Ngược Về Thời Minh

Chương 372-4: Chiến địa Hoa Hồng (4)




Dương Lăng không trực tiếp chạy về hành dinh, mà là ở trong thành đi dạo xung quanh một lúc. Trong thành dân cư khá yên tĩnh, mấy vạn đại quân đồn trú, đối với dân chúng bình thường hồ đồ vô tri mà nói chính là vật bảo đảm tính mạng. Bọn họ tuy nghe nói bọn hưởng mã đạo rất lợi hại, nhưng bọn hưởng mã đạo cho đến nay còn chưa thành công đánh hạ cứ điểm quân sự quan trọng như này, cũng không giao phong chính diện cùng quân đội đông như vậy, dân chúng trong thành đối với quan binh vẫn là rất ỷ lại đấy.

Khi Dương Lăng đi dạo một vòng chạy về chỗ đặt hành dinh, La Sỹ Quyền, Kiều Tứ Hải dẫn một đoàn tướng lĩnh mặt mày rạng rỡ ở trong quân đúng lúc chạy đến, nhóm quan văn phụ trách dân chính địa phương cũng đến cửa chúc mừng.

Dương Lăng gặp bọn họ ở cửa, chuyện trò vui vẻ vào phủ. Vừa mới đi vào viện. Liền thấy một đại hán cởi trần, đứng ở bên miệng giếng phía trái vườn hoa, nhấc một thùng lớn nước giếng mát lạnh “ rào “ một tiếng đổ ở trên người, sau đó lắc đầu mạnh, giọt nước bắn tứ phía, gã ha ha cười lớn nói:

- Mát mẻ, mát mẻ, vùng này khô hanh nóng như thiêu, so với chỗ chúng ta nơi đó còn nóng hơn, ha ha, vẫn là nước giếng mát mẻ.

Người này một thân cơ bắp cường tráng, da thịt đen thui, toàn thân bắp thịt cuồn cuộn, dường như tràn đầy sức mạnh bùng nổ dữ dội vô tận, thân thể và khí phách khỏe mạng như vậy, quả nhiên là một hảo hán. Nghe thấy thanh âm của anh ta, Dương Lăng đầu tiên là ngẩn ra. Sau đó thử thăm dò kêu:

- Bành Tiểu Dạng!

Đại hán nghe tiếng mãnh mẽ quay đầu lại, nhìn thấy Dương Lăng, hai mắt lập tức trợn tròn, vui vẻ cười to nói:

- Ha ha, Dương đại nhân trở về rồi! Ty chức đi về đầu thành tìm ngài, quan binh không cho phép trèo lên thành, ty chức đợi nóng quá, liền trở về trước rồi.

Bành Tiểu Dạng nói xong, chạy nhanh đi qua, thẳng đến hành lễ:

- Ty chức ra mắt đại nhân!

Trên người anh ta toàn là nước, chiếc quần sũng nước, mạnh mẽ ôm quyền giơ tay, giọt nước bám vào đều bắn lên mặt Dương Lăng. Mấy tên quan văn bên cạnh không nhìn được nhăn mày. Dương Lăng biết tiểu tử này đã quen làm hải tặc, gia nhập quan binh thời gian ngắn, có thể biết lễ nghĩa, có thể giữ quân kỷ như này là không tồi rồi, những lễ nghĩa phiền phức này ngược lại không quan trọng.

Hắn vô cùng thích tính cách ngay thẳng của tên dũng tướng này, liền cười mỉn đỡ anh ta đứng dậy, nói:

- Tiểu Dạng, hôm nay ở Thủy Tây môn nhìn thấy cờ xí của thủy quân Giang Nam, ta liền biết là nhân mã của các ngươi, chỉ là không nghĩ đến là ngươi tự mình dẫn đội. Ha ha, gần nửa năm chưa gặp, ngươi càng thêm vạm vỡ rồi, rắn chắc giống như là sắt thép đúc vậy.

Bành Tiểu Dạng toét miệng rộng cười nói:

- Đường bộ gặp loạn phỉ, đường thủy cũng không yên ổn, lần này đồ vật vận chuyển quá quan trọng, đều là dâng cho ngài đấy, không đích thân áp giải ta không yên tâm được. Vốn là muốn qua nơi này vòng đường bộ đưa đến kinh sư, giữa đường liền nghe nói ngài phụng chỉ đến Sơn Đông, như vậy thì tốt rồi, bớt việc.

Trong lòng Dương Lăng thấy kỳ quái, không biết anh ta có đồ quan trọng gì muốn đích thân vận chuyển giao cho mình, ở trước mặt nhiều người như vậy cũng không tiện hỏi đến, liền trước tiên dẫn bọn họ đi về phía Diễn Võ Đường. Dương Lăng vừa đi vừa giới thiệu Bành Tiểu Dạng với đám người La Sỹ Quyền làm quen nhau. Mới vào cửa Diễn Võ Đường, Bành Tiểu Dạng liền vỗ trán nói:

- Ai ya, ta quên nói rồi, đại nhân.....

Anh ta mới nói đến đây, mấy người ngồi ở mấy án hai bên trái phải trong Diễn Võ Đường đã đứng lên, trong đó một người nhìn thấy Dương Lăng lập tức yêu kiều gọi một tiếng

- Dương!

Lập tức một bóng dáng cao gầy đã bước nhanh đi đến trước mặt Dương Lăng. Người này ngũ quan tươi đẹp, khí chất cao quý, mặc quân phục tướng lĩnh quân Minh, quần áo cắt rất vừa người, eo sữa nhỏ bé yếu mềm được phác họa vô cùng uyển chuyển, tôn lên dáng vẻ cao gầy tràn đầy vẻ quyến rũ.

Mái tóc dài màu nâu, mắt đẹp xanh lam thâm thúy tràn đầy lệ quang, lúm đồng tiền như ngọc, mắt sâu mũi cao, đây là một nữ nhân mỹ lệ phong tình dị quốc, khí chất, tư sắc, dáng người hết sức hoàn mỹ, xinh đẹp dịu dàng giống như một bông hoa hồng nở rộ trong sương sớm.

Nàng nắm lấy tay của Dương Lăng, hai má ửng đỏ kích động. Bởi vì quá vui mừng, nhất thời lại nói không ra lời. Dương Lăng kinh ngạc hồi lâu, mới giật mình gọi một tiếng:

- A Đức Ny, nàng sao lại đến đây?

Đôi mắt A Đức Ny thâm tình chân thành, dịu dàng nhìn hắn, giọng nói dịu dàng run rẩy thân mật lẩm bẩm một câu:

- Dương, ta rất nhớ huynh!

Tin tức Dương Lăng xảy ra chuyện truyền về Chiết Giang, thiếu nữ A Đức Ny xưa nay luôn kiên cường tự lập này lập tức cảm thấy như trời sập xuống. Năm tháng một mình trôi giạt ở trên biển, nàng cắn răng chống đỡ kiên cường ba năm, nhưng thời điểm bị người bán làm nữ nô, tâm hồn của nàng cuối cùng hoàn toàn sụp đổ. May mắn, nàng gặp Dương Lăng, tâm hồn thiếu nữ này coi như là có chỗ dựa vào.

Nghe nói Dương Lăng chết rồi, người duy nhất nàng có thể nói chuyện, vị Khởi Vận tỷ tỷ kia trở nên giống như một âm hồn âm u đáng sợ, cả ngày tìm hung thủ, sau đó làm hung thủ. A Đức Ny không có người quan tâm, lẻ loi giống như lại một lần nữa bị toàn bộ thế giới vứt bỏ, cái loại cảm giác cô độc kia thật sự so với cái chết còn đáng sợ hơn.

Có hạnh phúc mà lại mất đi, sau đó mất đi mà lại tìm được lại. Quá trình đau buồn vui mừng lại lặp đi lặp lại này, đã giày vò lòng của thiếu nữ kiên cường cũng bắt đầu yếu đuối, đây là nam nhân duy nhất nàng có thể yêu, có thể dựa vào cả đời ở Đại Minh. Những ngày tháng ở phương nam nỗi nhớ của nàng thậm chí so với Thành Khởi Vận và Mã Liên Nhi còn nhiều hơn.

Mã Liên Nhi ít nhất còn có hài tử, Thành Khởi Vận ít nhất còn có sự nghiệp, rời khỏi Dương Lăng, một nữ nhân dị tộc như nàng ở Đại Minh còn ý nghĩa gì? Yêu, chỉ có thể là toàn bộ của nàng.

Đôi mắt đẹp của Á Lỵ, A Đức Ny trong suốt, nhu tình như nước, dịu dàng ôm chặt lấy Dương Lăng. Người nam nhân này, là ký thác tình cảm duy nhất của nàng. Là nam nhân thân mật nhất trong cuộc đời này của nàng.

Kiều Tứ Hải hô to gọi nhỏ:

- Ấy? Sao là một nữ nhân sắc mục? Cô ta là ai, sao còn mặc quân phục chứ?

Gã nói xong nhìn bên nọ ngó bên kia, chỉ thấy từ La Sỹ Quyền xuống dưới, tất cả quan văn võ tướng đều nhìn mình như đang nhìn tên ngốc, chỉ dùng khóe mắt liếc gã, mà đem chóp mũi hướng về phía khác.

Kiều Tứ Hải khó hiểu gãi gãi đầu, ánh mắt đảo quanh nói:

- Ta làm sao?

Các đồng chí xung quanh soàn soạt nghiêng đầu đi, vẻ mặt biểu hiện không quen biết gã.

Dương Lăng cũng có chút ngại ngùng. Bản thân mình vừa mới tuyên truyền giảng giải cho người ta mười bảy điều năm mươi tư chém. Nói chuyện quân luật quân pháp, hiện tại nữ nhân của mình lại chạy đến trước hai quân. Tuy nói không có người nào dám truy cứu trách nhiệm của mình, nhưng lúc này cũng quá mất mặt mũi đi.

Hắn rất nhạy bén, nghĩ đến A Đức Ny kiêm chức vụ Đại Sứ Tham Tán Quân Khí Cục Phúc Kiến, bởi vì nàng tinh thông hỏa khí, chuyên gia hỏa khí Quân Khí Cục Phúc Kiến Trịnh lão đối với nàng vô cùng coi trọng, cho nên sau khi nàng đi Giang Nam Trịnh lão cũng chưa cho nàng từ chức vụ này, không ngại dùng cái này ứng phó trước rồi nói sau.

Dương Lăng ho khan hai tiếng, kéo dài thanh âm nói:

- Vị này......, vị A Đức Ny cô nương này là Đại Sứ Tham Tán Quân Khí Cục Phúc Kiến, trong trận chiến bình dị tộc đã phát minh ra thủy trung hỏa lôi, công trạng to lớn.

- Ồ......

Chúng quan viên bừng tỉnh đại ngộ.

- Dương!

Nước mắt của A Đức Ny đã tràn ra hốc mắt, nàng thổn thức, bỗng nhiên rúc đầu chui vào trong lòng Dương Lăng, ôm chặt lấy eo của hắn.

- Hơ….

Dương Lăng theo bản năng ôm lấy eo nhỏ thon thả mượt mà của nàng. Quan viên xung quanh thấy cử chỉ kinh hãi thế tục, đồi phong bại tục này, hai tròng mắt trừng đến đều sắp rớt ra ngoài rồi.

Dương Lăng cười gượng hai tiếng, nói:

- Cái này...là lễ tiết Tây Dương, là một loại lễ tiết Tây Dương.

- Ồ....

Chúng quan viên tiếp tục bừng tỉnh đại ngộ.

- Tướng công, huynh làm người ta lo lắng chết đi được.

-.......Khụ khụ, là Quốc Công!

Dương Lăng thấp giọng rên rỉ.

- Vâng vâng, Quốc tướng công!

A Đức Ny biết nghe lời phải, lập tức sửa miệng.

Trán Dương Lăng đã đầy mồ hôi, lắp bắp giải thích nói:

- Nàng ấy muốn nói Quốc Công. Người Tây Dương nha, không hiểu rõ Hán ngữ, cũng không biết xưng hô!

- Ồ....

Chúng quan viên vẻ mặt đờ đẫn.