Ngược Về Thời Minh

Chương 341-1: Ta lên trời tìm thanh quan (1)




Dương Lăng vừa đi, vừa giới thiệu với Giang Bân về hình hình chung. Giang Bân nghe xung cũng kinh ngạc mà cười. Khó mà tưởng tượng được trên thế giới này lại có chuyện hoang đường như vậy. Khi Giang Bân ở kinh thành, đã nghe nói Giang Nam có một nông thôn, một nông phụ tự lập làm đế, phong hậu phong thần. Bởi vì giao thông ách tắc, mãi cho tới 10 năm sau thông tin mới được tiết lộ ra.

May mắn những tên khốn nạn không sợ chết này gặp một vị nhân chủ, Hoàng Trị Hoàng đế nghe được chỉ là một chuyện cười. Còn đám cận thần Lưu Kiện, Tạ Thiên nói cười một trận nói ân chỉ miễn xá cho bọn họ, mới không có gây thành thảm kịch tàn sát cả thôn.

Mặc dù Dương Lăng đã nghe qua chuyện hoang đường này, nhưng trong lòng vẫn luôn nghĩ rằng những người dân mu muội không biết đó mới có khả năng làm ra những chuyện hoang đường như vậy. Phụ thân của Vương Mã Đường Vương Trí là tụng côn nổi tiếng của Bá Châu. Cô ta lại từ khi còn nhỏ đã lang thang phố xá, kiến thức rộng rãi, sao cũng lại làm ra chuyện ngu ngốc như vậy chứ?

Giang Bân nghe nói là một hương dân mưu nghịch tạo phản tự lập làm đế, trong lòng thấy vui mừng:

- Đây có lẽ là một công lớn. Đặc biệt là lần này lại cùng với Dương Lăng tác chiến, dính tới hào quang thần phúc của người ta, nói không chừng không bao lâu nữa mình lại còn được thăng chức.

Nghĩ tới đây, Giang Bân hứng trí tưng bừng, cách thật xa đã rút song đao sáng loáng lên, hung hăng dẫn mười mấy tên lính tuyên phủ, gia đinh trong kinh thành phải đi tiêu diệt một quốc gia.

Nơi đó cũng không phải là quá xa, bước qua bãi cỏ lau khoảng chừng ba dặm lộ trình. Mùa hạ mưa nhiều, ở đây đều ngập trong nước, phải dùng bè trúc mới có thể di chuyển được. Trong nước, cá chép, cá niêm đều bị hoảng sợ, con cá lớn nặng hơn chục cân đôi khi còn nhảy lên bè trúc, khí hậu vô cùng dồi dào.

Chỉ là bãi cỏ mênh mông này dù đi sâu vào trong cũng không thấy bóng người. Cho nên, xưa nay không có ai tới đây. Vào tới chỗ sâu trong bãi cỏ lau rồi, có một khoảng đất khá cao, hình như một hòn đảo nhỏ, các thị vệ đều căng thẳng, đao thương rút ra, nín thở. Dù là Giang Bân cao lớn cũng không khỏi bước chân nhẹ nhàng.

Nhưng chờ tới khi mọi người xông tới gần đó, thì ánh trăng sáng tỏ phía trước bất giác đứng yên chỗ đó.

Ngay phía trước mặt một bãi cỏ lau, bãi cỏ lau rất lớn, phía sau là một ngôi nhà bốn gian không cao cũng không lớn. Ngoài gian giữa có gạch có ngói ra, còn ra dáng một chút, ba gian còn lại căn bản chính là dùng đá hoàng thổ chồng lên. Đám thị về đều trừng mắt lên nhìn, nhìn không còn sót thứ gì trên bãi đất trống. Ánh trăng sáng lờ mờ, chiếu lên những người dân cư bình thường này.

Giang Bân vẻ mặt quái dị, hỏi nhỏ:

- Quốc công gia, ngài … nói chính là đây?

Dương Lăng cũng giống như đang nằm mơ. Lúc này người thị vệ đó dẫn Liêu Tứ Nhi mà trước đó đã mai phục ở đây đi đến. Dương Lăng không dám tin liền nói:

- Các ngươi nói chính là đây?

Liêu Tứ Nhi gật đầu nói:

- Vâng, Quốc công gia, không sai, chính là chỗ này.

Dương Lăng đờ đẫn một hồi, mới nói:

- Chỗ này … tổng cộng có bao nhiêu người? Có bao nhiêu cảnh vệ?

Liêu Tứ Nhi khẽ nói:

- Mới vừa rồi họ đi ngủ rồi, ti chức thấy thực sự không có nguy hiểm gì, liền mò vào bắt lấy một người ra đi tiểu đêm, hiện giờ bị ta giam ở bên đó. Sau khi ti chức tra vấn, nước này gọi là Đại Thuận quốc, niên hiệu Bình Định. Hiện giờ là Bình Định năm thứ 2. Trong nước có Hoàng hậu, có tả hữu Thừa tướng, có văn võ đại thần.

Dương Lăng kiên định nói:

- Vậy … bây giờ bên trong có bao nhiêu người?

Liêu Tứ Nhi thần sắc kỳ dị nói:

- Người phụ nữ tên là Vương Mãn Đường kia vừa mới trở về, liền có hai người đàn ông cầm lăng thương tiến lên kiến lễ, miệng nói Hoàng hậu Bệ hạ. Chúng tôi ngạc nhiên liền cho Tống Phong chạy về trước bẩm báo với công gia. Nhưng vừa rồi ti chức đã khảo vấn tên thị vệ bị bắt đó, mới biết … mới biết …. Ách, hiện tại Đại Thuận quốc chẳng qua mới có 9 người.

“Keng” một tiếng, khiến cho Dương Lăng và thị vệ bên cạnh hoảng sợ, nhìn lại chỉ thấy Giang Bân nhặt hai thanh trảm mã đao từ dưới đất lên, cười khan nói:

- Không sao, không sao, nhất thời lỡ tay.

Dương Lăng thở dài, tiếp tục hỏi:

- Đại Thuận quốc … 9 người? Tổng cộng mới có 9 người?

Liêu Tứ Nhi ngượng ngùng nói:

- Cũng không chừng, nghe nói nước này tổng cộng có hơn 260 thần dân. Bình thường không cần tới tấn kiến Hoàng đế. Hiện giờ ở trong hoàng cung là Hoàng đế, Hoàng hậu và Tả Thừa tướng Phong Tiểu Mộc. Ngoài ra, còn có một tiểu nha hoàn, năm thị vệ. Tên thị vệ đó vốn là tá tiền của thôn trại gần đây. Về phần các đại thần, cứ mỗi ngày 3, 6, 9 đều ở đây ….

Y chỉ về phía bãi cỏ lau đó:

- Tòa Kim Loan bảo điện đó bái kiến Hoàng đế, thảo luận quốc gia đại sự. Hữu Thừa tướng của Đại Thuận quốc là Thổ tài chủ Lương Đắc Tử của thôn Lương Gia trấn Thắng Phương, Uy vũ hộ quốc Đại tướng quân là Phàn Đồ tể Phàn Gia Trang…

- Keng ….

Song đao của Giang Bân lại một lần nữa rơi xuống đất. Mỗi tên thị vệ một bên nhìn Dương Lăng với ánh mắt kỳ lạ. Vẻ mặt cười không được mà khóc cũng không xong. Dương Lăng sợ run người lên, hít sâu một hơi, vung tay quả đoán:

- Đại Bổng Chùy, dẫn theo hai người, tiêu diệt Đại Thuận quốc cho ta. Ách … không cần làm tổn thương Hoàng đế và Hoàng hậu!

Đại Thuận quốc thành lập một năm bốn tháng, dưới sự chỉ huy anh minh của Uy Quốc công gia triều Đại Minh, giống như một vở kịch đã bị mất nước. Toàn bộ quá trình chiến tranh của đất nước chưa quá thời gian uống một chén trà. Công lao của Dương Lăng được ghi chép lại: Uy Quốc công Đại Minh vào tết Nguyên Tiêu năm Chính Đức thứ 2, dẫn gia tướng tiêu diệt Đại Thuận quốc, bắt được Hoàng đế, Hoàng hậu, Tả Thừa tướng, ngự lâm thân quân ….

Tuần Kiểm ti trấn Thắng Phương trấn tuần kiểm ti.

Khi phát hiện ra cái gọi là một quốc gia căn bản chưa nói tới mưu nghịch tạo phản, hoàn toàn là một trò khôi hài của ngu phu ngu phụ tạo ra. Dương Lăng đã loại bỏ được sự cảnh giới của nha môn Tuần kiểm ti. Những người này không thể dẫn tới khách điễm giam giữ, liền đưa toàn bộ tới Tuần kiểm ti.

Cũng may hôm nay là ngày 15 tháng Giêng, phải dùy trì trị an địa phương, phòng trách đạo chích đi trộm, đề phòng đèn cháy, cho nên quan viên của Tuần kiểm ti, các sĩ tốt đều ở đây. Dương Lăng giải tội phạm tới giao cho Tuần kiểm ti, bên cạnh thẩm vấn quá trình tạo phản của Đại Thuận quốc.

Đại nhân Tuần Kiểm ti trấn Thắng Phương Thạch Tông Vũ, một vị quan nhỏ cửu phẩm. Hôm nay không những có Uy Quốc công bên cạnh y thẩm vấn, mà còn thẩm vấn Hoàng đế, Hoàng hậu và Thừa tướng của một nước, khiến cho Thạch đại nhân luôn phải ngồi trong đại đường, còn tưởng rằng đêm nay uống nhiều quá, mơ một giấc mộng vàng.

Hoàng đế của Đại Thuận quốc chính là Triệu Vạn Hưng. Cũng không cần phải dùng hình tra tấn y đã quỳ xuống thành thật khai báo hết tình hình thực tế. Đúng như Triệu Phong Tử sở liệu. Hóa ra Vương Mãn Đường giống như một con nha đầu hoang dã, suốt ngày xuất đầu lộ diện, cô ta rất xinh đẹp, kiều diễm. Đương nhiên, được rất nhiều phong lưu lãng tử ngưỡng mộ chạy theo.