Ngược Về Thời Minh

Chương 342-4: Mặt trời Minh triều vẫn mọc ở đằng Đông (4)




Trương Trung thì không cho là như vậy, trợn ngược mắt nói:

- Sinh loạn cái gì? Cái lũ điêu dân! Chắp tay đưa tiền cho bọn giả thần giả thánh thì cam tâm tình nguyện. Còn đưa cho ta thì khóc cha la mẹ. Ngươi chớ có lo lắng, lần này là mệnh lệnh của Lưu công công, là để xây Huyền Mình Công cho Thái Hoàng Thái Hậu cầu phúc, việc này Hoàng Thượng cũng biết, ta càng dốc sức thì càng thể hiện lòng trung thành.

Ha ha, mà ngộ nhỡ có vấn đề gì thật, thì đều là vì tấm lòng trung thành với Hoàng Thượng nên làm việc quá đà. Ta lại là gia nô của Hoàng Thượng, cùng lắm thì bị quở trách vài câu, thế thì chỉ có càng được thêm tín nhiệm thôi; ngươi không phải sợ, yên tâm mà ngồi ở nha môn Tri Châu, có kẻ nào dám kiện cáo, thì cứ cho đi gặp Diêm Vương luôn.

Trương Trung nói xong hỏi lớn:

- Uy Quốc Công vẫn chưa chịu nhận tài sản của Ảm gia sao?

Phàn tri châu bất đắc dĩ ngồi xuống ghế, nói:

- Nhận, nhận rồi, hắn rất tỉ mỉ, xem từng mảnh đất một, tra từng đồ vật một, hết nửa ngày mà cũng chẳng tra được bao nhiêu. Tiếp đó lại có đám hương thân đã từng bị bọn giả thần thánh lừa đảo ra mặt cảm tạ, lại mời yến tiệc. Đến bây giờ ngay cả nửa số tài sản cũng chưa tra xong.

Việc này thì Trương Trung biết rõ, bởi Trương Mậu cũng đã từng nói với ông ta. Trương Mậu thực ra không phải huynh đệ đồng tộc của ông ta, chỉ là bởi cùng họ, lại hàng mèo mả gà đồng với nhau cả nên mới tương hợp, dùng huynh đệ làm cách xưng hô. Khi ra ngoài đối ngoại thì vẫn tự giới thiệu là huynh đệ đồng tộc.

Biểu đệ của Trương Mậu là Giang Bân từ Đại Đồng tới tiếp quản quân đội của nguyên Chỉ Huy Sứ Chu Đức An, nhậm chức Bá Châu Du Kích Tướng Quân. Y và Dương Lăng là bạn bè cũ, có mối quan hệ này, Trương Mậu và Dương Lăng bây giờ rất thân thiết. Hôm nay Trương Mậu và biểu đệ Giang Bân mở tiệc mời Dương Lăng, còn phái người dò hỏi xem hắn có tới dự tiệc không.

Trương Trung cười ha hả nói:

- Chỗ Dương Lăng thì ngươi không phải lo, hắn bây giờ là một Quốc Công có tiền nhưng không có quyền, khi làm công sai thì còn oai phong chút, đó cũng chẳng phải là mượn cớ vơ vét sao? Chỉ là hắn dù gì cũng là Quốc Công, không thể hạ mình mà cướp trắng giống như ta được. Cái con gà trống chết tiệt Ngải Kính kia, cả nhà treo cổ, chả phải là do hắn phát hiện, rồi sau đó đưa án đến chỗ nha môn Tri Châu ngươi sao? Dương Thanh Thiên? Ngươi xem hắn quan tâm quái gì đến cái án này không? Còn chẳng phải là cả ngày chỉ biết uống rượu tầm hoan?

Ông ta quay người vỗ vai Phàn Mạch Ly, nói:

- Không phải lo lắng, có ta ở đây, đảm bảo người vô sự. Giờ ta phải đi Cố An xem tình hình đào mỏ thế nào, để hôm khác mời ngươi đến uống rượu sau.

Phàn Mạch Ly thấy Trương Trung không nghe khuyến cáo, chỉ đành cười gượng cáo từ ra về, Trương Trung tiễn Phàn tri châu xong, lập tức trầm mặt xuống nói với quản gia Hàn Bính:

- Vừa rồi ngươi nói Cố An Thôi Quan Hoa Ngọc đánh người của ta?

Hàn Bính đáp:

- Công công, không chỉ có vậy, cái thằng Thôi Quan đó không biết điều, người của chúng ta đến Cố An đào quặng, đám điêu dân đến chỗ Hoa Thôi Quan kiện cáo, y thường cản trở người của ta đào hố trong nhà của hương thân phú hộ. Hôm qua chúng ta cử Thuế Lại xuống nông thôn thu thuế, bạo dân phản kháng, đuổi đánh Thuế Lại. Người của ta phi ngựa tới sở nha báo án, cầu viện cử người trợ giúp, cái tên Hoa Thôi Quan đó lại lấy cớ người của ta phi ngựa xông thẳng vào nha môn là phạm luật, nên trói lại đánh một trận.

Trương Trung phẫn nộ, nói lớn:

- Cái gan chó của thằng Hoa Ngọc này to lắm, dám không coi ta ra gì!

Hàn Bính thêm dầu vào lửa nói:

- Công công, tiểu nhân thấy tên Hoa Ngọc này chắc hẳn là đã nhận đút lót của đám phú hộ kia rồi. Có tên này chống lưng, nên đám phú hộ hương thân Cố An mới dám chống đối Thuế Lại của ta. Do tên này vướng chân vướng tay, nên các huynh đệ mới không thu được tiền, vừa rồi sao công công không nói với Phàn đại nhân chứ.

Trương Trung cười lạnh nói:

- Nói thì được ích gì? Đó là Cố An Thôi Quan, chức vụ mặc dù thấp hơn Phàn Mạch Ly, nhưng họ Phàn kia không thể bãi chức hắn được. Đi, tới Cố An, ta trực tiếp gặp cái thằng Hoa Ngọc này, xem xương cốt gã cứng, hay là roi của ta ác.

Ở phủ Trương Mậu, chủ khách tận hoan.

Thân phận công khai của Trương Mậu cũng là một đại địa chủ, đại thân hào, biểu đệ y là bạn cũ của Dương Lăng. Trương Mậu biết vậy trong lòng vui lắm, đối với y mà nói, Dương Lăng là một nhân vật hô mưa gọi gió trong kinh thành, có duyên kết giao, thế nên chỉ có lợi chứ không có hại, nhờ vào quan hệ của biểu đệ, hôm nay long trọng mở tiệc, khoản đãi Dương Lăng.

Dương Lăng vì muốn kéo dài thời gian dừng chân ở Bá Châu, nên đã hạ mình đi dự tiệc. Hôm nay là lời mời của Giang Bân, Dương Lăng đang kiểm tra từng hạt một trên hai sợi dây chuyền mà nghe nói mỗi sợi có tới một trăm linh tám hạt trân châu của Ảm gia tại nha môn Tri Châu. Vừa nghe có người mời đã bốc đít đi luôn. Phàn Mạch Ly nhân cơ hội đó, đã tranh thủ thời gian tới chỗ Trương Trung kể khổ.

Trương Mậu không có cái tính bẩn thỉu của các hương thân địa chủ, mà đối nhân hào sảng phóng khoáng. Dương Lăng nom y vậy cũng thuận mắt. Trong lúc nói chuyện mới biết, thì ra tổ tiên của Trương Mậu không phải người Hán, mà là hậu duệ của Đóa Nhan Tam Vệ vào thời kì Vĩnh Lạc năm xưa di cư vào nội địa. Lúc đó có một số lượng lớn hậu duệ của Đóa Nhan Tam Vệ được bố trí tại Bá Châu, tổ tiên Trương mậu đổi sang họ người Hán, định cư luôn ở đây, trải qua hơn trăm năm thì lập được cơ nghiệp này.

Giang Bân gật gù đắc ý tâng bốc mối quan hệ năm xưa giữa biểu huynh và Dương Lăng ở Kê Minh Dịch. Năm đó Dương Lăng còn là một sư gia ở nha môn tri huyện, trong trận Kê Minh Dịch thì căn bản không có chiến tích gì, nhưng với cái miệng của Giang Bân, thì Dương Lăng sinh ra đã là một đại tướng hữu dũng hữu mưu. Trận Kê Minh Dịch mà không có Dương Lăng, thì sớm bị san thành bình địa.

Dương Lăng nghe thấy buồn cười, Trương Mậu thì không hoài nghi gì. Dương Lăng ở Đại Đồng, ở Giang Nam, ở Malacca cho tới Tứ Xuyên đều là một vị tướng hữu dũng hữu mưu. Có ai ngờ là cái thời Kê Minh Dịch đó, hắn mới chỉ là một thằng nhãi ranh. Nghe những gì Giang Bân giới thiệu, Trương Mậu khâm phục lắm, liên tục nâng chén kính rượu Dương Lăng.

Ba người vui vẻ mấy chén, Giang Bân nhân lúc nhàn chuyện hỏi:

- Quốc Công, khi ta tới nha môn tri châu mời tiệc, có gặp Thái Giám trong triều đi ra, vậy trong triều có hạ ý chỉ gì vậy? Lẽ nào là xử lí việc loạn dân Thắng Phương trấn xưng đế?

Dương Lăng thực ra đêm qua đã nhận được mật chỉ của Chính Đức. Hoàng Đế Chính Đức thấy Dương Lăng lén lén lút lút thông qua Đường Nhất Tiên trình mật tấu lên, lại muốn đi vi hành xử án, nhất thời cao hứng, lập tức nóng lòng muốn tới Bá Châu gặp hắn, cùng nhau trị tham quan, bắt đạo tặc.

Chỉ là lúc đó miệng lưỡi của tam đại học sĩ thì y không thèm để ý, còn cái miệng của Đường Nhất Tiên thì y chịu không nổi. Chủ ý vừa mới nói ra là đã phải nghe tiếng sư tử gầm, gầm đến mức Chính Đức sợ vãi linh hồn, ngoan ngoãn bỏ chủ ý xuất kinh làm loạn, liền hạ chỉ trả lời Dương Lăng, lệnh hắn tiết chế quan lại, binh mã Bá Châu, toàn quyền phụ trách các việc liên quan.