Ngược Về Thời Minh

Chương 361-6: Chiến thắng Tử Cấm đỉnh (6)




Hoàng đế Chính Đức đấm ngực dậm chân, hai hàng lệ tuôn rơi. Văn võ cả triều thấy Hoàng thượng đau khổ như vậy, đều quỳ xuống đất, chủ lo thần nhục, chủ nhục thần tử! Bức bách thiên tử tới bước này, đó là thần tử không làm tròn trách nhiệm. Văn võ bách quan phịch phịch quỳ xuống đất, rất nhiều quan viên thấy Hoàng thượng đau lòng như thế không khỏi vẻ mặt đầy nước mắt, trên điện dưới điện đều khóc lóc.

Trong lòng Lưu Cẩn thầm cười lạnh, tình hình cuối cùng đã đảo ngược lại hoàn toàn rồi, xem ai còn dám lấy chuyện này ra nữa. Đó chính là ép chết Hoàng thượng. Lão Lưu ta chống mắt lên xem, ba Đại học sỹ các ngươi, văn võ cả triều ai dám làm như vậy! Các ngươi chờ xem ta dạy dỗ từng người từng người một các ngươi!

Y bước lên trước một bước, chịu đau mà đập đầu xuống, nói với Hoàng thượng:

- Vạn vạn lần không được! Vạn vạn lần không được! Hoàng thượng là cửu ngũ chí tôn, chủ thiên hạ, sao có thể gánh vác trách nhiệm nhục nhã như vậy? Tất cả đều là lão nô gây nên! Tất cả đều là lão nô giấu Hoàng thượng làm, không liên quan gì tới Hoàng thượng, không liên quan gì tới Hoàng thượng. Lão nô … lấy cái chết để tạ tội!

Y đứng lên, hét lớn, bứt vạt áo, quăng lên long cột, dọa Hoàng đế Chính Đức liền kêu lên:

- Ngăn hắn ta lại! Mau ngăn hắn ta lại!

Còn cần y hô sao, Lưu Cẩn vừa bày thế, đám người Trương Thái, Lưu Vũ đã xông lên. Giang Bân ngẩng đầu lên muốn xem chút náo nhiệt, vừa thấy động tĩnh rất lớn, tổng cộng chưa chạy quá ba bước, không khỏi thú vị bĩu môi.

Rắp tâm của Dương Lăng chỉ có chút này thôi sao? Không cho Hoàng thượng đau lòng thực sự, không để Hoàng thượng bị cảm động tới cực điểm, lát nữa y sao có thể hận tới cực điểm được? Tức đến cực điểm được? Độc ác giết chết ngươi được?

Lưu Cẩn dựa vào ngươi, dù là sự tín nhiệm và tình cảm của Hoàng đế, cái gì dựa vào Hoàng đế, một câu của Hoàng đế là có thể khiến cho y sống cũng có thể khiến cho y chết. Y có thể khiến cho văn võ cả triều công kích lẫn nhau không ngã, chỗ dựa duy nhất này chính là lòng tin của thiên tử. Thiên tử ban cho y quyền lực vô thượng.

Hôm nay y đánh đòn này, bất kỳ ai cũng hiểu y đang làm gì, đều cảm đủ cảm động tới rơi nước mắt. Lưu Cẩn cũng rất hài lòng, qua chuyện ngày hôm nay, vị trí của y trong lòng Hoàng đế không còn nghi ngờ gì nữa đã thăng lên số một rồi. Thậm chí nói không chừng còn đè bẹp Dương Lăng, cũng không ai có thể vượt qua y được ….

Lưu Cẩn vẫn còn đang giãy dụa than khóc, nói:

- Cái mạng này của lão nô có tiếc gì đâu? Chư vị đại nhân buông ta ra, để ta đập đầu vào tường chết. Chuyện này tới đây là chấm dứt rồi.

Tiêu Phương quỳ ở đằng kia lấm lét ngẩng đầu lên nhìn:

- Lão Lưu diễn cũng khá đấy chứ, sắp đến giờ ăn cơm trưa rồi, cũng phải để hắn ta nghỉ một lát chứ.

Lão ngẩng đầu lên, nhìn về phía sau, tiểu thái giám đợi ở phía sâu góc tường, giơ hai tay lên chỉnh mũ quan ngay ngắn, sau đó cúi đầu. Mấy tiểu thái giám bên đó có mấy người là người của Miêu Quỳ. Vừa thấy Tiêu Lão Các phát tín hiệu, liền có một tiểu thái giám lặng lẽ lùi ra phía sau, từ cửa sau điện bỗng bước đi ra ngoài.

Hoàng đế Chính Đức rất khó chịu nói:

- Lão Lưu, đừng làm ầm ĩ lên nữa. Trong triều không có bạc dùng, là Trẫm vô năng! Ép bách tính tạo phản, là Trẫm làm! Ngươi có thể thay Trẫm gánh trách nhiệm gì? Trẫm dù có thể lừa gạt bách tính thiên hạ, nhưng Trẫm có thể bắt nạt trời, bắt nạt đất sao? Có thể bắt nạt được văn võ cả triều trừng trừng nhìn sao? Người đâu, đỡ Lão Lưu xuống nghỉ ngơi ….

Y cúi đầu ủ rũ ngồi xuống, vừa định tự trách tội mình, tiếp nhận hết thảy, như vậy sẽ dừng lại làn sóng tạo phản của dân chúng Bá Châu. Tướng quân đứng điện bỗng chạy vào, bẩm báo:

- Hoàng thượng, Đề đốc Đông Xưởng Đới Nghĩa có việc đại sự muốn khởi tấu Hoàng thượng.

Hoàng đế Chính Đức mặt không chút cảm xúc nhìn xuống, cô đơn tự giễu nói:

- Đại sự? Lại là đại sự? Đại sự của triều Chính Đức ta đúng là quá nhiều! Gọi ông ta vào, Trẫm xem xem liệu có phải là trời long đất lở rồi không?

Lưu Cẩn nhìn lên, Hoàng đế Chính Đức thẹn quá thành giận, tà hỏa bốc lên, cũng không dám khóc lóc nữa, liền thu thế lại, ỉu xìu lui sang một bên.

Y quay đầu lại nhìn, chỉ thấy Đới Nghĩa bước vào, mỉm cười bước lên đện. Trong lòng vừa thư thái, lại có chút căng thẳng:

- Tên khốn kiếp này cười cái gì mà dọa người ta thế?

Đới Nghĩa bước tới trước điện, nhẹ nhàng quỳ xuống một bên, nói:

- Lão nô Đới Nghĩa tham kiến ngô hoàng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!

Hoàng đế Chính Đức khoát tay nói:

- Bớt thủ tục rườm ra đi, có lời cứ nói, Trẫm … trong lòng Trẫm không vui, nếu không phải là đại sự, đừng làm phiền Trẫm!

Đới Nghĩa liền cười dài nói:

- Vâng vâng! Hoàng thượng, lão nô đã tra ra, nói ra cũng là việc không đâu vào đâu. Nhưng nhân vật liên lụy khác nhau, đó không phải là chuyện nhỏ. Hành động này có trở ngại tới uy danh của Thánh thượng, đó lại càng là chuyện lớn ….

- Bốp!

Lại một viên ngọc đẹp bị Chính Đức đập vỡ, mảnh vụn văng ra đầy triều, trong lòng buồn bực, Chính Đức nhảy dựng lên gầm hét:

- Cút! Ngươi cút ra ngoài cho Trẫm! Trẫm chuyện gì cũng không nghe nữa! Cút! Cút ra ngoài!

Đới Nghĩa hoảng sợ, liền đứng lên, nâng áo bào lên vừa lùi ra ngoài vừa nói:

- Vâng vâng vâng, lão nô chính là muốn bẩm báo về chuyện xây dựng cung Huyền Minh, có người đã rút được lượng bạc lớn, vốn là chuyện nhỏ, nhưng ….

- Từ đã! Ngươi quay lại cho Trẫm! Cái gì mà tham ô ngân lượng? Nói ra đi, ngươi nói rõ ràng cho Trẫm!

Đới Nghĩa liền chạy về chỗ cũ, cẩn thận quỳ xuống tránh mảnh vỡ ngọc, nói:

- Hoàng thượng, bách tính kinh thành quyên góp bạc trắng được hơn 40 vạn lượng, chuẩn bị xây dựng cung Huyền Minh. Các phiên tử Đông Xưởng của lão nô đã điều tra rõ, ti lễ thái giám Lưu Cẩn đã tham ô 20 vạn lượng, mang về xây mộ cho phụ mẫu y ở quê nhà Thiểm Tây.

Hơn nữa …. Hơn nữa quy cách phần mộ, đã đi quá giới hạn cho phép, tráng lệ đường hoàng, bia đá đình đường đầy đủ, đã vượt qua quy mô lăng tẩm hầu vương! Tham ô, lão nô còn không dám lên điện nhiễu quân, nhưng phần mộ của phụ mẫu nội giám tứ phẩm, quy cách vượt quá vương hầu. Hành động này gần như mưu phản, lão nô không dám không báo!

Đới Nghĩa nói xong, quỳ ở đó chờ Hoàng đế Chính Đức chỉ bảo. Nhưng chờ đợi hồi lâu mà không có động tĩnh gì, đại điện yên tĩnh giống như một ngôi mộ, ngay cả tiếng thở cũng đều không nghe thấy.

Quả là bất thường, ngay cả Hoàng đế Chính Đức với tính tình nóng nảy, lẽ ra y phải quăng long thư án lên mới là phản ứng bình thường. Lúc trước tiên là thừa nhận nỗi nhục lớn, cảm động tới rơi nước mắt, bây giờ nghe nói Lưu Cẩn như vậy, sao lại không tức giận được chứ? Y sao thế … sao thế ….?

Đới Nghĩa lo lắng ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy Hoàng đế Chính Đức đứng sau long thư án, tay áo buông xuống, hai mắt nhìn phiêu diêu bất định, dường như là không tìm được tiêu điểm. Trên khuôn mặt đó, không những không hề có chút tức giận nào, mà cũng không có chút … cười nào, chỉ là vẻ mặt trắng bệch ra, cắt không có giọt máu nào, trắng tới ghê người.

- Hoàng … Hoàng thượng?

Đới Nghĩa co rúm người lại, có chút sợ hãi. Vẻ mặt này của Hoàng thượng từ trước tới giờ chưa từng thấy.