giận nói:

- Muốn hắn chủ động cầu hôn thì hắn không dám, xin Hoàng huynh sắp xếp hôm sự thì sợ mất mặt, làm thế này không được, làm thế kia cũng không được, rút cuộc là phải làm thế nào đây? Tỉ cứ sống như thế này thì đến phút chót quả thật muốn biến thành lão ni cô à? Hai năm nữa thôi tỉ sẽ biến thành gái có tuổi rồi đó.

Vĩnh Phúc Công chúa nước mắt long lanh trực trào ra ngoài, đột nhiên nàng quay người một cái lao xuống giường thút thít. Vĩnh Thuần Công chúa ngoảnh đầu lại nhìn thấy tỉ tỉ đang vùi mặt vào gối khóc thì đặt phịch cặp mông tròn căng của mình lên trên phản, tức giận giương tay lên, chỉ muốn đánh một cái thật mạnh lên cặp mông đẹp đẽ của tỉ tỉ mình.

Vĩnh Thuần cắn môi, rút tay về một cái thật mạnh, sau đó vẫn cắn nhẹ môi, hai mắt đảo liên hồi, chẳng biết trong đầu nàng đang tính toán chuyện gì nữa.

Một lúc sau, hai mắt Vĩnh Thuần đột nhiên sáng rực lên, sau đó quay người nhảy tới bên cạnh tỉ tỉ của mình, áp sát vào tai thì thầm gì đó.

Tiếng khóc thút thít của Vĩnh Phúc đã ngưng bặt, nghe tới đoạn về sau thì nàng đột nhiên kinh hãi thét lên:

- Muội điên rồi à? Sao muội có thể nghĩ được ra cái ý tưởng như vậy được? Không được, không được, ta không muốn thích như vậy đâu, người ta ngượng chết đi được.

- Ai chà chà tỉ tỉ tốt của ta ơi, dù gì thì tỉ cũng không bằng lòng lấy ai khác ngoài hắn đúng không nào? Sớm muộn đều như vậy mà.

Vĩnh Thuần Công chúa không kiên nhẫn thêm được nữa, nhướng mắt nói.

Vĩnh Phúc Công chúa ngượng ngừng gắt lên một tiếng rồi kéo chăn che mặt lại, thất thanh nói:

- Không được, không được, không được. Ta không muốn như vậy đâu, làm như vậy sẽ bị hắn coi thường đó.

Vĩnh Thuần hiếm khi thấy tỉ tỉ của mình ngượng ngùng đến như vậy, không khỏi cười khúc khích đập vai Vĩnh Phúc một cái, ghé sát tai nàng nói thì thầm. Vĩnh Phúc Công chúa khẽ nghiêng người, nửa muốn nghe, nửa không muốn nghe, hai người bọn họ cười cười nói nói.

Dù sao thì cũng đều là những tiểu cô nương mười sáu, mười bốn tuổi mà thôi. Có chuyện phiền muộn cũng không giữ mãi ở trong lòng được. Cứ nói chuyện với nhau như vậy, Vĩnh Phúc Công chúa bất giác tươi tỉnh vui vẻ trở lại, Vĩnh Thuần cũng nói năng tự do hơn, hai tỉ muội trêu đùa cười nói náo nhiệt.

Hai người bọn họ đang trêu đùa vui vẻ thì bỗng có một tì nữ áo trắng nhẹ nhàng bước vào trong phòng, đứng bên cạnh cửa cung kính nói:

- Công chúa điện hạ, Uy Quốc Công Dương Lăng cầu kiến.