Ngược Về Thời Minh

Chương 343-4: Dân chúng Cố An nổi dậy (4)




Y vừa nói tới đây, cánh cổng đột nhiên “kịch’ một cái mở toảng, Hoa Ngọc kinh ngạc ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy cái trống lớn đặt ở cổng nha môn không hiểu sao bị rơi khỏi giá xuống đất, rồi lăn long lóc ra ngoài cổng.

Ngay sau đó là một con bạch mã xuất hiện ngay trước cổng, rồi lập tức có một người trung niên mặc bộ áo bào cung giám màu xanh mới tinh, mặt trắng nhẵn không một cọng râu đằng đằng sát khí xông vào. Theo sau là 6,7 người cưỡi ngựa, tiếp sau nữa là một toán lính thu thuế trên tay toàn là gậy gộc, roi da, xích sắt.

Tuần Kiểm nghe danh tới chặn, binh lính và tráng sĩ bị người này làm cho khiếp đảm, sợ hãi đứng đó, không ai dám tiến lên cản trở, chỉ thấy vị Thái Giám trên con bạch mã hơi khom người khiển ngựa đi vào cổng, vào giữa sân lớn rồi mới thẳng lưng lên, nhìn quét một lượt tứ phía, rồi lạnh lùng nói:

- Cố An Thôi Quan Hoa Ngọc là vị nào? Gọi ra đây gặp ta!

Một Tuần Kiểm lấy hết can đảm quát lớn:

- Ngươi là ai, dám cưỡi ngựa xông vào nha môn, coi thường triều đình như vậy?

“Vút!” Lời Tuần Kiểm vừa dứt, một sợi roi vụt qua trước mặt, y còn chưa kịp tránh thì vai đã bị dính một cú vụt trời giáng, tức khắc áo rách ăn cả vào thịt, đau tới mức kêu la thảm thiết rồi lảo đảo lùi hai bước, phẫn uất nói:

- To gan, dám đánh quan sai?

Trương Trung cười thâm hiểm, rồi từ từ thu sợi roi da rắn ngũ sắc lại. Mặc Đơn Cửu đứng cạnh cười vẻ quái gở nói:

- Quan? Quan cái gì? Trương công công bọn ta là quan to nhất Bá Châu này rồi, tiếc cho cái mắt chó mù dở của ngươi! Chẳng phải là cưỡi ngựa xông vào nha môn là chịu hình phạt quất roi sao? Trương công công tới rồi, vậy mời Hoa đại nhân ra chấp pháp!

Hoa Ngọc rõ ràng là đang ngồi ở đại đường, nhưng ông ta giả như không thấy gì cả. Đoạn vừa khoa trương hô to gọi lớn, vừa khẽ nháy mắt ra hiệu cho một vị Tuần Kiểm đứng ở cạnh cửa, đây là huynh đệ tâm phúc của ông ta, người này hiểu ý, lập tức âm thầm rút lui, sau đó men theo hành lang chuồn ra ngoài.

Hoa Ngọc lúc này mới phủi phủi áo bào, đứng thẳng người lên, đi ra khỏi đại đường, cúi mình hành lễ, ôn tồn đúng mực nói:

- Hạ quan Hoa Ngọc bái kiến Trương công công.

Thủ hạ của Trương Trung lập tức đánh trống reo hò:

- To gan, gặp Trương công công lại không quỳ xuống, một tên quan thất phẩm tép riu, ngươi tính làm phản hả?

Hoa Ngọc khẽ mỉm cười, dõng dạc hỏi:

- Không hay Trương công công là quan mấy phẩm?

Đám Thuế Lại nghe vậy đột nhiên cứng họng lại. Hoạn quan thì không có phẩm bậc quá cao. Ngay cả đến những đại hoạn quan triều mình như Vương Chấn, Lưu Cẩn, thậm chí là cửu thiên tuế Ngụy Trung Hiền sau này, luận phẩm bậc thì cũng chỉ là hoạn quan nội đình tứ phẩm. Mặc dù quyền lực của bọn họ thì vô biên, đại học sĩ nội các gặp bọn họ phải khúm na khúm núm, lục bộ cửu khanh gặp thì phải quỳ xuống hành lễ, quan viên địa phương mà được nhận làm con nuôi bọn họ thì lấy đó làm vinh dự, còn vô sỉ tới mức làm nô tài cho nô tài. Nhưng những điều đó không phải do triều đình quy định.

Trương Trung chỉ là một hoạn quan bát phẩm do Ti Lễ Giám cử ra. Nếu luận phẩm bậc thì còn thấp hơn Hoa Ngọc, nếu thực sự tính xem ai mới nên hành lễ với ai, thì Trương Trung phải xuống ngựa mà hành lễ với Hoa Ngọc. Trương Trung đỏ bừng mặt, ngượng quá hóa giận nói:

- Bản Trấn Thủ tới đây, không phải là để luận phẩm bậc với Hoa đại nhân. Được Hoàng Thượng tín nhiệm, bản quan được phó thác chức vụ Trấn Thủ Bá Châu, bản quan dốc hết lòng trung, tận tâm tận lực làm việc cho Hoàng Thượng, nhưng Hoa Thôi Quan ngươi lại nhận hối lộ của điêu dân, liên tục cản trở thuế lại thi hành công vụ, cảm trở người của bản quan khai khoáng, bản quan hỏi ngươi, ngươi có biết tội?

Hoa Ngọc điềm nhiên nói:

- Trương công công, người nào chỉ trích ta nhận hối lộ, thì phải đưa ra nhân chứng vật chứng, có chứng cứ rõ ràng rồi thì mới dễ nói chuyện. Còn về việc cản trở thuế lại thi hành công vụ, lời này nên giải thích thế nào? Thuế má triều đình đã được ban bố rộng rãi, đám thuế lại đó tự vẽ ra quy định, kiếm trác ngoài chế định của triều đình, rõ ràng là mượn việc công để tư lợi, bách tính bị sách nhiễu như vậy, thì phải báo quan, bản quan làm đúng chức trách, là phải an dân. Còn về việc đào mỏ vàng…

Hoa Ngọc cười lạnh một tiếng, vẻ châm chọc nói:

- Từ cổ tới nay chưa nghe việc thăm khám mỏ quặng mà lại phải đào tới nền nhà người dân, tuyệt hơn là những việc gọi là khai quặng đó chỉ nhằm vào nhà hương thân phú hào mà đào, thì đó thật sự là đào đúng chỗ lắm, không có vàng thì cũng nhất định móc được vàng ra. Bản quan là Cố An Thôi Quan, bảo vệ trị an địa phương là chức trách của ta vậy, sao có thể nhắm mắt làm ngơ?

Trương Trung cũng cười gian ha hả một tiếng, nói:

- Hoa ngôn xảo ngữ, tuy nhiên cũng đều là trốn tội cho ngươi cả, ngươi cần nhân chứng vật chứng mới cúi đầu nhận tội chứ gì? Người đâu…

Mặc Đơn Cửu lập tức quay về phía sau gọi lớn:

- Dẫn nhân chứng tới!

Lập tức một loạt tiếng xiềng chân vang lên, chỉ thấy độ hơn chục người dân thường quần áo rách nát, mình đầy thương tích đeo gong xiềng bị đám thuế lại xô đẩy áp giải tới, bị Mặc Đơn Cửu quát tháo ra lệnh, nhất loạt quỳ xuống đất.

Mặc Đơn Cửu chỉ mặt Hoa Ngọc quát lớn:

- Các ngươi nói đi, Hoa Ngọc có phải đã nhận bạc của các ngươi nên mới giúp đỡ các ngươi, ngăn cản thuế lại thi hành công vụ?

“Bộp” một tiếng giòn tan, một ông già bị đánh đau tới run rẩy, nơm nớp lo sợ mở miệng nói:

- Vâng…vâng ạ, Hoa đại nhân, ông ta…không không không, là Hoa cẩu quan gã đã nhận của nhà tôi 10 lạng bạc, nói là cho phép tôi vào thành bán gà, không cần phải nộp thuế, nếu như có ai thu thuế thì gã sẽ ra mặt bảo vệ tôi…

Hoa Ngọc sớm đã biết bọn người này sẽ tìm cách đối phó với mình, chỉ không ngờ là lại sử dụng cái phương pháp ti tiện đến thế. Trong nhà người dân nuôi có vài con gà, bán cả đi cũng chỉ được 1, 2 lạng bạc, có ai đi hối lộ cả chục lạng không chứ?

Có ông già kia nói trước, dưới sự uy hiếp của roi da, những người còn lại cũng bắt đầu nhắm mắt nói bừa theo những điều mà Mặc Đơn Cửu đã dạy từ trước. Gì mà Hoa Ngọc thích vợ của mình, vô liêm sỉ yêu cầu phục vụ ông ta một đêm, bảo đảm cả nhà bình an, gì mà cửa hàng than bị Hoa Ngọc vơ vét không ít bạc, kết quả là dưới sự bao che của ông ta đã trốn được bao nhiêu thuế. Hoa Ngọc ban đầu cũng muốn biện bạch vài câu, sau đó càng nghe càng thấy hoang đường, Trương Trung rõ ràng là đang sắp đặt vu khống hãm hại, nên giờ có nói gì cũng không có tác dụng, bèn đứng đó cười khẩy không nói gì.

Những người này đều là tiểu thương, đều là vì không có tiền nộp thuế hoặc có ý đồ bỏ trốn nên đã bị sở thuế bắt lại, dùng cực hình tra tấn, bày mưu đặt kế bọn họ hãm hại Hoa Ngọc, những người này bị tra tấn không chịu nổi, đành phải thuận theo sắp đặt.

Trương Trung ngồi ngay ngắn trên ngựa, nghe đám người kia mồm năm miệng mười được kha khá rồi, mới cười lạnh một tiếng, nói:

- Nhân chứng đã có rồi, còn vật chứng, thì đương nhiên phải khám xét phủ nha của ngươi mới biết. Người đâu, gô cổ Hoa Ngọc lại, khám xét toàn bộ phủ nha!