Ngược Về Thời Minh

Chương 376-1: Sét đánh mây tan (1)




Ba nghìn kỵ binh của Du kích Tân đã quen với tiếng đại pháo. Nhưng để giảm thiểu cảm giác sợ hãi của chiến mã, họ vẫn nhét đầy lỗ tai của chiến mã, để phòng chúng bị thủ lôi làm cho kinh sợ.

Trời vừa sáng trưng, ba ngàn thiết kỵ theo chiều gió sớm, theo ánh triều dương xông thẳng vào đội Bạch Y Quân đang chỉnh đốn đội hình và rút lui, như dòng nước lũ chảy xiết không gì đỡ nổi. Ánh đao sáng rực, rậm rạp như rừng.

Không ngoài dự đoán của Dương Lăng, công thành không được không quan trọng, nhưng sau đó lại lập tức toàn quân di chuyển, mà không có lấy một giải thích hợp lý cho binh sĩ hoặc không có thời gian giải thích, thì đối với một đội quân chưa từng được huấn luyện quy củ mà nói, là làm mất đi nhuệ khí của họ một cách nặng nề, khiến họ suy đoán lung tung.

Nhất là vì thời gian cấp bách, quân Dương Hổ tập kết một cách rất gấp gáp. Đội quân đang công thành sớm đã không còn giữ được trận hình. Bây giờ vì muốn quay trở về đội của mình, ai ai cũng đi đi lại lại, binh không kiếm được tướng, tướng cũng chẳng thấy binh đâu, trông hỗn loạn cực kỳ. Sĩ quan thì lớn tiếng quát, chửi chửi bới bới, ra lệnh cho sĩ tốt.

Một số sĩ tốt nghe tin đại quân triều đình đang bao vây tứ phía, nhưng lại không biết tình hình cụ thể, các tướng lĩnh của Dương Hổ quân cũng không hay trao đổi thông tin chi tiết với các binh sĩ. Do không hiểu rõ tình hình, lại thấy các tướng lĩnh từ cao đến thấy đều khẩn trương ra lệnh cho quân của mình tập kết di chuyển. Vô hình trung, số lính triều đình trong tình thế bất lợi trước mắt bị các binh sĩ khuếch đại rất nhiều lần, thậm chí đến mười lần.

Kỵ binh của Tân Quý Hỉ phát động tấn công ngay trong tình huống như thế, đột nhiên xuất hiện trước mặt Bạch Y Quân. Thiết nghĩ bổn gia của Du kích Tân, Tân Khí Tật, năm xưa dẫn theo năm mươi khinh kỵ đột kích đại doanh của quân Kim, bắt sống Hán gian Trương An Quốc rồi vô sự quay về, cũng chỉ là như thế. Bọn họ đường đường hoàng hoàng xông vào trong đội ngũ của Bạch Y Quân trong sự ngạc nhiên của chúng, trong sự kinh ngạc đến khó tin của chính họ.

Từ khi đạt tới qui mô năm vạn người, Dương Hổ quân không còn áp dụng phòng thủ nữa, dù cho “lấy công làm thủ” có lộ sơ hở cũng mặc kệ. Lúc trước chỉ là những toán quân nhỏ, cho dù bị tấn công cũng có thể linh hoạt cơ động để tấn công hoặc tránh né. Nhưng một đội quân đang di chuyển lớn đến thế này, bị địch đột kích ngay khi hỗn loạn thế này cũng là lần đầu tiên.

Vả lại đói thủ còn là thiết kỵ thuộc quân biên thùy hiếu dũng thiện chiến nhất Đại Minh. Trong những lúc thế này, không ngờ chúng lại phạm hai lỗi lầm cơ bản nhất: một là quân đội chưa tập kết hoàn tất, mà chủ tướng trung quân đã nhổ trại đi trước. Tư duy của Dương Hổ là đại ca xung phong lên trước, làm gương cho đàn em theo sau. Nhưng nếu thế thì quân đội đang hỗn loạn bỗng gặp chuyện gì ắt sẽ như rắn mất đầu. Hai là khi đại quân di chuyển, không có để lại đội quân tâm phúc có sức chiến đấu mạnh nhất, và cũng đáng tin cậy nhất đoạn hậu phía sau.

Các đội kỵ binh của Minh quân lập phòng tuyến trên các tuyến đường giao thông quan trọng, đường Tế Nam này lại bày bố nghi trận, không thấy một binh một tốt. Những hành động này làm cho Dương Hổ nghĩ sai rằng: quân Minh phải đợi tới khi bộ binh tới rồi, mới xây một vòng tuyến quanh bốn phía thành Thái An vây chúng ở bên trong.

Một chủ tướng thiếu thốn kiến thức quân sự cơ bản như thế, lãnh đạo mười vạn quân, lại còn dùng cách đánh năm xưa của ba ngàn sơn tặc. Cứ như thế chỉ huy quân mình tới nước hỗn loạn thậm tệ như thế, hoàn toàn không thể thực hiện phản công một cách hiệu quả.

Nhìn thấy tình cảnh như thế, Du kích Tân cũng không khách sáo, ba ngàn thiết kỵ vừa kích vừa đá, mã đao chém ngang bổ dọc. Họ không hề ngừng nghỉ, cả đội xếp thành hình chùy, xông vào đại quân Dương Hổ huyên náo giết ra một con đường máu, cứ như là đang chặt thịt heo vậy. Họ tiến thẳng vào bên trong lòng địch.

Cảnh tượng hôm nay rất ứng với câu” con hổ lọt vào đàn dê”. Bạch Y Quân tuyệt đối không phải bầy dê chờ chết, nhưng tình hình bây giờ ngay cả thần tiên sống cũng không có cách chỉ huy quân đội phản kích.

Người thì đang nhổ trại, người thì đang cột lương khô lên ngựa, người thì đang băng bó vết thương, người thì vừa mới từ trên chiến trường xuống chưa kịp ăn cơm đang ôm dưa, khô lương khô nhai ngấu nghiến, người thì đang đi tới đi lui nghểnh đầu tìm cờ chủ tướng của mình. Vả lại người này người nọ chen chúc nhau, khi vòng ngoài bị Tân Quý Hỉ xé rách xông thẳng vào một cách đột ngột như thế, rất nhiều người vẫn không biết đang xảy ra chuyện gì.

Nơi ba ngàn khinh kỵ đi qua, đều giống như lớp đất màu mỡ vừa được cày bới qua. “Lớp đất” phía sau “cái cày”, bị xới tung lên về hai phía, con đường chính giữa thẳng tắp, bên trong nhuốm màu máu đỏ.

Du kích Tân lặng lẽ tính toán vị trí. Y vốn định giết thẳng vào giữa bụng của đại quân Dương Hổ, nhân lúc hỗn loạn xung kích thẳng tới vị trí hậu phương. Nếu gặp sự truy kích mãnh liệt, thì rút về, đến ngoài rìa đại quân thì ném thủ lôi vào trong. Nếu không làm vậy thì sức mạnh đáng sợ của cơn lũ kinh hoàng do vạn đại quân tạo ra, không phải sức người có thể đỡ nổi.

Nếu xảy ra cục diện như thế, ba ngàn kỵ binh của y chỉ sợ không chết trong tay quân Dương Hổ, mà sẽ bị vó ngựa của thiên quân vạn mã đạp chết. Nhưng không ngờ tấn công vào trong lại thuận lợi đến khó tin như thế. Du kích Tân tự tin hẳn lên, quyết định đi vào dòng người giết thẳng qua bên kia, đến phía bên kia rồi mới ném thủ lôi.

Đại quân Dương Hổ xếp thành đội hình hẹp và dài, vây quanh thành, hướng về phía Thái Bình Trang. Thiết kỵ của Du kích Tân giống như một đinh, chọc thẳng vào đại đội của y, giết thẳng qua phía đối diện. Bạch Y quân phía trước còn chưa biết rõ tình hình, thì đã nghe tiếng kêu thảm khốc của cả người lẫn ngựa. Khi quân của Du kích Tân gần giết tới phía trước, Bạch Y Quân ở hậu phương tức tốc đuổi theo, và đang giao chiến với hậu đội của Du kích Tân.

Du kích Tân nhìn thấy khoảng đất trống ở phía trước không xa, trong lòng thầm mừng: chỉ cần xông lên phía trước thêm ba mươi trượng nữa, là có thể ném thủ lôi được rồi, đám Bạch Y Quân ngạo mạn, đồ dân quê không biết trời cao đất dày, cho chúng bây nếm mùi lợi hại của vũ khí mới này.

Lúc này, Bành Tiểu Dạng dẫn theo hơn hai mươi thân binh xông tới góc đường, chỉ thấy Bạch Y Quân người ngựa tan hoang, còn quân của Du kích Tân thì như phong ba bão táp, đã không biết đi về đâu. Bành Tiểu Dạng không khỏi thầm tặc lưỡi.

Y là anh hùng trên nước, hảo hán của Nam quốc, nên thuật cưỡi ngựa rất tầm thường, nên chạy mãi mới tới đây. Với tài nghệ của mình, y cũng không sợ gì Bạch Y Quân, nhưng kêu y cưỡi ngựa xông vào đội quân nhìn không thấy biên giới này, y cũng không có gan.

Bành Tiểu Dạng nhảy xuống ngựa, nhét một quả thủ lôi dạng bự vào trong ống bắn, một thân binh bên cạnh lo lắng nói:

- Tướng quân, người… biết xài cái thứ này không?

Bành Tiểu Dạng nói như không hề để ý:

- Yên tâm, lúc A Đức Ny cô nương dạy Bắc quân trên giáo trường, ta đứng ngay kế bên. Cái này dễ lắm, dễ hơn cầm tay lái trên thuyền nhiều. Ngươi tránh xa chút, phía sau nó phun lửa ra đó…

Mấy thân binh vừa nghe, lập tức tránh ra hai bên. Bành Tiểu Dạng khiêng ống pháo lên, ngắm trái ngắm phải, thấy trước mắt toàn là người với người, cũng không biết bắn vào đâu. Lúc này một thân binh chỉ cột cờ nằm ở hướng bên phải trong quân, rồi nói:

- Tướng quân người xem, quân kỳ của Dương Hổ. Bắn nó đi, người ta thường nói chém tướng cướp cờ mà. Tướng không chém được, bắn gãy cờ của chúng cũng là một đại công.

Bành Tiểu Dạng nghe xong, thấy cũng có lý, vội đứng thẳng dậy, khiêng ống pháo trên vai, nhắm thẳng cột cờ trong quân ngũ kia.

Lúc này Bạch Y Quân trong cơn hỗn loạn này cũng đã phát hiện hai mươi mấy tên quan binh thậm thà thậm thụt đứng ở đằng xa. Chúng cũng không xông lên phía trước, mà còn xuống ngựa, đứng đó chỉ chỉ trỏ trỏ. Người đứng đầu chắc là tướng quan, đang khiêng cái ống khói trên vai không biết dùng để làm gì. Cho nên họ lập tức cầm cung bắn tên, tiếp đó bọn chúng.

- Tướng quân, cẩn thận, có tên.

Thân binh vội vã cảnh báo.