Ngược Về Thời Minh

Chương 408-5: Cục diện tất chết (5)




Đây là chiến sĩ thành thạo nhất, trong tấn công ở khoảng cách gần, phối hợp khéo léo. Hai quân giao chiến ở chỗ gần như vậy cung tên cũng có thể sử dụng thành thạo. Dài ngắn phối hợp, xa gần nối tiếp nhau, lực sát thương thật sự là quá đáng sợ. Mấy người thân binh bách phu trưởng thủ hạ của Hoa Đương thấy tình thế không ổn, chia ra dẫn đầu thủ hạ chiến sĩ tập hợp một tam giác sắt sắc nhọn, muốn mở ra một con đường máu yểm trợ Hoa Đương thoát đi.

Bọn họ anh dũng chém giết, thế đột kích vô cùng mạnh mẽ, người dũng cảm mạnh mẽ ngoan cố chống cự là người bất luận kẻ nào cũng không thể khinh thường, thế nhưng binh mã của Bá Nhan chiếm cứ ưu thế tuyệt đối sao có thể để cho Hoa Đương chạy thoát? Lực sĩ của hai bên đều sử dụng binh khí nặng, binh khí dài, xen kẽ lẫn nhau. Giằng co ở chung một chỗ, bắt đầu một trận chiến ác liệt.

Thân binh của Hoa Đương liều mạng, bọn họ không ngại lấy mạng đổi mạng, chém giết giết hoàn toàn là chiêu chiêu đòi mạng, thậm chí là đồng quy vu tận, nhưng chống cự của bọn họ đã không thay đổi được kết cục, không cách nào vượt qua phòng tuyến vững chắc trước mắt, khiến bọn họ cũng biết điểm này.

Liều mạng đã mất ý nghĩa, thế nhưng quán tính đôn đốc bọn họ tiếp tục vứt bỏ mạng sống. Bá Nhan, hiển nhiên cũng không có nguyện vọng muốn giữ lại người sống.

Chiến sĩ của Bá Nhan kinh nghiệm chiến trận dẫu sao dẫu sao phong phú hơn một chút so với người của Hoa Đương, thân vệ của Hoa Đương dần dần rút bỏ tinh thần liều mạng, nhân mã của Bá Nhan bắt đầu chiếm thượng phong, nhóm thị vệ của Hoa Đương ngã trong vũng máu, những người còn lại càng ngày càng ít. Lần tập kích này, đại cục đã định!

Tiếng kêu chém giết càng ngày càng nhỏ. Một vòng vây hình vòng đang hướng về phía Hoa Đương từng bước một mà áp sát lại, các loại binh khí, ở dưới tà dương chiếu rọi, lấp lánh sắc bén sắc bén lạnh căm căm. Không ai dám lại gần người tác chiến, chiến sĩ còn lại bên cạnh Hoa Đương có thể đếm được trên đầu ngón tay, mỗi khi bọn họ vô vọng mà giơ vũ khí lên, còn chưa phóng ngựa xông lên trước hai bước, tên liền từ bốn phương tám hướng bắn tới, từng người ngã xuống. Không gian lưu lại một con chiến mã hí một tiếng, quẳng thi thể của họ xuống nhẹ nhàng chạy đi.

Người đang từng bước từng bước giảm thiểu. Loại cảm giác áp bức cường đại đó quả thực có thể làm người ta phát điên, Hoa Đương cắn răng, rút ra cây bảo đao của Bá Nhan, để ngang trên cổ thanh nhã trơn bóng như tơ nhung của Trác Nhĩ hoàng hậu.

Bá Nhan Mãnh Khả giơ tay, vòng vây bất động. Bá Nhan dẫn ngựa ra, hiên ngang quát lên:

- Hoa Đương buông nàng ra, ta cho ngươi một cơ hội quyết chiến công bằng.

Hoa Đương cười khẩy:

- Quyết chiến công bằng? Bất luận thắng bại ta đều quyết không thể nào còn sống rời khỏi, thế nào là công bằng chính trực? Nếu như không phải là nữ nhân này, ta làm sao có thể dễ dàng thua ở trong tay của ngươi? Bá Nhan, hoặc là thả ta đi, hoặc là ta sẽ giết nàng trước.

- Ha ha ha ha ha ha......

Tắc Lý Mộc Trác Nhĩ bỗng nhiên cười, nàng vui sướng cười, nhìn chằm chằm Bá Nhan Mãnh Khả thật sâu, lớn tiếng nói, nói cho Bá Nhan nghe, cũng nói cho cho các chiến sĩ của Bá Nhan nghe:

- Ngài không thể nào thả hắn đi, bởi vì ngài là Bá Nhan Mãnh Khả. Ngài không chỉ có thiếp, ngài còn có chiến sĩ trung thành với ngài, thảo nguyên thuộc về ngài, đó là trách nhiệm của ngài.

Không có Hoa Đương khống chế bộ tộc lớn mạnh của ngài, không có một người nào có uy vọng cao ngất bề thế trấn nhiếp thủ lĩnh các bộ tộc, nhân mã bộ tộc của Đóa Nhan Tam Vệ nhiều hơn nữa, cũng sẽ biến thành một nắm cát rời rạc, khi đó, cơ hội của ngài đã tới rồi. Cái chết của một thủ lĩnh mạnh mẽ, có thể tạo thành sự suy yếu của một thế lực cường đại, cũng có thể hoàn thành sự hùng mạnh của một người khác, đứng lên làm lại từ đầu đi! Bá Nhan, ngài vẫn là vua thảo nguyên, vua thảo nguyên bất khả chiến bại.

Lời nói đầy tính kích động, khiến chiến sĩ thủ hạ của Bá Nhan quơ đao thương hoan hô gào thét lên. Lời của Trác Nhĩ là đúng, chí ít ở trên đại thảo nguyên là vậy, bởi vì nơi này không có một bộ hệ thống quan lại đầy đủ, cho nên một người anh hùng chính là hi vọng của mọi người, có địa vị ở trong bộ tộc quả thật có tác dụng quan trọng không có cách gì thay thế được, liên quan đến sự tồn vong của một lực lượng lớn mạnh.

Trong mắt Bá Nhan tràn đầy lệ nóng, đôi môi mấp máy nói không ra lời. Hoa Đương hổn hển hét:

- Câm miệng.

Y khẽ dùng sức trên bảo đao sắc bén trong tay, lưỡi đao cắt đứt da thịt mềm mại của Trác Nhĩ, máu tươi đỏ thẫm rỉ ra.

- Ta có thể làm được, Trác Nhĩ, ta sẽ làm được.

Bá Nhan ngậm nước mắt trả lời, y đương nhiên tuyệt đối không thể để cho Hoa Đương còn sống rời khỏi, nhưng y cũng không thể nào ngồi nhìn Trác Nhĩ vì y mà chết.

Đối mặt trường hợp như vậy, y bó tay, y không biết nên làm sao cứu Trác Nhĩ, chẳng nhẽ cứ giằng co như vậy? Cáp Đan Ba Đặc Nhĩ dẫn năm nghìn tinh binh đầu hàng trước đang chờ y trong và ngoài tiếp ứng, công kích đại doanh của Hoa Đương. Nếu như có người chạy ra ngoài báo tin trước....

Trác Nhĩ lẳng lặng nhìn chăm chú vào Bá Nhan Mãnh Khả, bỗng nhiên mỉm cười, gió lướt qua mái tóc của nàng, nụ cười kia rất ngọt rất ngọt:

- Bá Nhan...

- Trác Nhĩ!

Bá Nhan nhìn chằm chằm nàng, trong mắt tràn ngập lo lắng và bất đắc dĩ.

- Có thể đi theo một vị anh hùng, giành được một vị anh hùng, thiếp hài lòng thỏa dạ rồi. Đại Hãn, Tắc Lý Mộc Trác Nhĩ, bằng lòng chết ở dưới đao của ngài!

- Đừng!

Ở trong tiếng gào run sợ của Bá Nhan, Trác Nhĩ ngẩng cái đầu kiêu ngạo lên, đưa chiếc cổ trắng như tuyết lên ra sức kéo xuống một cái, máu tươi phun trào, lưỡi đao sắc bén lập tức cắt đứt cổ họng của nàng.

Hoa Đương ngây ngốc, thân thể của y cứng ngắc, kinh ngạc từ từ buông tay ra, mắt thấy máu tươi ào ạt nhuộm đỏ vạt áo ngực trắng như tuyết của Trác Nhĩ, mỹ nhân tóc dài kia ở trên ngựa đong đưa một chút, sau đó giống như một đóa hoa rơi xuống hồng trần, chậm rãi rơi xuống ngựa, êm ái ngã trên cỏ xanh mượt, ti bào tơ tằm nhẹ trắng như tuyết từ từ đáp xuống, làm cho nàng thoạt nhìn giống một đóa hoa sen đang ngủ.

- Nàng chết rồi.....

Trong lúc nhất thời, hai nam nhân đều có chút thẫn thờ.

Yên tĩnh như chết chóc kia bị một tiếng rống to xé lòng rách phổi kinh động phá vỡ:

- Trác Nhĩ!

Đôi mắt đỏ như máu kia dường như muốn phun lửa mà nhìn chằm chằm Hoa Đương:

- Là ngươi giết nàng! Hoa Đương, ta muốn băm vằm ngươi thành trăm mảnh.

Hoa Đương tỉnh lại trong kinh ngạc nhưng cũng bộc phát ra một trận cười như điên, y ném cây bảo đao kia, ngồi ở trên ngựa cất tiếng cười to:

- Tốt! Tốt! Ha ha ha ha..... Chết tốt lắm! Bá Nhan, ta lừa ngươi, nữ nhân của ngươi lừa ta, mỹ nhân đổi giang sơn, giang sơn đổi mỹ nhân, ha ha, ha ha ha.....

- Bắn! Bắn chết hắn cho ta!

Roi ngựa của Bá Nhan giống ỷ thiên trường kiếm phẫn nộ, chỉ thẳng tắp hướng về phía Hoa Đương đang ngửa mặt lên trời cười to.

- Hoa Đương Hoa Hạ ta chết....

“Vù vù…”. những thanh âm vù vù như tiếng sấm trận, âm thanh của Hoa Đương bỗng nhiên ngừng lại.

Ở chính giữa vòng tròn bao vây của binh mã Bá Nhan, chỉ có một con ngựa, trên con ngựa kia, đã nhìn không ra hình dáng người, ngay cả đầu và mặt đều nhìn không thấy rồi. Trên con ngựa kia, tên rậm rạp cắm trên thân thể của y, khiến cho y lại không thể từ trên ngựa ngã xuống.

Chiến mã không người khống chế nhẹ nhàng bước đi thong thả vượt ra ngoài vài bước, trên lưng ngựa tựa như đang thồ một quả cầu gai to lớn hình bầu dục lắc lư.....

Mộng anh hùng hoành đồ bá nghiệp, một đi không trở lại.