Ngược Về Thời Minh

Chương 373-3: Giờ mẹo dụng binh (3)




Thành Tế Nam cao cao đứng vững, tường thành cao và dốc, chứa nhiều cửa lầu, vọng lâu, lầu quan sát, tường chắn mái đan vào thành một đạo lưới công kích dày đặc. chiến hào hộ thành ngoài thànhvừa sâu vừa rộng, đủ để so sánh với thành trì của Đại Đồng phủ trọng trấn biên tái.

Tòa thành trì này chiếm cứ chỗ thuỷ bộ xung yếu, là vùng binh gia ắt giao tranh, lại thêm nha môn chỉ huy tối cao của Sơn Đông nhất tỉnh, nếu như có thể phá được tòa thành trì này, không hề nghi ngờ, không chỉ ở trên quân sự, quan trọng hơn là có ảnh hưởng chính trị cực lớn. Thành trì các nơi Sơn Đông xem chừng thủ vững đem người sa vào mà không chiến tự tan.

Thành Tế Nam luỹ cao hào sâu thọc sâu phòng ngự, mấy vạn binh mã đề phòng nghiêm khắc, canh giữ thành lũy này trở nên sừng sững như núi, khó có thể lay động. Khi Yến Vương phát động chiến dịch Tĩnh Nan, nơi này chính là một tòa pháo đài quân sự. Lúc ấy Yến Vương chiếm binh trạm Đức Châu trọng yếu, được lương thực hơn trăm vạn thạch, vũ khí vô số kể, chẳng những khiến bản thân mạnh mẽ, hơn nữa khiến Tế Nam trở thành một tòa cô thành.

Mặc dù như thế, Sơn Đông tham chính Thiết Huyễn thu nạp một số tàn binh bại tướng quân lính tản mạn của triều đình, cậy vào tòa thành trì này giằng co mấy tháng với Yến Vương. Sau đó Yến Vương vận đến đại pháo công thành, Thiết Huyễn liền tìm họa sư vẽ cha của Chu Lệ là Chu Nguyên Chương, lại cắm vô số bài vị trên đầu thành, khiến cho Chu Lệ không có lợi khí nơi tay mà không dám oanh thành, cuối cùng buồn bực mà về.

Sau đến lúc Chu Lệ lấy Nam Kinh, được thiên hạ, lại phát binh Bắc Phạt, vây thành thật lâu, Hao hết lương thảo trong thành, lúc này mới đánh hạ được thành Tế Nam. Chu Lệ cực hận Thiết Huyễn, vợ con sung đến Giáo Phường ti bị người người lăng nhục, sau lại vứt hài cốt cho chó ăn, vẫn không giải được nỗi hận này.

Hiện giờ Dương Hổ tạo phản, quan binh thủ thành, bức họa của Chu lão đầu đương nhiên không thể làm tấm mộc đón đỡ được. Tuy nhiên may mắn Dương Hổ không có đại pháo. Ngay cả có cũng không chắc đã bằng số lượng đại pháo của thành Tế Nam, cho nên Dương Hổ căn bản không trực tiếp đến công Tế Nam, hiện giờ ngày đêm tấn công mạnh Thái An. Chỉ cần hưởng mã đạo chiếm Đức Châu, tướng lĩnh quân coi giữ thành Tế Nam chưa chắc có đảm lược và dũng khí của Thiết Huyễn kia, biến Tế Nam thành tòa cô thành, chưa chắc không đánh hạ được.

Thành Thái An đã mấy lần phái người phá vây thành Tế Nam đi cầu cứu viện binh, nhưng Đô Chỉ Huy Sứ Trần Hồng Mông vừa từ Tứ Xuyên điều đến phòng thủ Tế Nam lại án binh bất động. Đại quân của y thủ thành dư dả, nhưng sĩ khí quân tâm dù sao cũng không thể so sánh với một đám liều mạng, hơn nữa quan binh chiến mã không nhiều lắm, lấy mấy ngàn kỵ binh gấp rút tiếp viện Thái An, nếu xuất động đại đội bộ kỵ, kỵ binh của Dương Hổ chỉ cần tới một cánh quân đột phá, tất mặc người chém giết.

Bánh bao thịt đánh chó, Trần Hồng Mông sẽ không đi làm. Mười vạn đại quân của Dương Hổ vây Thái An lâu như vậy lại không thể đánh hạ, cũng không phải thực sự không đánh hạ được, mà chính là muốn dụ y đi cứu viện, đến vây điểm đánh viện binh, xa như vậy so với đoạt Thái An vây Tế Nam nhanh hơn nhiều. Trần Hồng Mông nhìn thấu quỷ kế của Dương Hổ, còn lâu mới mắc mưu.

Việc như vậy, y và Sơn Đông Bố chính sứ Lã Kế Thiện từng liên kết, Lã Kế Thiện cũng đồng ý với phán đoán của y, nhưng quân chính nhân viên Tế Nam chưa chắc đã có kiến thức này, đều cho rằng y sợ chiến sợ địch. Ngôn luận công kích không dứt, y từ Tứ Xuyên điều đến không lâu, thân sĩ quan liêu địa phương chưa quen thuộc y, nên không ngừng tạo áp lực với Bố chính sứ Lã Kế Thiện, buộc y xuất binh.

Lã Kế Thiện cũng là quan viên rất có chủ ý, cho dù là kẻ lõi đời quan trường hay là một đám lưu manh gian xảo, cũng đều không làm gì được y. Y mới đến Tế Nam phủ mà đã có nhiều người đến "thăm hỏi", từ tác động tình thân đến danh dự, từ con đường làm quan đến tiền đồ không ngừng vừa đấm vừa xoa, uy bức lợi dụ.

Luận điệu môi hở răng lạnh, Lã Kế Thiện đã nghe đến chán tai rồi. Y đã luôn miệng giải thích lý do của Trần Hồng Mông cho đám sĩ tử quan viên và đám thân hào đại tộc địa phương, đáng tiếc những người này này căn bản nghe không vào. Thân sĩ đại tộc giữa Thái An và Tế Nam có nhiều quan hệ thông gia, mắt thấy Thái An tràn đầy nguy cơ, bọn họ sao có thể yên tâm được.

Đại hào Tế Nam Ông Chi tức giận nói:

- Trần Hồng Mông ư? Lão đạo giả thần giả quỷ kia có bản lĩnh cái rắm, rõ ràng là sợ chết không dám xuất binh. Đại nhân à, ngài là Sơn Đông Bố chính sứ, quan giai còn cao hơn hắn một bậc, thời gian chiến tranh ngài phụ trách phụ toàn, ngài phải ép hắn xuất binh nha.

Trần Hồng Mông tín ngưỡng đạo gia, chẳng những trong nhà cung phụng tượng tam thanh tổ sư, sớm hay tối đều thắp một nén hương, xưa nay còn lui tới với các đạo sĩ có đạo hạnh Tế Nam và danh sơn phụ cận. Bởi vậy danh môn vọng tộc, thân hào sĩ tử này mới gọi là Hồng Mông lão đạo.

Lã Kế Thiện liên tục cười khổ, y mặt mày nhăn nhó mà nói:

- Các vị, các vị, ta dù sao cũng là một văn nhân, nếu bàn về quân sự, không thể bằng Trần đại nhân được. Dương Hổ chí không ở Thái An, mà ở Tế Nam, xuất binh chỉ đem quân coi giữ Tế Nam tặng cho người ta. Trần đại nhân hiểu việc binh đấy, quân đội Tế Nam thích hợp thủ không nên công, đây cũng là hết cách.

Người này đang dây dưa, bỗng có người chạy tới báo cáo:

- Bẩm Bố chính sứ đại nhân, Thái An phủ phái đặc sứ tới cầu viện!

Quan viên sĩ thân có mặt nghe vậy lập tức tỏa sáng hai mắt, cũng không đợi Lã Kế Thiện chỉ bảo, liên tiếp nói:

- Mau, mau mời vào.

Người bên ngoài căn bản không cần mời, đã đích thân đi vào. Lã Kế Thiện đang sứt đầu mẻ trán vừa thấy người nọ đi vào, lập tức kính cẩn đứng dậy, chắp tay lạy dài, nói:

- Tiên sinh, ngài...sao ngài lại tới đây?

Bên ngoài tới là một lão đầu nhi, nguyên là học chính Chiết Giang, tên là Trương Đa Khí, vốn từng là ân sư của Lã Kế Thiện. Sau khi thoái sĩ quay về quê nhà Thái An dưỡng lão. Lã Kế Thiện đảm nhiệm Sơn Đông bố chính Sứ ti ngày lễ tết vẫn thường đi thăm hỏi ân sư, nay thấy lão đến, không khỏi nghiêm nghị đứng dậy.

Trên mặt lão đầu nhi có một đường đen một đường trắng, gầy gò, dưới cằm là một bộ râu dê, nhìn hết sức buồn cười. Vị học cứu này không phải là “cổ bản đông hồng”, làm người khôi hài thú vị, hơn nữa bác học đa tài. Lúc trước đảm nhiệm Học chính rất được học trò kính mến.

Trương Đa Khí thấy Lã Kế Thiện thì tức giận, hừ một tiếng, đặt mông xuống ghế vỗ đùi nói:

- Tiên sinh? Lão đầu nhi ta sắp biến thành tiên tử rồi. Mấy chục vạn đại quân Thái Châu đang nghển cổ ngóng trông Lã Đại lão gia ngài phái binh cứu viện đó, trông mong đến mức cổ dài hơn ba tấc rồi, người cầu viện đến một thì bị đuổi về một, hiện tại lão đầu nhi ta cũng bị phái tới, nể mặt lão già ta là người quen, ngươi nói đi, rốt cuộc khi nào thì phái binh?

Lã Kế Thiện đi tới bên cạnh lão, khép nép nói:

- Tiên sinh, không phải học trò trơ mắt nhìn Thái An nguy nan, có điều Dương Hổ gian xảo, người người đều biết hắn vây công Thái Nguyên bấy lâu mà không đánh hạ, rõ ràng là muốn dụ Tế Nam xuất binh, lấy lệ dễ dàng lấy thành Tế Nam. Hiện giờ Uy Quốc công gia đã đến Đức Châu, hắn đánh bại phản quân Lưu Lục, nhất định dẫn Binh đến giúp. Thái An..... Ngài lão..... Ôi! Cố gắng chống đỡ nha.