Ngược Về Thời Minh

Chương 355-7: Nhất tiễn song “điêu” (7)




Lễ Bộ Thượng thư Vương Hoa, Lễ Bộ Thị lang Lý Đạc, Hình Bộ Thị lang Ngụy Thân và một đám quan viên lập tức như ong vỡ tổ hưởng ứng nói:

- Thần tán thành!

- Chúng thần tán thành!

Ở trong lòng Chính Đức, Dương Lăng tất nhiên là thí sinh tốt nhất, đám người Dương Đình Hòa tiến cử chính là tâm ý của y. Chính Đức mắt nhìn Dương Lăng vẫn chắp tay đứng im bên cạnh, hơi băn khoăn nói:

- Dương khanh, vì mục đích chung, khanh cố mà làm đi. Trẫm biết, thời gian này ngươi còn đang bận rộn bên ngoài, thật sự khá khổ cực. Hiện tại lại phụ trách công việc Hoàng am. Như vậy đi, hoàng thân quốc thích, huân thần công khanh, ngươi cứ việc chọn lựa, tìm mấy người trợ giúp, có thể giảm bớt một chút.

Dương Lăng thản nhiên cười, liếc xéo sắc mặt xanh mét của Lưu Cẩn, lạy dài nói:

- Ăn lộc của vua, vì quân phân ưu, là bổn phận của thần tử. Thần nguyện tận tâm tận lực, chấn chỉnh Khoa đạo, xin Hoàng thượng yên tâm!

.................

Gối uyên ương thêu chồng lên nhau, Dương Lăng nằm lên, gác lên hai tay, vẻ mặt tươi cười thích thú. Đây là khuê phòng của Ngọc Đường Xuân, sau khi được Công gia phủ tu sửa sử sang lại đã hủy bỏ hai gian phòng cất giữ đồ ở giữa, phòng rộng hơn, giường thêu cũng thay đổi lớn hơn trước.

Ngọc Tỷ Nhi mặc chiếc váy mỏng bạch la màu trắng, bờ vai mịn màng, eo buộc dây lưng lụa. Nàng đang ngồi rửa chân cho Dương Lăng. Người ngồi xổm xuống, cánh lụa mỏng như cánh ve, áo ngực trễ xuống hiện lên khe ngực như ngọc, bụng ngọc bằng phẳng nhỏ nhắn, eo nhỏ chưa đến một nắm tay, đùi ngọc thon dài trắng nõn.

Thân hình vừa mới tắm xong, đôi môi anh đào đỏ thắm, gương mặt không trang điểm nhưng lại mượt mà như phấn. Mái tóc đen tuyền ướt thả trên vai, càng toát lên gương mặt xinh đẹp vô cùng quyến rũ lòng người.

Báu vật tuyệt thế như vậy, cảnh xuân trong phòng như thế, người ngoài nào có duyên mà được ngắm. Dương Lăng lại nhìn chăm chú lên đỉnh màn, hoàn toàn không chú ý đến.

Rốt cục đã kéo ra màn đại chiến, trong lòng Dương Lăng có một sự hưng phấn khó hiểu. Người đàn ông bất kể trầm ổn thế nào, trong lòng đều cất giấu lòng hiếu chiến. Trận chiến mở màn đắc thắng, khiến Dương Lăng như uống rượu nguyên chất mà say khướt. Khoái cảm này không thua kém được ôm lấy tiểu mỹ nhân Ngọc Đường Xuân “hưng vân bố vũ, cộng phó vu sơn”.

Hôm nay nhất tiễn song điêu, đầu tiên là tránh nặng tìm nhẹ, thuận lợi cứu bách quan Ngọ môn, tiện đà dẫn theo đà phát triển, phụng chỉ điều tra Khoa Đạo Ngôn Quan, khai hỏa phát súng đầu tiên phát động tổng tiến công về hướng Lưu Cẩn. Có lẽ còn chưa ý thức được mục đích thực sự của mình, dù là ý thức được, Lưu Cẩn cũng không kịp đi đắp lại nhiều lỗ hổng như vậy.

Lợi dụng chấn chỉnh quyền lực Khoa Đạo, đả kích thế lực Lưu Cẩn xếp vào trong Khoa Đạo. Chỉ có điều ngay đầu tiên, lời khai và tội trạng của họ lôi kéo rất nhiều tham quan ô lại. Khi đó theo nhiều chứng cứ chính xác đưa lên ngự tiền, sự thật khiến cho bất luận kẻ nào cũng không thể ngăn cản quan viên thanh tra đơn thuần chỉnh đốn Khoa đạo mà mở rộng toàn bộ kinh sư.

Sau đó, từng manh mối mảnh dài, từng món chứng cứ đều chĩa vào đầu sỏ Lưu Cẩn. Làn gió chỉnh đốn tham nhũng Khoa Đạo hủ lậu bùng lên cuốn tất cả về hướng Lưu Cẩn, khi đó, thanh thế của mình cũng càng lúc càng lớn, theo toàn bộ quá trình thanh tra, minh hữu gia nhập vào mình cũng sẽ càng ngày càng nhiều. Lưu Cẩn, ngươi còn không đổ sao?

Không cần phải nói những ích lợi theo đó mà sinh ra, lợi dụng việc này, chọn một nhóm hoàng thân quốc thích, huân thần công khanh có ảnh hưởng, có thế lực, bối cảnh phức tạp, giao tiếp rộng gia nhập vào trận doanh của mình kề vai chiến đấu, từ nay về sau xây dựng nên địa vị và nhân mạch quan hệ của mình trong hai thế lực quần thể đặc thù này.

Lưu Cẩn làm ác quá nhiều, đắc tội cũng quá nhiều người, đến lúc đó xem y xoay chuyển thế nào. Dương Lăng cẩn thận suy nghĩ sau một lúc lâu, đều không thể nghĩ ra được cơ hội trong chết cầu sống của Lưu Cẩn, nụ cười bên môi càng đậm.

Dùng khăn lụa mềm mại lau sạch nước trên chân của lão gia, Ngọc Tỷ Nhi len lén liếc hắn một cái. Nụ cười khóe miệng của lão gia quá gian xảo, khiến cho tim người ta đập mạnh, chẳng lẽ hẳn lại nghĩ được biện pháp “chỉnh người…” gì đó sao? Khuôn mặt xinh đẹp của Ngọc Tỷ Nhi càng thêm đỏ rực.

Bưng chậu đồng đi rồi, cởi giầy, nhẹ nhàng bò lên giường ôm Dương Lăng, Ngọc Tỷ Nhi xấu hổ mang e sợ, đôi mắt đẹp ẩn tình khẽ gọi:

- Lão gia, chuyện gì mà vui vậy?

Dương Lăng một tay vỗ vỗ lên bộ ngực mềm mại của nàng, tay kia thì vuốt ve cặp đùi quyến rũ kia, cười nói:

- Đương nhiên vui rồi…lão gia của nàng rất lâu không qua năm quan, chém sáu tướng, nếu thử chút mùi vị đại chiến rồi. Nhưng hôm nay, ta uy phong lẫm liệt, nhất tiễn song điêu, ha hả hắc..... “Nhân sinh đắc ý tu tận hoan”, “Xuân phong đắc ý mã đề tật” nha.

(Nhân sinh đắc ý tu tận hoan: Trong Bài thơ Thương tiến tửu của Lý Bạch;

Xuân phong đắc ý mã đề tật: Trong Bài thơ Đăng khoa hậu của Mạnh Giao)

- Hoá ra lão gia lại đang nghĩ điều này.

Ngọc Tỷ Nhi yêu kiều gắt khẽ, sóng mắt cười duyên dáng, dịu dàng nói:

- Lão gia qua năm quan, chém sáu tướng, bản lĩnh là có, tuy nhiên còn phải đợi Liên nhi tỷ tỷ trở về, hơn nữa còn phải được phu nhân và Văn Tâm tỷ tỷ nguyện ý tán thành nữa.

- Hả?...Ta qua năm quan, chém sáu tướng thì liên quan gì đến các nàng ấy?

Dương Lăng ngẩn ra, ngạc nhiên nhìn Ngọc Đường Xuân.

Chỉ thấy đôi mắt đẹp Ngọc Đường Xuân ngậm xuân, khuôn mặt xinh đẹp ửng hồng, nhìn lại hắn dịu dàng quyến rũ cười nói:

- Tuy nhiên nhất tiễn song điêu này thật ra khá dễ dàng đấy.

Thân thể nàng mềm như không xương ngả lên người Dương Lăng, phả hơi thở dồn dập nóng hổi vào tai hắn:

- Lão gia nhà ta anh minh thần uy, thiếp thân yếu đuối bồ liễu, khó chịu nổi rồi, còn ước gì lão gia tiễn song điêu đấy.

- Anh minh thần võ? Ta còn “văn thành võ đức” đấy. Nàng đang nói cái gì vậy, nàng..... có phải nàng hiểu lầm ý tứ của ta hay không?

Đã thấy xuân tình hiện lên gương mặt của Ngọc Tỷ Nhi, đuôi lông mày khóe mắt lộ vẻ mơ màng, lại nhướn đôi môi thơm lên. Khi hắn nhẹ hôn lên đôi môi một chút, nàng đưa tay lên gõ lên bức tường màu trắng vài tiếng. Đêm dài tĩnh lặng, mặc dù gõ không mạnh, nhưng thanh âm lại không hề nhỏ.

Dương Lăng đang khó hiểu, lại nghe Ngọc Tỷ Nhi nũng nịu kêu:

- Tiểu Ni tử không biết xấu hổ, nghe thấy không. Lão gia gọi muội tới đó.

“Két”.

Ngay sau đó, một tiếng “két” của cánh cửa vang lên, một bóng người xinh đẹp tiến nhanh vào, vượt qua bình phong mới đứng lại. Dương Lăng nhìn ra, chỉ thấy Tuyết Lý Mai cũng không sợ lạnh, chỉ mặc quần lót, ngực ôm cái gối mặt đỏ rực đứng ở đó, lộ ra cánh tay và cặp đùi trắng mịn.

Ánh đèn chiếu vào làn da non mịn như tuyết, lóng lánh tỏa sáng, áo lót mỏng dán sát vào người, có thêu đôi bướm đang múa trong khóm hoa, bầu ngực nhỏ nhắn tròn trịa nhô lên lộ ra đường cong tuyệt mỹ, ngay nơi đỉnh là nhụy hoa vàng nhạt, một con bướm giương hai cánh đậu trên đó, như muốn vỗ cánh bay lên.

Eo nhỏ bằng nắm tay trắng mịn màng, cặp đùi thẳng tắp mượt mà, trơn bóng, làm cho người ta vừa thấy trái tim lập tức đập mạnh tinh thần cũng chao đảo.

Dương Lăng thấy thế vội vàng vén chăn, kêu lên:

- Nha đầu ngốc, mau vào đây nào, cẩn thận lạnh.

Tuyết Lý Mai “vâng” một tiếng, lẹp xẹp chạy tới, ném chiếc gối, giống như con Tiểu Tuyết điêu nhảy lên giường, rất linh hoạt chui vào chăn, thả thân thể thơm mát vào ngực Dương Lăng, hai tay ôm chặt lấy eo lưng hắn. Hai tiểu mỹ nhân một trái một phải, ôm lấy hắn.

- Hay cho nhất tiễn song điêu, hóa ra là nhất tiễn song “điêu”.

Dương Lăng vừa bực mình vừa buồn cười, hai thân thể thơm mát mềm mại nằm trong lòng hắn, cả người hắn cũng bắt đầu nóng rực lên.

Hắn đưa hai tay luồn qua dưới xương sườn hai tiểu mỹ nhân, khẽ vuốt ve hai bầu ngực căng tròn, nhìn chăm chú vào cánh môi của các nàng, híp mắt lại, một câu hai ý nghĩa mà nói:

- Ha hả, Ngọc nhi, lão gia ta dạy cho nàng, ba chúng ta có thể qua năm cửa, chém sáu tướng đấy...

Dương Lăng nhấc chân đá, hai tiểu mỹ nhân kêu lên, chiếc chăn bị hất lên, khi một đóa mây bay lên rơi xuống, đã che kín ba người trong đó, cảnh xuân vô hạn lập tức bị che kín…