Ngược Về Thời Minh

Chương 361-3: Chiến thắng Tử Cấm đỉnh (3)




Lưu Cẩn chỉ trích chưa xong, Hàn lâm Vương Tự Văn liền bước ra thay Lưu Sĩ Sâm biện giải. Người này là Thành Quốc công Chu Cương thay cháu nội mời giáo sư Tây Tịch. Mặc dù là một lão Hàn lâm, bình thường rất bình tĩnh, chỉ lo mò mẫm chú khoản thu nhập bên ngoài. Một ông già như vậy cũng đứng ra đối đầu với mình, Lưu Cẩn thấy mũi mình như vẹo đi.

Đám người Trương Thái cũng thầm cảm thấy hoảng sợ, người hôm nay bước ra đều là những người mấy ngày trước ngồi im bất động quan sát tình hình, làm cây cỏ đầu tường bất động thanh sắc. Đặc điểm chính của cây cỏ đầu tường chính là không đúng hướng gió thì tuyệt đối không dễ dàng biểu hiện thái độ. Mà một khi đã thấy được hướng ra, đó tuyệt đối còn nhảy ra nhanh hơn là bộ hạ trung thành nhất của đối phương, càng tỏ lòng trung thành, hận là không phải tất cả mọi người đều hò reo phất cờ, chỉ có họ mới là chủ lực quét gian đỡ chính. Những người này ra mặt là có ý gì? Liệu có phải là có đại sự gì đã xảy ra mà mình vẫn chưa biết không?

Hoảng sợ và điềm xấu, giống như một đám mây u ám từ từ bao phủ lên lòng họ. Cùng với 30 đại tội, 60 tội nhỏ được Đỗ Phủ lần lượt đọc lên, các quan lại bước ra ngày càng nhiều. Trong đó có rất nhiều quan viên mà họ vốn cho rằng có thể khống chế được. Hàng loạt tội danh cũng muôn hình muôn vẻ, càng ngày càng ly kỳ, hấp dẫn, cái gì hối lộ nhận hối lộ, mua quan bán tước, bức hại trung lương, độc chiếm triều chính, tích trữ riêng võ sĩ, tư tàng binh khí, khởi binh gây biến …. Từng điều đều đưa vào chỗ chết.

Lưu Cẩn cũng thấy hoang mang, lại tự trấn định mình, cười lạnh nói:

- Dùng lời lẽ của nghịch tặc phỉ báng chúng ta. Rốt cuộc Lưu Cẩn đã gây lên tội ác gì khiến các ngươi lại không thể tương dung như vậy?

Lưu Cẩn quay sang bái lạy Hoàng đế, dập đầu thành tiếng, khóc lóc bi thương:

- Hoàng thượng, mấy hôm trước họ đã câu kết với nhau, ý đồ bức tử lão nô. Đây là một kế không thành thì làm kế khác, mượn lời phản tặc để mưu sát trung lương. Hoàng thượng anh minh, xin Hoàng thượng minh xét, giải oan cho lão nô!

Chính Đức nghe các quan nói ra đủ loại tội trạng như vậy, trong lòng thực sự có chút sinh nghi. Nhưng thấy Lưu Cẩn vẻ mặt đầy phẫn uất, ngoài ra còn có một hàng Thượng thư, Thị lang cũng vì y mà phất cờ hò reo, dốc lòng bảo vệ, cũng không khỏi do dự:

- Lưu Cẩn thực sự dám làm nhiều việc như vậy sau lưng ta sao?

Bởi vì bách quan đã hai lần hợp lực công kích, dồn Lưu Cẩn vào chỗ chết, nhưng không giải quyết được. Chính Đức đã có chút hơi miễn dịch, đối với những tội trạng và dụng tâm mà họ nêu lên, thực sự có chút nghi ngờ. Đúng lúc này, tướng quân đứng trên điện bước lên điện, quỳ xuống dâng tấu nói:

- Khởi bẩm Hoàng thượng, Binh bộ Tả Thị lang Dương Nhất Thanh thỉnh cầu tấn kiến.

Cả triều bỗng im lặng trở lại, ánh mắt của văn võ bá quan đều nhìn về phía tướng quân. Chính Đức nói:

- Dương Thị lang? Ồ, hôm nay ông ta đang trực ở Binh bộ, chưa từng lên triều sao? Ông ta cứ lên điện, hà tất phải xin chỉ?

Tướng quân đứng điện tấu:

- Hoàng thượng, Dương Nhất Thanh dẫn theo một người đang chờ chỉ ở ngoài Ngọ Môn. Nói người này là tướng quân du kích Bá Châu, tên là Giang Bân, biết rõ tình hình phản loạn của Bá Châu, cho nên đã nhanh chóng dẫn tới, nhận dự hạ cố hỏi thăm của Hoàng thượng.

- Hả? Mau mau tuyên hắn ta lên điện!

Chính Đức liền phấn chấn tinh thần, bách quan nhìn nhau xì xào khiến cho buổi triều biến thành cảnh ầm ĩ. Y vội vàng muốn biết tình hình Bá Châu thế nào, lại không ý thức được người này tới sẽ mang tới hậu quả nghiêm trọng gì cho bách quan đang công kích nhau.

Bách quan không cần chờ lệnh xuống, liền ngừng cãi vã, ai nấy đều trở về hàng của mình. Trên đại điện lặng ngắt như tờ, im lặng chờ thời khắc cuối cùng lật cây bài tẩy.

- Tuyên! Bộ binh Tả Thị lang Dương Nhất Thanh, tướng quân du kích Bá Châu Giang Bân lên điện!

Cùng với tiếng tuyên xướng, ngoài cửa điện đi vào hai người. Chỉ thấy một người đi trước vẻ mặt lẫm liệt, ngẩng đầu ưỡn ngực, ôm ngọc vật chính là Binh bộ Tả Thị lang Dương Nhất Thanh. Người đi theo sau, thân hình cao lớn, lưng hùm vai gấu, nghiêm nghị với thiết giáp quân y, phía trên còn dính đầy bùn máu đọng lại. Hai chân người này giống như đầy sức đàn hồi, bước đi giống như vừa mới đặt chân xuống đã đẩy người lên rồi.

Hai tay hắn ta xòe ra, giống như là cầm hai thanh đao thép vô hình, sẵn sàng rút ra, đầu thì ngó đông ngó tây, nhìn trên nhìn dưới, bộ dạng đó …. Bộ dạng đó giống như một con bọ ngựa đực đang diễu võ dương oai.

Chính Đức nhìn thấy bộ dạng này không khỏi bật cười. Chỉ thấy Dương Nhất Thanh bước tới trước điện, liền quỳ gối xuống, người đó phía sau cũng rất nhanh, vừa thấy hắn ta quỳ xuống cũng phịch một cái quỳ xuống đất, cúi đầu, đầu hắn ta nối ngay phía sau mông Dương Nhất Thanh.

Trong thời khắc căng thẳng như vậy, văn võ toàn triều cũng bị tướng quân du kích ngốc nghếch này mà bật cười lớn. Giang Bân đùa giỡn quả nhiên đã có hiệu quả, không khỏi thầm lộ vẻ đắc ý, nhưng lại cố ý giả giống quỳ ở đó, giống như người không hiểu quy củ ngẩng đầu lên nhìn trái nhìn phải, vẻ mặt ngơ ngác.

Hoàng đế Chính Đức ho lên hai tiếng, nén cười nói:

- Dương ái khanh bình thân!

Dương Nhất Thanh cung kính nói:

- Tạ Hoàng thượng!

Sau đó theo lời đứng dậy. Giang Bân thấy thế cũng ngốc nghếch đứng lên. Dương Nhất Thanh quay người trở về hàng, quay đầu lại nhìn, Giang Bân vẫn theo sau đít mình, không khỏi hoảng sợ, liền nói nhỏ:

- Không gọi ngươi mà, trở lại quỳ xuống đi!

Giang Bân “ồ” lên một tiếng, vèo một cái, như tia chớp quay lại chỗ cũ, vẫn quỳ ở đấy. Văn võ toàn triều lại cười ồ lên một trận nữa. Hoàng đế Chính Đức sáng ngời hai mắt lên, khen ngợi:

- Thân thủ rất nhanh, Giang ái khanh, ngẩng đầu lên. Giang ái khanh? …. Ầy, Giang Bân, ngẩng đầu lên.

- Ồ! Thần tuân chỉ!

Giang Bân giống như bây giờ mới biết là đang gọi mình, liền ngẩng đầu lên. Chính Đức nhìn thấy nửa bên mặt hắn ta là máu tươi, không khỏi sợ hãi nhảy dựng lên, thất thanh nói:

- Giang ái khanh, đây là bị trọng thương sao?

Giang Bân chỉ vào mặt mình, hỏi:

- Hoàng thượng là hỏi thần sao?

Hắn ta nhếch miệng cười, nói:

- Hoàng thượng, thần không bị thương. Hai cây trảm mã đao trong tay thần, trong nghìn quân vạn mã, tung hoàng ngang dọc, không ai địch nổi, phản tặc chết dưới tay thần nhiều không kể xiết. Những thứ này đều là máu của hưởng mã đạo tạo phản.

Chính Đức nghe xong, long nhan vui mừng nói:

- Người này quả nhiên là một hổ tướng!

Y vui vẻ hỏi lại:

- Giang ái khanh, Trẫm nghe nói ngươi biết rõ tình hình phản loạn Bá Châu, ngươi hãy kể lại tỉ mỉ cho Trẫm biết.

Giang Bân liền lên tiếng đáp lại, nói:

- Hoàng thượng, tiểu thần vốn là tướng sĩ Tuyên phủ, nhận được ân điển của Hoàng thượng, thăng làm du kích Bá Châu. Xưa nay đóng quân ở Phi giáp doanh Bá Châu. Hưởng mã đạo Bá Châu mưu phản, sau khi tiểu thần biết tin này vừa kinh sợ và tức giận, lập tức muốn dẫn quân đi bình phản. Không ngờ tướng tá trong quân có lòng đố kỵ với tiểu thần, lòng người không thuận, khó mà hành động.

Chính Đức tức giận nói:

- Khốn kiếp, nuôi binh ngàn ngày, dùng binh một giờ, nghe thấy có phản loạn, còn chần chừ bất động sao?

Giang Bân thấy thế liền dập đầu nói:

- Vâng vâng vâng, tiểu thần khốn kiếp, tiểu thần khốn kiếp.

Nói xong liền lấy tay ‘bốp” một cái vào miệng mình, rất là vang đã khiến cho toàn triều đều nghe thấy.