Ngược Về Thời Minh

Chương 358-1: Tiến thoái lưỡng nan (1)




Lưu Cẩn vào triều, Lư Sĩ Kiệt nhân cơ hội cáo từ. Gã không dám trực tiếp vào Dương phủ, cũng may mà ngày xưa qua lại với Dương Lăng sớm đã biết được con đường tin tức bí mật. Tới cửa hàng đồ cổ đầu hẻm, Lư Sĩ Kiệt liền gọi chủ tiệm ra, giả như xem qua một hồi, chờ tới khi gã mang bức tranh chữ ra tiệm bán đồ cổ, lên xe chạy thẳng tới cung Huyền Minh. Tin tức đã từ cửa sau báo thẳng tới Uy Quốc công phủ rồi.

Lưu Cẩn âm thầm phóng ra tiếng gió, chuyện này có thể lớn có thể nhỏ. Nếu tố cáo Lưu Cẩn tham lam làm trái pháp luật, lấy quyền mưu chuyện tư, vậy thì những giản thiếp kết giao thân mật này sẽ không hề có hiệu lực, bách quan cũng không kiêng nể gì Lưu Cẩn. Bởi vì từ trước đến giờ không vì một viên quan tham lam mà liên lụy tới cửu tộc.

Nhưng nếu làm cho tội danh này lớn lên, gài thêm tội cho y kết bè kết đảng loạn chính, thậm chí là tội danh soán ngôi tạo phản tất sẽ phải chết. Lưu Cẩn có mật hộp này trong tay, bách quan ai nấy cũng cảm thấy bất an, rất khó nói giữa công và tư, họ sẽ chọn cái gì? Nếu Dương Lăng dẫn đầu xung phong, đánh vào doanh địch bỗng phát hiện ra khắp nơi mai phục, ngay cả người mà mình mang vào đều có một nửa là bộ hạ của người ta, đó chính là toàn quân bị diệt, vĩnh viễn không thể trở mình được.

Vì vậy, hiểu được tâm thái của bách quan, trước khi không thể đánh giá được những thông tin này rốt cuộc có tác dụng thế nào, thì nhất định không được mạo hiểm, tự chui đầu vào chỗ khó. Điều này, Lư Sĩ Kiệt đã thấy rất rõ. Cho nên, nói cho ông chủ của tiệm đồ cổ đó biết, thông tin này bất luận thế nào cũng phải đưa tới tay Dương Lăng, nếu không tất cả sẽ sụp đổ chỉ là chuyện trong chớp nhoáng mà thôi.

Khoái mã tới Uy Quốc công phủ, Dương Lăng sớm đã lên triều rồi, thám báo biết sự việc quan hệ trọng đại, liền gấp đến độ vã mồ hôi hột, đành phải bái kiến hai vị đương gia chủ mẫu, nói ra tầm quan trọng của thông tin này. Nhưng hoàng cung đại nội há là nơi vào tùy tiện, thời gian hội triều, quan nhỏ lại không thể tự ý vào cung đình truyền tin. Đặc biệt là vừa vào điện Trung Hòa, bách quan nghị sự, ngay cả tin tức đưa vào trong cung, lại dám ở trước mắt bao nhiêu người mà đi báo tin cho Dương Lăng?

Hàn Ấu Nương nghe được tin tức này liền nóng như lửa đốt, lại không biết làm thế nào để phân ưu với tướng công, cố ý sai Đường Nhất Tiên đi. Nhưng dù văn võ mãn triều đều biết Đường Nhất Tiên là người được thiên tử tin yêu. Nhưng đến giờ vẫn chưa gả, Báo phòng là tư dinh của Chính Đức, ra vào không sao. Nếu tới hoàng cung đại nội vẫn hơi quá lễ rồi.

Cao Văn Tâm cũng không nghĩ ra cách nào, đang trăm mối tơ vò, bỗng nhớ ra trong nhà còn cất giấu một Nữ Gia Cát, liền kéo Ấu Nương đi gặp Thành Khởi Vận. Thành Khởi Vận biết hôm nay là thời điểm Dương Lăng và Lưu Cẩn quyết đấu, đồng thời dùng kế sách hôm qua đã định, trải qua suy nghĩ thật kỹ, đều liệu định tội này vừa đưa ra, bách quan ứng hòa, thì chí ít hoàng đế trước tiên cũng sẽ bắt giữ Lưu Cẩn, tịch thu gia sản là chắc chắn. Vậy thì Xưởng Vệ vào phủ thần không biết quỷ không hay bỏ lại chút chứng cứ, đại sự đã định rồi.

Cho nên hôm nay dù là thời điểm quyết chiến, Thành Khởi Vận vẫn không hề căng thẳng, cũng không biết là tu luyện nội công tâm pháp thể chất ngày càng khỏe mạnh, hay là nàng ngày đêm ở Giang Nam luận bàn, truyền thụ cho Dương Lăng bí thuật trong phòng ngày càng cao minh. Hôm qua bị Dương Lăng làm cho vui sướng khác thường, cốt mềm gân xốp, Thành đại tiểu thư xuân thùy chậm chạp, lúc này vừa mới thức dậy, đang lười trang điểm.

Xoay mình nhìn thấy Hàn Ấu Nương và Cao Văn Tâm, dù Thành Khởi Vận lớn tuổi hơn Hàn Ấu Nương nhiều, nhưng “thiếp” thấy chủ mẫu, vẫn có chút chột dạ. Con người chỉ có khi có lý do đặc biệt nào đó mới lo tới cái được cái mất.

Đáng thương cho nữ ma đầu Nội xưởng, Thành đại Đương Đầu quỷ kế đa đoan, đêm qua vừa cùng với Dương Lăng điên loan đảo phượng, bỗng thấy đương gia chủ mẫu chạy tới, liền giống như chú chuột sợ mèo, rụt rè đứng lên, mặt mày ửng đỏ, chỉ khiến cho đại phu nhân có chút khó xử với nàng.

Trong lòng Thành Khởi Vận đang lo lắng, vừa nghe Hàn Ấu Nương nói rõ lý do tới, trong lòng cũng vẫn hoảng sợ:

- Trong triều tranh giành lục đục với nhau, công khanh cả triều đều ở trong đó. Thành bại về cơ bản sớm đã chuẩn bị rồi, quyết trong thời gian ngắn, thám tử trong triều cũng được bố trí dày đặc. Không ngờ hôm nay suýt chút nữa không biết mình không biết người, hồ đồ bại trong trận tuyến rồi.

Lúc này mặt trời đã lên cao, hơn nữa hôm nay bách quan tới mục đích chính là cuộc chiến Lưu Dương. Buổi triều sớm không thể có chuyện có người mang chút lông gà và tỏi đi làm chuyện vô nghĩa. E là lúc này triều sớm đã kết thúc rồi. Hoàng đế đã nghỉ ngơi rồi, phải mở buổi triều trưa rồi. Lưu - Dương đang đối chất trên triều. Chuyện này không dễ chậm trễ, Thành Khởi Vận căng thẳng suy nghĩ, bỗng nhìn chằm chằm vào vẻ mặt đầy căng thẳng của Hàn Ấu Nương, nước mắt lưng tròng, đột nhiên nảy ra ý hay, hai tay đấm mạnh nói:

- Có cách rồi!

Hàn Ấu Nương mừng rỡ, nắm lấy cổ tay của nàng, liền nói:

- Tỷ tỷ có diệu sách gì, mau nói nghe xem.

- Ây da, phu nhân khách khí rồi, đau quá đau quá.

Thành Khởi Vận hít một hơi dài.

Hàn Ấu Nương dù là đàn bà, nhưng cũng đã luyện qua công phu cương mãnh bá đạo, khí công học đều là ngạnh khí công, khí lực đó không nhỏ, vì quá vui mừng, bàn tay nhỏ bé nắm chặt lại, đã xiết chặt lấy cổ tay nhỏ dài của Thành Khởi Vận. Hàn Ấu Nương liền buông tay ra, liên tục xin lỗi.

Thành Khởi Vận nói:

- Phu nhân, nhanh chóng mặc bào phục cáo mệnh tiến cung. Người là Quốc công phu nhân, cùng phu cùng lễ, an nguy của đại nhân, sẽ phải đổ lên đầu người rồi.

Cao Văn Tâm cũng biết lễ nghĩa cung đình, nghe thấy vậy liền ngẩn người ra nói:

- Nhưng Ấu Nương không có nha bài, lại chưa từng được tuyên triệu. Hơn nữa, là một người phụ nữ, dùng danh nghĩa gì để tiến cung?

Thành Khởi Vận nói:

- Đó cũng không sao, phu nhân nhanh chóng đi trang điểm, những việc khác để ta sắp xếp!

Hàn Ấu Nương nghe thấy thế liền vội vàng trở về, lấy cáo mệnh bào phục ra, mặc vào chỉnh tề, ngoài cửa đã chuẩn bị xe ngựa sẵn sàng. Thành Khởi Vận thấy nàng đã ra, liền kéo nàng lên xe ngựa, lao như bay tới kinh thành.

Xe ngựa đi vội, xóc nảy lên. Thành Khởi Vận và Hàn Ấu Nương ngồi sóng vai nhau:

- Phu nhân, chúng ta đi thẳng tới Tây Môn. Tây Môn cung vệ, thái giám có người của thuộc hạ. Tới Tây Môn sẽ nói Quốc công phu nhân có chuyện gấp cầu kiến Vĩnh Phúc Công chúa điện hạ, để họ cho vào truyền bẩm. Sau khi phu nhân vào cung nhanh chóng tới Hoàng Am, lập tức nói chuyện này cho cô ta biết, để Công chúa điện hạ bất luận thế nào cũng phải nghĩ cách thông báo tin này cho Quốc công.

Nếu Quốc công đã và đang ở điện chỉ trích Lưu Cẩn làm loạn triều chính, chủ mưu tạo phản. Còn bách quan vì tư mà lui bước, không dám ứng đáp cùng, khiến cho Quốc công rơi vào thế nguy hiểm. Đó cũng cần phải thông báo cho Quốc công biết, nói có thông tin chính xác, mời Hoàng thượng kiểm chứng, để tránh bị trị tội.